Chương 34: Đệ thập thất chương (2)

Tiểu Xuân vừa chạy đi tìm Lan Khánh, Tiểu Thất ở trên nóc nhà sưởi nắng một chút, nhưng sau lại nghĩ không hiểu Tiểu Xuân chuẩn bệnh thế nào, thân thể Lan Khánh không biết có làm sao… vì vậy liền đứng lên, nhảy từ nóc nhà xuống chạy đi tìm hai người bọn họ.

Đi tới trước cửa tiểu viện mà Tề Vũ cấp Lan Khánh cùng Thi Vấn, Tiểu Thất len lén hé mặt nhìn vào bên trong.

“Ngươi đang làm gì?” Phía sau đột nhiên truyền tới một trận thanh âm.

Tiểu Thất giật bắn mình, vội vàng quay lại, mới phát hiện ra đó là tứ ca của hắn. “Ngươi mới đang làm gì đó!” Tiểu Thất vỗ vỗ ngực, nói :”Đi tới mà cũng không có tiếng bước chân, muốn hù chết ta sao?”

Tề Vũ liếc mắt nhìn bên trong viện tử, rồi hừ lạnh một tiếng :”Là ngươi chăm chăm nhìn lén người khác, không thèm để ý xung quanh, nên mới không nghe được tiếng bước chân của ta!” Lại nói tiếp :”Qua đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Có gì thì nói ở đây luôn đi.” Tiểu Thất nói.

Tề Vũ kéo Tiểu Thất sang bên cạnh, nghiêm nghị nói :”Ngươi lúc này muốn trở về, cũng không được đi. Thi Vấn bọn họ mấy ngày sau quay về Quy Nghĩa huyện, ta đã nói, muốn đem ngươi lưu lại !”

“Di? Phải trở về sao?” Tiểu Thất ngây ngốc, sau lại vội hỏi :”Ngươi nói muốn ta lưu lại, vậy sư huynh ta nghe không có ý kiến gì sao?”

Tề Vũ lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Thất :”Ngươi là Bảo Thân Vương, phụ hoàng lúc còn tại thế đã cố ý lưu cho ngươi một dinh thự, nhưng ngươi đến ghé qua cũng chưa từng. Lúc này tất cả mọi người đều đã biết thân phận của ngươi, lẽ nào ngươi vẫn muốn quay về Quy Nghĩa huyện làm một tiểu bộ khoái?”

Tiểu Thất sờ sờ mặt, cười nói :”Tứ ca, ngươi trả lời ta trước đã, đại sư huynh hắn không có ý kiến gì sao?”

“…” Tề Vũ trong bụng hừ một tiếng, thầm mắng tên đệ đệ ngu ngốc, ai không nhớ lại đi nhớ đại mà đầu Lan Khánh. Hắn lãnh đạm nói :”Không có, hắn một câu cũng không nói. Ta lúc nói chuyện với cha hắn, hắn ở một bên, từ đầu đến cuối chỉ có nghe chứ không mở miệng, cũng không thèm nhìn lấy một cái.”

“Như vậy a… ” Tiểu Thất ỉu xìu, đương nhiên có chút thất vọng.

Tề Vũ trong lòng có chút kinh ngạc, biểu tình của Ngũ đệ là sao? Không phải có điều gì gút mắc với tiền ma giáo giáo chủ đấy chứ… Không, không thể! Vì thế, hắn liền nói :”Tiểu Nguyệt…”

“Ai… Ngươi có thể gọi là Tiểu Thất… Có thể gọi Ngũ đệ, nhưng đừng gọi ta là Tiểu Nguyệt… Cái tên này nghe có chút không quen…” Tiểu Thất cúi đầu nhìn xuống đất, sau cũng học theo Lan Khánh trước đây, lấy chân trái đạp đạp chân phải.

“Được rồi, Tiểu Thất.” Tề Vũ vỗ vỗ vai đệ đệ, ngữ trọng tâm trường ( lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa ) thuyết :

“Vô luận là Lan Khánh hay là Thi Tiểu Hắc, nhưng người kia vốn là thâm trầm âm hiểm từ tận trong tâm can, hiện này tuy thoạt nhìn vô cùng tốt, nhưng ai biết đến lúc nào hắn lộ ra bản tính, ra tay giết người? Ca ca khuyên ngươi một câu, nên tránh xa người kia một chút, nghìn vạn lần đừng quá mức thân cận. Ngươi lần này vì hắn mà thiếu chút nữa cái mạng cũng chẳng còn, vậy mà hắn thì sao? Đến một câu tạ ơn cũng không thấy.”

Tề Vũ buông tiếng thở dài nói :”Lan Khánh vốn là một người vô tâm, ngươi dù có đối hắn tốt, hắn cũng sẽ không cảm kích đâu.”

“…” Tiểu Thất giật giật tóc, đầu vẫn cúi thấp.

“Ngũ đệ, tứ ca chỉ là muốn tốt cho ngươi.” Tề Vũ nói :”Người kia ta cũng có qua lại đụng chạm mấy lần, hắn thực sự quá mức kinh khủng, ngươi cứ nên tránh xa một chút.”

“…Tứ ca.”

Tề Vũ nói tiếp :”Hơn nữa người nọ ta thấy không thể lưu, để lại, đối với ta, một điểm tốt cũng không có, cho nên ngươi cũng đừng nên để tâm nhiều, tứ ca sớm muộn cũng phải tìm cách trừ khử hắn, đem hắn cùng tàn đảng của Ô Y ma giáo diệt trừ tận gốc. Ngươi cũng biết tứ ca hiện giờ là Nhiếp chính vương, trên vai chính là gánh nặng triều đình cùng bách tính, vạn nhân nhìn vào, tứ ca làm sao có thể mắt nhắm mắt mở nhìn sinh linh đồ thán? Hắn nếu không chết, không chỉ với triều đình, mà đối bách tính cũng là một nỗi lo lớn.”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nói rằng :”Tứ ca, hắn hiện giờ không phải là Lan Khánh trước kia nữa. Lúc này luôn có người ở bên trông coi hắn, lại thêm Tiểu Xuân thay hắn chữa bệnh, hắn sẽ không gây ra chuyện gì đâu.”

“Ngươi sao dám chắc?” Tề Vũ trừng mắt nhìn Tiểu Thất :”Huống chi lúc này, chuyện Thi Tiểu Hắc là Lan Khánh cũng là do ta không nói ra, nếu không, ngươi nghĩ trong quá khứ hắn giết nhiều người như vậy mà lại có thể đơn giản thế này mà thoát sao?”

Tiểu Thất nói :”Tứ ca, ngươi chưa nghe qua câu này sao? Phật có câu “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”. Nếu hắn đã buông đao, không còn là ma giáo giáo chủ trước đây giết người không chớp mắt nữa, vậy sao không thể để ân oán trôi đi, hảo hảo mà sống? Lúc này hắn gây chuyện, người bị giết cũng chỉ toàn là sát thủ Túc Vương phái theo truy sát, những người khác chỉ là bị hạ mê dược mà thôi. Hắn đã thay đổi rồi, lẽ nào ngươi không nhận ra?”

Tiểu Thất nói thêm :”Ở Quy Nghĩa huyện, Thi Tiểu Hắc hành hiệp trượng nghĩa, tương trợ Thi Vấn phá không ít oan án. Hắn ở đây, tâm vi bách tính, nếu ngươi một lòng muốn diệt trừ hắn, vậy không phải là hủy một nhân tài sao?”

“Ngươi…” Tề Vũ trừng lớn mắt, hắn không hề nghĩ đến đệ đệ sẽ dùng những lời này để phản bác mình.

Tiểu Thất chậm rãi nói tiếp :”Hơn nữa, hắn không phải là Lan Khánh. Hắn đã gọi Thi Vấn là cha, làm sao lại là Lan Khánh được.” Tiểu Thất thuyết :”Tên của hắn là Thi Tiểu Hắc, là Quy Nghĩa huyện ngỗ tác, tứ ca, ngươi không nên nhầm lẫn.”

Nói hồi lâu, miệng cũng khô hết, nhưng cũng không có cách nào cải biến được Tiểu Thất, Tề Vũ xưa nay vốn cao ngạo, liền vung ống tay áo, hờn dỗi bỏ đi.

Tiểu Thất nhìn Tề Vũ rời đi, lộ ra khuôn mặt cười khổ.

“Xin lỗi tứ ca, ta một lòng đặt ở hắn, đương nhiên sẽ không thể để ngươi làm tổn thương hắn…”

Chỉ là mình một lòng đặt ở Lan Khánh, nhưng Lan Khánh thì…

Thấy Tiểu Xuân từ trong tiểu viện của Lan Khánh đi ra, Tiểu Thất vội vàng kéo lấy tay hắn, lo lắng hỏi :”Thế nào thế nào, ra sao rồi? Bệnh của đại sư huynh có sao không?”

Tiểu Xuân thần sắc bất định, nhãn thần dao động hồi lâu, lúc này mới nói :”Thất sư huynh, ngươi đã biết, đúng hay không?”

“Cái gì đúng hay không?” Tiểu Thất buồn bực.

“Biết đại sư huynh đã khôi phục phần lớn ký ức, nhưng cũng đã quên rất nhiều sự tình.” Tiểu Xuân nói.

Tiểu Thất trầm mặc một chút, không nói gì.

Tiểu Xuân thuyết :”Mới rồi ta có hỏi, phát hiện ánh mắt hắn nhìn ta rất kỳ quái, sau lại thấy hắn mạch tượng bình thường, chân khí cũng thông, nói bóng nói gió một lúc mới phát hiện hắn đã nhớ ra ta, cũng nhớ được Vân Khuynh, chỉ là không dám hỏi nhiều. Ta đoán hắn đã nhớ lại rất nhiều chuyện.”

“Thế nhưng… Thế nhưng khi ta hỏi hắn chuyện của ngươi, hắn lại hỏi lại ta Trần Tiểu Kê là ai? Ta cũng không thể ngờ tới, hắn thân thể đã ổn, tính mệnh cũng không còn nguy hiểm, nhưng lại quên mất ngươi.”

Tiểu Thất nhãn thần lập tức trở nên ảm đạm :”Chính xác mà nói, hắn đã nhớ lại Bách Lý Thất là ai, nhưng đã quên mất người tại Quy Nghĩa huyện cùng hắn vào sinh ra tử, phá án bắt trộm, quên mất người tên là Trần Tiểu Kê.”

“Ta thật không hiểu vì sao lại thành như vậy!” Tiểu Xuân cau mày. “Theo lý mà nói, nếu đã hảo, thì phải nhớ lại tất cả mới đúng. Nếu không hảo, thì lại phải giống trước kia điên điên khùng khùng. Y thuật của thần y Triệu Tiểu Xuân ta, thế nào mà lại thành như vậy? Nửa nọ nửa kia, nhớ được một phần, phần kia lại quên mất!”

Tiểu Thất vỗ vỗ vai Tiểu Xuân. Hắn an ủi :”Ngươi cũng biết đại sư huynh của chúng ta không giống người thường, không những võ công cao, lại thông minh xuất chúng, đến sư phụ cũng nói hắn có cốt cách thanh kỳ trăm năm khó gặp, là kỳ tài luyện võ. Một con người như vậy, sao có thể theo lẽ thường mà suy xét, nói không chừng lục phủ ngũ tạng của hắn với người thường cũng bất đồng, nên bình phục xong mới trở nên như vậy. Ngươi cũng đừng phiền não, hắn bình thường lại là tốt rồi, ta cũng an tâm.”

“…Thế nhưng hắn lại quên mất ngươi a!” Tiểu Xuân lẩm bẩm nói :”Thất sư huynh ngươi đối đại sư huynh tốt như vậy, ở Quy Nghĩa huyện mọi người đều nói, hắn ở đó đều do ngươi chiếu cố, hiện nay hắn đã quên ngươi, vậy…”

Tiểu Thất thuyết :”Ngươi cũng đừng tự trách mình, từ khi ta báo tin cho sư phụ, để ngươi chữa bệnh cho đại sư huynh, ta cũng đã tính đến mất chuyện này rồi. Ngươi cũng biết cha ta là ai, hắn đã từng làm gì với đại sư huynh. Cho nên khi ấy ta đã tính, nếu đại sư huynh muốn tìm ta đòi nợ, cùng lắm là ta bỏ đi thôi. Ngươi xem, hiện nay hắn hảo hảo tốt, cũng không tính toán với ta, cùng lắm chỉ là lãnh đạm mà thôi, nên ngươi cũng không nên lo lắng gì nhiều.”

“Thất sư huynh…”

Tiểu Thất nhếch miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Có thể hắn cũng biết nụ cười mình rất khó coi, nên đã nhanh chóng quay sang hướng khác, nói :”Ngươi yên tâm, ta không sao. Bất quá chỉ là bị quên mất mà thôi, thất sư huynh ngươi làm sao có chuyện gì chứ. Thất sư huynh không phải là loại người hẹp hòi, sẽ không vì chuyện này mà so đo tính toán.”

Tiểu Xuân muốn nói thêm gì, nhưng Tiểu Thất đã ngăn lại.

“Không sao.” Tiểu Thất nói :”Ta không sao, thực sự không sao.”

Tất cả đều có trong dự tính, huống hồ lúc này, bọn họ cũng không có trở mặt thành thù.

Tiểu Thất an ủi Tiểu Xuân, cũng là đang an ủi chính mình.

Tết Nguyên Tiêu, trong kinh thành nơi nơi chốn chốn giăng đèn kết hoa, hoa đăng ngũ sắc treo trên cao, vô cùng rực rỡ. Ngày lễ mỗi năm chỉ có một lần, không chỉ văn võ bá quan, mà cả dân gian bách tính cũng vô cùng vui mừng.

Buổi trưa, Tiểu Thất mới từ bên ngoài trở về, vừa vào Kính Vương phủ, đã thấy Thi Vấn đang đứng trong đại sảnh.

“Tiểu Thất.” Thi Vấn hướng Tiểu Thất cười :”Lâu rồi không thấy ngươi, gần đây bận gì sao?”

“Thi đại nhân…” Tiểu Thất gãi gãi đầu đi tới trước mặt Thi Vấn. Hắn thuyết :”Cũng không phải bận gì… Chỉ là…” Tiểu Thất dừng một chút, không biết làm sao nói vế sau.

“Ta cũng vừa vặn đi về cùng ăn với Tiểu Hắc, ngươi đi cùng đi !” Thi Vấn nói xong, liền xoay người đi.

“A, Thi đại nhân…” Tiểu Thất vội vã gọi, nhưng Thi Vấn cũng không để ý tới hắn. Tiểu Thất không có cách nào khác, chỉ có thể gãi gãi mũi, cùng Thi Vấn đi về tiểu viện.

Tiểu viện mà Tề Vũ cấp cho Thi Vấn thật cũng không kém, trong có mấy gia nhân, tiểu thính rộng rãi, bàn cũng lớn, mười người cùng nhau ăn cũng không thành vấn đề.

Kính Vương phủ đúng là thập phần xa hoa. Chỉ là ngọ thiện thôi, mà cũng đầy một bàn trân tu mỹ vị. Lan Khánh nhập tọa chưa bao lâu, Thi Vấn đã mang theo Tiểu Thất trở về.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất một thoáng, rồi quay đầu hướng Thi Vấn nói :”Cha.”

Thi Vấn gật đầu, thuyết :”Ta ở ngoài kia gặp Tiểu Thất, nên bảo hắn tới dùng bữa cùng luôn.”

“Đại sư huynh.” Tiểu Thất cũng kêu một tiếng.

“Ân.” Lan Khánh nhàn nhạt lên tiếng.

Ngực Tiểu Thất trong thoáng chốc thắt lại, nhưng vẫn làm bộ như không có chuyện gì, theo Thi Vấn nhập tọa.

Bàn ăn đặt trong thính phòng rộng, trên mặt bàn, ngoài những món ăn phong phú đẹp mắt, lại có thêm một bình Trúc Diệp Thanh – loại rượu mà Lan Khánh vô cùng yêu thích. Tiểu Thất đầu tiên thay Lan Khánh và Thi Vấn rót rượu, cũng rót cho mình một chén, sau đó mọi người mới cùng nhau dùng cơm.

Trong lúc cùng ăn cơm, ngoại trừ tiếng nhai nuốt ra, thì không có tiếng động nào khác. Không ai mở miệng nói gì, làm Tiểu Thất thấy không khí có chút nặng nề, khiến hắn có cảm giác chính mình đang quấy rối cha con người ta ăn cơm.

Chính vì thấy thế, nên hắn liền nhai vội mấy miếng, rồi mở miệng nói :”Ta ăn xong rồi, xin phép đi trước.”

“Tiểu Thất!” Thi Vấn gọi giật hắn lại. “Chúng ta tối nay sẽ khởi hành trở về Quy Nghĩa huyện, Kính Vương có nói ngươi không về cùng chúng ra, có thật vậy không?”

“…” Tiểu Thất mở miệng, nhưng không biết nói cái gì.Hắn quay sang nhìn Lan Khánh, nhưng Lan Khánh vẫn như cũ, thần tình lãnh đạm, thong thả ăn cơm. Tiểu Thất buồn rười rượi, không nói thêm gì, quay người bỏ đi.

“Tiểu Thất?”

Ở phía sau, Thi Vấn vẫn còn hô theo.

Lan Khánh từ đầu đến cuối không hề mở miệng, ngay cả liếc mắt nhìn Tiểu Thất cũng không.

Tiểu Thất trong lòng sầu muộn, vết thương trên lưng dường như cũng âm ỉ đau.

Hắn chạy ngay tới hoa viên, ngắm mà cũng chẳng biết là đang ngắm hoa gì, lúc sau lại phẩy đi một con hồ điệp đậu trên người. Vốn là những lúc phong thanh khí lãng như thế này, phải hảo hảo mà ngủ mới đúng, vậy mà lúc này, một chút buồn ngủ cũng không có… Đúng rồi, những ngày gần đây hắn cũng không có ngủ ngon… Có những hôm nằm trên giường mà thanh tỉnh tới tận bình minh… Không biết, có liên quan gì đến chuyện lâu nay cứ đến tối là được Lan Khánh ôm hay không? Gần đây ngủ một mình, khí trời lại lạnh lẽo, cố thế nào cũng không chợp mắt nổi…

Mùa đông, đêm dài ngày ngắn, vừa quay đi quay lại mặt trời đã gần xuống núi. Thấy trời sắp tối, Tiểu Thất do dự một chút, không phải tối hôm nay Lan Khánh cùng Thi Vấn sẽ ly kinh sao…. Nghĩ nghĩ, rồi lại rảo bước về phía tiểu viện mà Lan Khánh đang ở.

Kỳ thực, trong lòng Tiểu Thất vẫn có một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Chỉ cần Lan Khánh mở miệng gọi hắn một tiếng, Trần Tiểu Kê cũng được, mà Tiểu Thất cũng được, thì hắn sẽ ngay lập tức không do dự mà bỏ tất cả, theo Lan Khánh trở về Quy Nghĩa huyện, mặc kệ Tề Vũ có ngăn cản hay không.

Tiểu Thất đi tới trước của phòng Lan Khánh, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Khi hắn vừa đưa tay lên định gõ cửa, thì liền có tiếng nói từ phía sau truyền đến.

“Ngươi đang làm gì ở đây?” Giọng nói êm nhẹ, nhưng cũng không kém phần băng lãnh của Lan Khánh vọng tới.

Tiểu Thất vội vã quay lại, nhìn thấy Lan Khánh, vội hô lên một tiếng :”Đại sư huynh…”

Lan Khánh liếc nhìn Tiểu Thất, rồi đẩy cửa phòng đi vào.

“A, ân, cái kia…” Tiểu Thất có chút thiếu tự nhiên, rồi liền cố gắng cười cười, nói :” Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, sư huynh cùng Thi đại nhân sao lại đi lúc này, không thể lưu lại thêm mấy ngày nữa xem hoa đăng được sao?”

Lan Khánh nói :”Cha lo lắng chuyện ở Quy Nghĩa huyện, vốn mấy ngày trước đã đi, nhưng lại bị mấy lão bằng hữu trước đây cuốn lấy, nên đã phải hoãn lại tới hôm nay.”

“Úc…” Tiểu Thất gãi gãi mặt, dừng lại một lúc, rồi mới nói :”Sư huynh, buổi tối ngươi có đi xem hoa đăng không? Nghe nói, trong cung mới mời tới mấy người thợ giỏi, đến đêm sẽ bắn pháo hoa, sư huynh nếu thích, có thể đi xem…”

Lan Khánh nghe tới pháo hoa, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu, nhướng mày, thanh âm chợt trở nên lạnh hơn mấy phần. Hắn thuyết :”Bách Lý Thất, ngươi trước đây đâu phải là người nói nhiều như vậy, toàn lời vô ích. Hôm nay ngươi tới tìm ta có việc gì? Nói nhanh lên rồi đi đi. Ta vừa nghe tiếng của ngươi, đã thấy rất đau đầu.”

Thanh âm lạnh lùng, lãnh đạm làm Tiểu Thất phút chốc trở nên sững sờ.

Một hồi lâu sau, Tiểu Thất mới tìm lại được thanh âm. Hắn thấp giọng nói :”Kỳ thực, cũng không phải chuyện gì to tát… Sư đệ chỉ đến nói với sư huynh lời từ biệt mà thôi…. Hôm nay… Ngươi cùng Thi đại nhân ly kinh… Thứ lỗi cho sư đệ ta… không đi tiễn…”

“Ân.” Lan Khánh lên tiếng. Nhìn sắc mặt hắn lúc này, quả thực là đang không được thoải mái.

“Sư huynh phải tự bảo trọng… Sư đệ ta từ nay… sẽ… không làm phiền ngươi nữa…” Tiểu Thất nói.

Ban đêm, bầu trời kinh thành ngập trong pháo hoa, ánh sáng rực rỡ chói lọi như hỏa diễm lưu tinh, thắp sáng cả một góc trời.

Lan Khánh cùng Thi Vấn cưỡi ngựa, chậm rãi thả bộ ly kinh, mang theo cả một xe hạ lễ. Hai phụ tử vai kề vai, thỉnh thoảng nói chuyện một hai câu, tình cảm thật vô cùng tốt đẹp, cha con hòa thuận.

Tiểu Thất đứng trên nóc nhà, từ xa xa đi theo hai người kia. Rõ ràng, hắn đã nói sẽ không đi tiễn, nhưng cuối cùng cũng không kìm được lòng mình, hắn nghĩ, trong lúc này, nhìn được bóng lưng của Lan Khánh cũng là tốt lắm rồi.

Pháo hoa rơi xuống, từng đốm sang nhỏ y như mưa.

Tiểu Thất nhớ lại, rất lâu trước đây, hắn đã từng cùng Lan Khánh đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa, những cảm xúc lúc đó, khi hai người ở cạnh nhau, hắn vẫn chưa lúc nào quên – trong lòng rộn ràng, tim thì như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Có thể từ lúc đó, hắn đã thích Lan Khánh không biết chừng.

Nhưng bởi vì bọn họ lúc đó ân oán quá nặng, gút mắc quá sâu, hắn vẫn luôn thấy hổ thẹn với Lan Khánh, cho nên chưa lúc nào phát hiện ra tâm ý của chính mình. Cho tới khi tới Quy Nghĩa huyện, Lan Khánh không phải là Lan Khánh, mà là Thi Tiểu Hắc, lúc đó, hắn mới hiểu được, chính mình đã chìm quá sâu, tâm đã quá nặng.

Chỉ là, vốn tưởng có thể cả đời này vô lo vô nghĩ, cùng người tên Thi Tiểu Hắc kia ở Quy Nghĩa huyện sống tới già. Nhưng hắn cũng đã từng nghĩ tới, một ngày kia, Thi Tiểu Hắc sẽ trở lại thành Lan Khánh.

Thù vì diệt môn, hận vì bị sỉ nhục, Lan tam công tử vẫn còn không thể quên.

Mặc dù Bách Lý Thất hắn đã từ bỏ cái tên Đông Phương Khiếu Nguyệt, cũng không làm cái gì Bảo Thân Vương, mặc dù những vết sẹo ngày xưa đã không còn… Nhưng cũng vô dụng.

Hắn đối với chuyện xưa đã buông tay, nhưng Lan Khánh thì vẫn nhớ kỹ.

Vì vậy hắn cũng rõ, hắn không thể ở gần người kia nữa. Giữa người nọ với hắn luôn có một khoảng cách, một người khúc mắc, không thể vượt qua, thì hoàn toàn không thể có cách giải quyết.

Có thể, cả đời sẽ vẫn như vậy.

Hắn sẽ không bao giờ có thể trở lại Quy Nghĩa huyện, làm Trần Tiểu Kê của Thi Tiểu Hắc nữa.

Có thể, hắn nên coi quãng thời gian ở tại Quy Nghĩa huyện như một giấc mộng.

Hắn đã từng chìm trong mộng đẹp, nhưng, giấc mộng ấy đến hôm nay đã phải tỉnh.

Người kia đã ra đi, bỏ hắn lại một mình.

Và… không thể trở về nữa….

Đã chìm quá sâu… Phía trước đã không còn đường….

Tiểu Thất đứng trên nóc nhà, ánh mắt đau thương dõi theo hai bóng người đang xa dần.

Hắn ngồi thụp xuống, hai tay che mặt. Vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh mà nhìn bọn họ ly khai, nhưng không nghĩ tới, nhìn rồi, thì tâm lại như bị dao cắt, đau đớn đến không thể chịu nổi.

Trần Tiểu Kê thực sự rất, rất thích Thi Tiểu Hắc, nhưng mà Lan Khánh, thì lại không có cách nào yêu được Bách Lý Thất…

Tiểu Xuân nãy giờ vẫn đi theo sau Tiểu Thất, lúc này, thấy Tiểu Thất như vậy, liền đi tới, ngồi xuống bên hắn, thấp giọng nói một tiếng :”Thất sư huynh…”

Tiểu Thất vẫn không hé mặt.

Tiểu Xuân giang hai tay, ôm lấy vai Tiểu Thất. Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiểu Thất mà thôi.

Tiểu Thất run nhẹ, thanh âm nức nở, nói :”Tiểu Xuân, ta vốn tưởng rằng ta có thể, có thể… Rõ ràng là chuyện đơn giản như vậy mà… Tiễn hắn đi, rời khỏi bên người hắn, từ bỏ… Như vậy mà thôi… Vì sao sự tình đơn giản vậy… mà khi làm thì… vì sao..”

Tiểu Xuân thấp giọng nói :”Khóc đi, khóc ra rồi sẽ thấy thoải mái hơn. Ở đây không có ai, chỉ có một mình ta, ngươi cứ khóc đi, ta sẽ không cười đâu.”

Tiểu Xuân cứ như vậy nói.

Vai Tiểu Thất run lên mấy cái, rồi thanh âm càng lúc càng lớn, cuối cùng thì khóc lớn lên.

“Tiểu Xuân… Ta thực sự rất thích hắn a…”

Trên nóc nhà, Tiểu Thất bi thương đến độ không thể kìm được.

Thì ra nếu tâm đã trao đi, thì không phải đơn giản mà lấy về được. Nhất cử nhất động của đối phương, đều có thể khiến ngươi đau đớn mà khóc lên. Mặc dù phần lớn thời gian có thể giả vờ tự nhiên, nhưng chung quy vẫn không thể che giấu mãi được, đến cuối cùng vẫn là tốn công vô ích, hoàn toàn vô dụng.