Chương 31: Phong Tuyết Tập Nhân

Hề Hề không biết những điều người khác đang nghĩ, cũng không biết Đào Hoa mã này chỉ có thể tặng cho người trong lòng.

Nàng chỉ nhớ đã từng nói là, nếu chiến thắng sẽ tặng nó cho Trầm Phong ca ca, để hắn tặng nó cho Na Nhã nhằm đổi lại nụ cười của nàng. Giờ đây, nàng phải tuân thủ lời hứa ấy, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao thì hiện giờ đôi Đào Hoa mã này cũng là của nàng, nàng muốn tặng nó cho ai, liền trao nó cho người ấy.

Hoa tuyết ở bên người nàng phất phới bay, gió rét ở bên người nàng không ngừng gào thét, mà nàng, trên người chỉ khoác một lớp y phục màu xanh mỏng manh, tóc buộc gọn bằng đoạn vải cũng màu xanh, toàn thân nàng vô cùng phóng khoáng mộc mạc, vẻ mặt lại rất ung dung thong thả. Cứ như vậy, từng bước một, hướng về phía Hoàn Nhan Trầm Phong mà đi đến.

Tiếng trống đã sớm dứt hẳn, tiếng người cũng đã bị dập tắt vô thanh vô tức từ lúc nào.

Mọi người ánh mắt đều nhìn chăm chú về phía Hề Hề, nhìn chăm chú nụ cười trong vắt trên môi nàng.

Trầm Phong không thể kiềm chế trong lòng nhảy dựng cả lên.

Một chút, lại thêm một chút, bởi vì bóng dáng màu xanh kia, càng khiến hắn căng thẳng kịch liệt hơn, thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng nhịp tim trong lòng ngực của mình đang đập nhanh như thế nào.

Ngay cả mặt của hắn cũng đang bắt đầu nóng lên, ngay cả khi đang ở trong gió rét lạnh thấu xướng cũng bị cái nóng kia xua đuổi đi hẳn.

Hắn đang bị làm sao thế này? Chỉ là ở trước mặt Vân đệ thôi mà hắn cũng khẩn trương như thế sao.

“Tặng cho huynh!” Hề Hề đứng kiến định trước mặt Trầm Phong, mỉm cười thản nhiên, muốn đem dây cương trao cho Trầm Phong.

Không thể tin được!

Đám người xung quanh không ngừng cất tiếng bàn tán ồn ào, thậm chí có cô nương còn bật khóc vì thương tâm.

“Này… ta không thể nhận được, đây là phần thưởng của ngươi, ngươi phải tặng nó cho người trong lòng của người chứ!” Trầm Phong xấu hổ, xoa xoa hai tay, lắp bắp nói.

Hắn thật sự không hiểu tại sao mình lại chà xát hai tay, càng không biết vì sao mình lại nói lắp như thế.

“Tại sao phải tặng nó cho người trong lòng chứ? Ta muốn tặng nó Trầm Phong ca ca chẳng lẽ lại không được ư? Huynh có thể đem tặng nó cho Na Nhã mà!” Bộ dạng xấu hổ của Trầm Phong khiến cho Hề Hề có chút khó hiểu.

Nghe được Hề Hề từ gọi Hữu Hiền Vương chuyển thành đại ca ca, Trầm Phong trong lòng lại ấm áp, thở phào nhẹ nhõm, cũng trở nên dễ chịu hơn rồi khẽ nhẹ gõ lên đầu Hề Hề một cái, cười nói: “Tên ngốc này, ngươi sao lại có thể tặng cho ta như vậy chứ. Ngươi ấy, ở đây có nhiều cô nương xin đẹp đến thế, tất cả đều đang trông mong ngươi đem dây thừng này trao vào tay họ, ngươi hãy tặng cho ai đó đi.”

Hề Hề nghiêng đầu nhìn về phía các ánh mắt đang chờ đợi, rồi nhìn đến Liệt Ảnh công chúa xinh đẹp động lòng người khuôn mặt tươi cười.

“Vân Hề, nhị ca ca đã không cần nó, vậy tặng cho ta thì như thế nào?Ta đã luôn mong có được một con ngựa như thế từ lâu rồi, ngựa này, thật đáng yêu!” Liệt Ảnh công chúa đã tới từ lúc nào, vừa vuốt ve Đào Hoa mã, vừa nói.

Nàng có thể khẳng định, Vân Hề này không hề biết hàm ý thật sự khi tặng Đào Hoa mã cho ai đó, nếu không, hắn sẽ không ở trước mặt bao người, đem Đào Hoa mã tặng cho nhị ca ca như vậy.

Đôi mắt như sao của Trầm Phong bỗng nhiên trợn tròn, muội muội này của mình, vênh vênh váo váo, kén chọn đến cực điểm, đến tận bây giờ vẫn chưa có nam nhân nào khuất phục được nàng, thế nhưng lúc này lại cười duyên nũng nịu nhìn Vân đệ, khi nói chuyện với Vân đệ lại dịu dàng, hơn nữa, còn muốn có được ngựa của Vân Đệ?

Mắt và tai hắn không phải có vấn đề gì rồi chứ?

“Tặng cho ta, sao hả?” Liệt Ảnh công chúa chờ đợi nói.

“Tùy ngươi, dù sao ta cũng không dùng đến nó. Nếu ngươi thật sự thích thì lấy đi!”

Liệt Ảnh công chúa vẻ mặt vui sướng đang định tiếp nhận dây cương.

Thế nhưng, có một bàn tay thon dài, mang theo tức giận, đánh rớt tay nàng, nắm lấy dây cương.

Là Hoàn Nhan Liệt Phong.

Hắn ngưng đứng trong gió tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ như một cái lồng chôn chặt hàn băng, đôi ngươi thâm thúy đen láy, hàn ý rét lạnh, ánh mắt kia, giống như bảo kiếm xuất khỏi vỏ.

Trầm Phong và Liệt Ảnh không khỏi rùng mình một cái.

Cho tới nay, bọn họ vẫn luôn rất sợ đại ca ca, giờ phút này, càng thêm e dè hơn.

Ánh mắt Liệt Phong dừng ở trên người Hề Hề, rồi nhìn một vòng xung quanh, càng trở nên lãnh liệt hơn.

Hắn không biết, bắt đầu từ lúc nào, muội muội hắn từ luôn đối đầu lại chuyển thành chờ đợi tên tiểu tử đến từ Nam Triều này, còn ở trước mặt bao nhiêu người, muốn hắn tặng cho mình Đào Hoa mã? Cái dáng vẻ kia, không phải nói là muội ấy đang thích hắn sao?

Hắn càng không biết, nam tử Nam Triều này lại quen biết với nhị đệ của hắn, còn xưng huynh đệ với nhau, lại còn tặng cả Đào Hoa mã cho nhị đệ?

“Đại ca”

Hoàn Nhan Liệt Phong không hề để ý đến, không nói một lời liền nhảy lên lưng ngựa, hướng về Hề Hề nói: “Vân công tử! Ngươi chẳng phải muốn cùng ta so tài sao? Vậy thì đi theo ta!” Nói xong, vung dây cương, giục ngựa mà đi.

Hề Hề liền nhảy lên ngựa, đuổi theo phía sau.

Hai con Đào Hoa mã, một trước một sau, biến mất ở trong tầm mắt mọi người, để lại vô số những gương mặt kinh ngạc không nói nên lời.

Điều mà mọi người chờ đợi, xem ai là người may mắn được vị công tử ấy tặng cho Đào Hoa mã, thật không tin được, như vậy là kết thúc rồi sao.

Ngựa chạy vun vút trong gió tuyết, hoa tuyết, chen lẫn trong gió rét, thổi ngược, ma sát vào hai bên má Hề Hề, hàn ý chậm chạp nhưng dần thâm nhập tận đáy lòng.

Thật sự rất lạnh, một vài sợi tóa xõa ra bên trên lông mày của Hề Hề, đều phủ đầy tuyết, chỉ là nàng chẳng hề dám chớp mắt dù chỉ một cái, một đôi mắt thu thủy vẫn không ngừng dán chặt vào con ngựa đang chạy phía trước, sợ trong nháy mắt sơ xuất, Hoàn Nhan Liệt Phong sẽ hòa vào phía trong tuyết, rồi biến mất.

Nàng muốn đuổi kịp hắn, cùng hắn quyết đấu, thời khắc này nàng đã chờ đợi lâu lắm rồi.

Đào Hoa mã, không hổ là Đào Hoa mã, thật là thông minh phi phạm, như gió chạy như bay. Ngồi trên đó là Hoàn Nhan Liệt Phong áo trắng như mây trôi nổi trên lưng ngựa.

Gió tuyết ngày càng gay gắt hớn, Hoàn Nhan Liệt Phong bỗng nhiên ghìm dây cương, quay đầu lại nhìn thiếu niên đang đuổi theo, thời tuyết như vậy, muốn luận võ là không có khả năng, nhưng bóng dáng phía sau vẫn quật cường như thế đuổi theo hắn.

Toàn thân phủ đầy gió tuyết, đôi mắt đen đặc như màn đêm vẫn như cũ kiên cường, xem thường nhìn hắn.

Nhìn thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đã ghìm cương dừng lại ngựa, Hề Hề bỗng dưng có chút khẩn trương, chỉ cần ở một chỗ cùng hắn, nàng sẽ lại mỗi thời khắc đều như dây cung đã căng chặt hết cỡ.

So với khi ở một chỗ cùng Trầm Phong cảm giác rất khác nhau.

Rõ ràng hai người là huynh đệ, sao lại có sự khác biệt như thế.

“Hoàn Nhan Liệt Phong! Ngươi nói đi, ngươi muốn so tài với ta như thế nào?” Hề Hề lạnh giọng hỏi.

Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi không biết việc cấp bách lúc này là nên tìm một hang động tránh tuyết hay sao? Nếu không cả hai chúng ta, sẽ có thể cùng bị đông rét mà chết!”

Hề Hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhận thấy gió tuyết lúc này sẽ khó mà nhất thời nửa khắc dừng lại. Hơn nữa, xem gió tuyết này, có thể sẽ có một trận bão tuyết.

Quay đầu ngóng nhìn, trời đất một màu trắng xóa, thật không biết bọn họ đã đi bao xa, sợ là nhất thời không thể trở về thành được nữa, cách tốt nhất lúc này là tìm chỗ tránh một chút thì hơn.

Vì thế nàng lạnh lùng gật đầu, đi theo sau Hoàn Nhan Liệt Phong, hướng về một dãy núi cách đó không xa.