Chương 19: Đệ thập chương (2)

Nhưng vừa mới đi, đã đi liền hai ngày. Thẳng đến tối ngày thứ ba, Tiểu Trư mới dừng lại, ngước đôi mắt nhỏ vô tội nhìn Lan Khánh

“Không thấy sao?” Lan Khánh hỏi trư.

“Hầu hầu –” Tiểu Trư kêu hai tiếng.

Tiểu Thất nhìn ra xa, sắc trời cũng bắt đầu sẫm lại, hơn nữa bọn họ cũng đã đi khá xa Quy Nghĩa huyện, nên nói :” Trước tiên nên tìm chỗ nghỉ ngơi đi đã. Đã đi hơn hai ngày rồi, nếu thêm nữa không chừng Tiểu Trư sẽ chịu không nổi.”

“Hảo.” Lan Khánh gật đầu nói.

Tiểu Thất không ngờ tới đi cùng Tiểu Trư hai ngày, mà trong nha môn vẫn không ai biết gì, nếu không bây giờ chắc Thi Vấn đã đi tìm loạn lên rồi.

Trong lao phòng đã có An Quốc dịch dung thành Lan Khánh, Tiểu Thất không lo lắng mấy, chỉ có là khổ cho An Quốc phải ở trong tù, phá án xong mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa.

Tìm một sơn động nghỉ chân, Tiểu Thất nhanh chóng đi kiếm củi khô, bắt mấy con thỏ, nhóm lửa, rồi lại ngồi cùng Lan Khánh trong sơn động.

Càng đi về hướng bắc, khí trời cũng càng lạnh hơn.

Đống lửa ấm áp màu da cam chiếu sáng cả sơn động, hỏa quang nhu hòa, khiến vẻ mặt Lan Khánh cũng trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Tiểu Thất nướng chín thỏ, dùng chủy thủ cắt mấy miếng đặt trên phiến lá to, đưa tới trước mặt Lan Khánh.

Lan Khánh nằm nghiêng người, tay gác lên trán, có vẻ rất thoải mái, không hề giống một người đang khẩn trương truy bắt hung thủ của một vụ huyết án.

Hắn xé một mẩu thịt thỏ uy trư, sau đó chính mình mới ngồi dậy ăn, Tiểu Thất cấp Lan Khánh ăn lưng lửng, rồi chính mình mới bắt đầu ăn.

Tiểu Thất vừa ăn vừa nói :” Chúng ta đã đi hai ngày rồi, cũng nên gửi tin về nha môn, để Kim Trung Báo Quốc khỏi lo.”

“Ngươi cũng biết là đã đi hai ngày sao? Nếu bây giờ quay về, rồi trở lại, không phải là mất thêm bốn ngày nữa sao, vậy đến bao giờ mới tìm được Cổ Tam Dũng?”

“Đơn giản thôi.” Tiểu Thất buông miếng thịt thỏ trên tay, lau lau miệng.

Hắn hướng bên ngoài búng tay một cái, liền có một hôi y nhân vô thanh vô tức xuất hiện ở cửa sơn động, quỳ một gối cúi đầu chờ lệnh.

Tiểu Thất nói :”Trở lại nói cho Kim Trung Báo Quốc, ta mang theo Tiểu đầu nhi đi về hướng bắc bắt nghi phạm trạm dịch huyết án Cổ Tam Dũng, để bọn họ không cần lo lắng.”

“Vâng.” Hôi y thị vệ trả lời một tiếng, thân ảnh “Sưu” một tiếng liền biến mất, không còn dấu vết.

Lan Khánh mở to mắt nhìn về phía cửa sơn động, sau đó, học theo dáng dấp của Tiểu Thất búng tay một cái.

Hắn trong lòng đầy mong chờ một thân ảnh màu xám xuất hiện ở cửa động, nhưng vô luận hắn búng tay mấy lần, hôi y thị vệ kia cũng không có xuất hiện.

Lan Khánh nhíu mày, nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất lập tức nói :” Những người đó là thủ hạ của ta, theo ta đã rất lâu, bình thường cũng chỉ nghe theo hiệu lệnh của một mình ta mà thôi. Sư huynh ngươi với bọn họ không quen, ngươi gọi, bọn họ đương nhiên sẽ không nghe.”

“Ta cùng bọn họ không quen, nhưng ta với ngươi thì rất là quen đấy!” Lan Khánh bất mãn nói :”Ngươi nói, ta cùng ngươi là quan hệ gì, dựa vào cái gì mà ngươi gọi thì bọn họ tới, còn ta thì không?”

Lan Khánh mặc dù không có dấu hiệu tức giận, nhưng sắc mặt thoạt nhìn cũng có vẻ không hài lòng.

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, cũng không đành lòng để Lan Khánh buồn, vì vậy liền hô một tiếng, nói :”Lại đây!”

Tiểu Thất bình thường chỉ mang theo một thị vệ dùng để liên lạc, bất quá lúc này xuất môn bất ngờ, cho nên hắn mang theo mấy người.

Tiểu Thất vừa nói khỏi miệng, trước cửa động liền xuất hiện thêm một nam tử áo xám như lúc nãy.

Tiểu Thất xem chừng không nghĩ nhiều, lời đến miệng cứ vậy mà nói ra :” Truyền xuống, về sau thấy sư huynh, cũng như thấy ta. Ta nói các ngươi nghe, hắn nói các ngươi cũng phải như vậy.”

“Vâng.” Hôi y thị vệ đáp.

Thị vệ vừa lui đi, Tiểu Thất liền trưng ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt hướng phía Lan Khánh, Lan Khánh cười tươi như hoa, có vẻ hài lòng vô cùng. “Coi như ngươi ngoan, sư huynh sẽ không giận ngươi !”

“Vâng vâng!” Tiểu Thất đáp.

“Được rồi.” Lan Khánh cầm miếng thịt thỏ dở lên ăn tiếp. “Mấy người này tìm đâu ra vậy, người nào người nấy đều im im, lại còn trốn này trốn nọ, không cho người ta nhìn thấy!”

Tiểu Thất nói :”… Là nương ta lưu lại cho ta.”

“Nương ngươi?”

“Ân…” Tiểu Thất cắn một miếng thịt thỏ, nhai nhai, rồi nói :”Bọn họ vốn là tử sĩ nãi nãi ta lưu cho nương ta, tổng cộng mười tám người, nương ta đi nhiều năm, bọn họ mới tìm được ta, từ sau liền ở lại bên ta.”

“Vậy bọn họ không phải niên kỷ rất lớn sao?” Lan Khánh hỏi.

Tiểu Thất nói :”Chuyện này ta không có hỏi qua.”

“Trong nha môn để lại mấy người?”

“Thông thường là để mười hai người, lần này đi ra dẫn theo hai người, trong nha môn còn lại tròn mười người.”

“Ân ân!” Lan Khánh gật đầu, lại hỏi :” Vậy còn sáu người nữa đâu?”

“Mấy người để ở nhà, mấy người lưu bên đại ca cùng nhị ca ta.” Tiểu Thất thành thật đáp.

“Nhà?” Lan Khánh chớp chớp mắt :” Đại ca? Nhị ca?”

“Ách…” Tiểu Thất không nghĩ Lan Khánh hôm nay tự dưng lại có hứng thú với chuyện của hắn. Nếu Lan Khánh đã hỏi, hắn không thể không trả lời :” Ta trước đây ở cùng cha nuôi ở Nam Thành, giờ cha nuôi đã mất, ta liền để lại mấy người trông nom nhà cửa cùng mộ ông. Đại ca cùng nhị ca là những người ở cùng ta khi còn là tiểu khất cái, đại ca tên Duyên Lăng Nhất Kiếm, nhị ca tên Duyên Lăng Nhất Diệp, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng bọn họ là những người thân quan trọng nhất của ta.”

Lan Khánh nghe được phân nửa, đã có vẻ không có hứng thú, ngáp dài một cái.

Tiểu Thất dừng một chút, ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên thấp giọng nói :” … Nếu không… Chờ án tử của ngươi kết thúc rồi… Ta dẫn ngươi đi gặp bọn hắn… Ta cũng sẽ đem ngươi về bái tế cha nuôi ta nữa… Ngươi xem… có được không?”

Tiểu Thất giọng ngày càng thấp, hơn nữa mặt thì càng lúc càng hồng.

Lan Khánh thích thú nhìn Tiểu Thất mặt dần đỏ lên, rồi bật cười.

“Hảo!” Lan Khánh đáp.

Về nhà, gặp đại ca nhị ca, bái tế cha nuôi, nghe thì tưởng không có gì, nhưng hình như cũng có ý khác nữa…

Lan Khánh cũng không biết tại sao sau khi nghe Tiểu Thất nói thế, tâm tình cũng liền tốt lên.

Hắn chỉ biết là, tâm tình của hắn tốt, hoàn toàn là vì người đang ở trước mặt hắn.

Trần Tiểu Kê, gà yêu của hắn.

Ngoại trừ cha hắn ra, dường như không còn ai so với người này quan trọng hơn.

Người này lúc hắn tức giận thì biết làm hắn hài lòng, lúc hắn buồn chán thì biết làm cho hắn vui, Lan Khánh thầm nghĩ, Trần Tiểu Kê kia, dường như đã bám rễ vào trong tâm hắn, hơn nữa còn đâm rất sâu.

Sâu đến nỗi hắn muốn vĩnh viễn, vĩnh viễn, giữ con gà này ở bên người, mở mắt ra thấy hắn, nhắm mắt lại cũng là hắn ở bên cạnh.

Ngày thứ hai, sau khi cả đêm nghĩ về Cổ Tam Dũng mà không ngủ, Tiểu Thất mắt gấu mèo lững thững ra khỏi sơn động.

Giữa lúc hắn đang ở bên ngoài, nhìn quanh bốn phía xem tiếp theo nên làm gì, thì Lan Khánh đã đi từ trong sơn động ra, dụi dụi hai mắt ngái ngủ.

“Tiểu Kê…” Lan Khánh thì thầm một tiếng.

“Sư huynh.” Tiểu Thất quay đầu lại nhìn Lan Khánh, sau đó nói :”Ngươi xem Tiểu Trư hoàn toàn không ngửi được mùi của Cổ Tam Dũng, vậy chúng ta biết đi đâu tìm hắn đây?”

Lan Khánh đi vào trong sơn động, dắt Tiểu Trư ra, vẫn còn dụi mắt, ngái ngủ nói :” Tiểu Trư, đuổi theo Cổ Tam Dũng!”

Tiểu Trư cũng giống Lan Khánh, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đi vòng vòng mấy vòng, rồi lại ngước mắt nhìn Lan Khánh, không che giấu vẻ hoang mang, Lan Khánh hiểu ý, liền nói :” Tiểu Trư tìm không được, người nọ cước trình mau lẹ, hơn nữa vùng này lại có thủy lộ, khi qua sông, mùi sẽ tản mất.”

“Vậy phải làm sao bây giờ…” Tiểu Thất lo lắng nhìn vào khu rừng rậm xa tắp.

“Ta đói rồi, muốn ăn sơn kê.” Lan Khánh nói.

Đang suy nghĩ việc chính, lại nghe Lan Khánh nói thế này, Tiểu Thất không thể làm gì khác ngoài đưa mắt ai oán nhìn sư huynh, sau đó đành nhận mệnh đi săn sơn kê về.

Lan Khánh ăn no uống say, cười cười lấy ra từ trong lòng một ống trúc, thả ra Tầm Hương Điểu Hắc Hắc bị hắn nhốt bên trong.

Lan Khánh vung tay, tung Hắc Hắc lên bầu trời, hô một tiếng :”Đi!”

Tiểu Thất ngơ ngác nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh lúc này mới nói :”Kỳ thực ngày đó ta đã sớm điểm Bách lý tầm hương lên trên người hắc y nhân, tuy sau đó ngươi té xỉu, để hắn chuồn mất, nhưng cho dù hắn trốn thế nào, cũng không thể thoát khỏi tay Tiểu Hắc đại nhân ta!”

Lan Khánh nắm chặt bàn tay, trên mặt vô cùng đắc ý.

Bách lý tầm hương là cái gì?

Chính là một trong một trăm lẻ tám loại độc Lan đại giáo chủ đặc biệt yêu thích, chỉ cần xuất một điểm, rồi thả ra Tầm Hương Điểu, thì cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển cũng vẫn bị tìm ra.

Sau đó, Tiểu Hắc đại nhân liền rất khoái nhạc vỗ vỗ ái trư, chỉ theo hướng Tầm Hương Điểu bay, nói :”Tiểu Trư, đuổi theo Hắc Hắc! Lần này không thể để mất dấu nữa, biết chưa!”

“Hầu hầu –” Tiểu Trư kêu.

Tiếp, Tiểu Trư chạy đi, Lan Khánh cũng chạy theo phía sau, một người một trư truy đuổi rất vui vẻ, mà trên mặt Lan Khánh cũng là vẻ tươi cười thỏa mãn.

“…”

Nãi nãi cá hùng.

Phóng Bách lý tầm hương mà cũng không thèm nói!

Làm hắn tối hôm qua lăn qua lăn lại không ngủ được, nghĩ xem làm thế nào để tìm người, quả là khổ quá mà!

Thi Tiểu Hắc đáng giận!

“Tiểu Kê, còn không mau theo! Ở phía sau làm cái gì?” Lan Khánh quay đầu lại hô.

“Tới đây!” Tiểu Thất đáp một tiếng, rồi một bước chạy thẳng tới.

Đi thẳng về hướng bắc, đó là hướng kinh thành.