Mười chín tháng chạp.
Sắc trời nhạt dần, ánh mặt trời cũng đã lùi về phía sau. Bầu trời màu xanh lam, đã thay bằng tầng tầng u ám.
Dưới sự u ám ấy là tinh kỳ bay phấp phới, tuấn mã hí vang.
Thảo nguyên, hôm qua cùng hôm nay đều rất giống nhau, vẫn sôi nổi huyên náo như cũ, thậm chí, so với hôm qua càng dâng cao hơn. Bởi vì, thời khắc của trận chung kết cuối cùng cũng đến rồi.
Hề Hề thi đấu liên tiếp, sau cùng cũng rất mãn nguyện vì có thể tham gia vào trận chung kết này. Mà bản thân nàng, cũng vì đó mà từ một tiểu tử vô danh biến thành đại danh đỉnh đỉnh.
Vân Hề! Cố lên!
Cố lên! Vân Hề!
Những tiếng hô như vậy, cứ quanh quẩn trên thảo nguyên, vang vọng không ngừng bên tai, nhưng Hề Hề trong lòng lại không có một chút vui sướng gì, mà cứ bị phiền não không khác gì tơ tằm quấn lấy lòng nàng, dây dưa không thôi.
Đây có lẽ là điều bao nhiêu nam tử ở thảo nguyên này mơ ước, nhưng lại tuyệt nhiên không phải là điều mà Hề Hề mong muốn.
Nàng không hy vọng một ngày lại thành danh, có thể là ông trời thật sự muốn nàng ở lại nơi này thi đấu.
Diệp Từ Dung hôm nay cũng đến xem thi đấu, ngồi ở bên cạnh Hoàn Nhan Liệt Phong.
Nàng một thân váy áo bằng sợi bông màu đỏ, bên ngoài khoác áo lông hồ cứu quý giá, mặt ngọc khuynh quốc khuynh thành ẩn hiển ở sau cổ áo bằng lông, mắt mắt gợn sóng nước mông lung như mưa bụi Giang Nam.
Sự xuất hiện của nàng, không biết đã làm cho bao cô gái ở đây cảm thấy hổ thẹn, trong lòng tổn thương. Hai bóng dáng kia cứ gần kề bên nhau, không hề hay biết có rất nhiều ánh mắt buồn bã của các cô gái đang nhìn theo họ.
Áo choàng hỏa hồ, theo Hề Hề biết thì nó là thứ cực kỳ quý giá, từ đó có thể thấy được, Hoàn Nhan Liệt Phong đối với Diệp Từ Dung thật sự là sủng ái vô cùng.
Trong nháy mắt, Hề Hề có chút mờ mịt, việc mình đang làm có đúng hay không, Diệp Từ Dung đi theo Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không phải là không tốt.
Cũng không biết Diệp Từ Dung đang tính toán điều gì?
Nàng ta ánh mắt mơ màng, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như có như không), làm cho Hề Hề không đoán được nữ tử xinh đẹp này đang nghĩ gì. Nàng tựa hồ đối với trận đấu này không hề có hứng thú, thậm chí nàng căn bản không biết Hề Hề tham gia trận đấu này là vì nàng.
Hề Hề lại ghi nhớ rất rõ ràng, chính mình còn nợ nàng một lần cứu mạng.
Hề Hề dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoàn Nhan Liệt Phong, cười nhạt. Vô luận như thế nào, nàng nhất định phải là người chiến thắng hôm nay, hy vọng có thể thành công, cứu thoát Diệp Từ Dung, cứu chính bản thân mình.
Lại có thêm một người té ngã trên võ đài, một cơn gió nhẹ nhàng nhảy lên võ đài cao. Xinh đẹp tiêu sái quay lại, làm tâm tư nhiều người phải nhảy cẩng lên, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Khuôn mặt kia vô cùng tuấn lãng, thần thái hào hứng, ngoài Trầm Phong ra thì còn có thể là ai.
Dưới đài bắt đầu vang lên những trận vỗ tay, còn có cả âm thanh kịch liệt trầm trồ khen ngợi.
Trầm Phong đón nhận những tiếng hò reo không ngừng, hướng về mọi người ra sức phất tay thăm hỏi, rồi lại hướng về Hề Hề khẽ giương lên hàng mi, trên mặt hiện lên một ý cười tràn đầy sự tự tin.
Hề Hề mỉm cười hướng Trầm Phong khẽ vẫy tay.
Trầm Phong lại bỗng nhiên thần sắc ngưng động, nghiêm trạng, một tay phủ lên ngực, hướng về các thị tộc đang xem thi đấu, hơi khom lưng cuối đầu chào.
Tiếng trống ngừng lại, đám người đang sôi nổi lập tức lặng xuống.
“Na Nhã! Ta nhất định sẽ đem Đào Hoa Mã tặng cho nàng!” Hắn hướng về Na Nhã lớn tiếng nói, trong giọng nói mang theo tình ý khôn cùng, đáy mắt tràn đầy tình ý nồng nàn.
“Hay!” Trầm Phong bày tỏ tình cảm vô cùng phóng khoáng, liền rước về những tiếng khen ngợi hoan hô dội vang.
Xa xa kìa, Na Nhã trên mặt xuất hiện một mảnh đỏ ửng vô cùng rõ ràng. Ngay cả khi nàng không hề hướng về Trầm Phong, ngay cả khi các cô nương trên thảo nguyên đều là những người rất hào phóng, thì vẫn không thể phủ nhận nàng đang đỏ bừng cả mặt, Trầm Phong thật sự là quá to gan.
Trầm Phong bộ dạng tràn ngập thâm tình, khuôn mặt khôi ngô giống như ánh trăng sáng tỏ.
Hề Hề không khỏi trong trẻo cười, Trầm Phong thật sự là rất đáng yêu, trong hoàn cảnh này, vẫn không quên bày tỏ tình yêu với Na Nhã. Chỉ mong Na Nhã có thể sớm tiếp nhận tâm ý của Trầm Phong.
Trầm Phong xinh đẹp như vậy làm cho tâm tư người khác không ngừng rung động vì hắn, khiến cho người ta bắt đầu cảm thấy chờ mong đối thủ của hắn thật sự có thể là ai.
Đó chính là A Mộc Đạt đang rất bình thản, chân bước từng nhịp ung dung từ cầu thang lên võ đài.
Hắn không hề thể hiện võ công của mình, một thân y phục màu đen cẩn chuông đồng, cả người lãnh đạm mông lung như nét bút vẽ trên giấy, rồi lại phiêu nhiên mà đứng đó, hắn trời sinh vốn luôn tỏa ra một loại phong tư kiên định mà độc lập.
Khuôn mặt tuấn mỹ vô hạn, thần sắc thản nhiên khôn cùng, rồi lại tản mát ra bên ngoài một loại khí chất lạnh lùng không sao diễn tả được.
Trong tay hắn là một trường kiếm, ánh sáng của trường kiếm trôi nổi dao động như sóng nước mềm mại, dồn dập mà mênh mông.
Hắn khẽ cúi đầu, ngón tay thon dài cầm một cái khăn màu trắng, động tác nhẹ nhàng chậm rãi lau thân kiếm, kiếm bởi vì được hắn lau chùi mà ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nhất cử nhất động của hắn đều là bình thản, nhưng lại làm cho người ta tự dưng không thở nổi.
Ở bên dưới có hai người khe khẽ hỏi nhau.
“Ai vậy?”
“Kia là một trong những đại diện của Hách tộc, A Mộc Đạt.”
“Hách tộc chỉ là một tộc dân nhỏ, mười mấy năm qua không có một dũng sĩ nào, năm nay như thế nào lại xuất hiện một đại hắc mã, có thể vào tận trận chung kết!” Người nói mang theo vẻ mặt rất không tin nổi.
“Nghe nói, hắn được Na Nhã nữ nhân của tộc trưởng cứu về từ đồng tuyết, cũng không biết phải là người Hách tộc hay không.”
Hề Hề trong lòng run lên, không phải người của Hách tộc?
“A Mộc Đạt, cố lên!” Hề Hề nghe được, chính là giọng nói của Na Nhã.
Ánh mắt của A Mộc Đạt thản nhiên đảo qua Trầm Phong, môi mỏng phác họa nên một ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Trầm Phong vẻ mặt khi nghe đến Na Nhã vì hắn mà cố gắng quát to, tựa như không trung đang bình thường bỗng trở thành u ám.
Trầm Phong liền ôm quyền, nói: “Đắc tội!”
Dáng hình giống như giao long bay lên trời, trong tay trường đao lóng lanh ánh sáng màu xanh liên tiếp ra chiêu chói mắt, hướng về A Mộc Đạt đánh tới.
A Mộc Đạt đột nhiên lùi về phía sau, kiếm trong tay xoắn thành một đường kiếm hoa, ánh sáng của kiếm đổ xuống, phát ra màu xanh trong suốt tựa băng tuyết.
Bình tĩnh nghênh đón trường đao của Trầm Phong.
Hai người, bóng dáng một xanh một đen, một như hạc khiếu cửu thiên(1), một như ưng kích trường không(2), ở trên đài cao lượn vòng rồi quấn lấy nhau, không ngừng giao chiến.
Hề Hề vẻ mặt làm thinh, đao pháp của Trầm Phong thành thạo trầm ổn, tỏ rõ công lực bất phàm, mỗi một chiêu thức không thể tưởng tượng nổi, đều là những chiêu thức thập phần thực dụng, rất mạnh, lại mau lẹ.
Mà thân pháp của A Mộc Đạt, Hề Hề xem có một chút không hiểu.
Hắn rõ ràng phong thái rất ung dung thoải mái, mỗi một chiêu thức đều rất bình thản, làm cho Hề Hề có cảm giác, hắn căn bản là không dùng hết toàn lực. Cũng có lẽ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, người này vốn không lợi hại như nàng tưởng tượng.
Hữu Hiền Vương cố lên!
Có người bắt đầu lớn tiếng la to.
Hữu Hiền Vương? Xưng hô này làm cho Hề Hề trong lòng chấn động.
A Mộc Đạt tuyệt đối không thể là Hữu Hiền Vương, như vậy, Hữu Hiền Vương chính là chỉ Trầm Phong.
Trầm Phong như ánh mặt trời ôn hòa, còn là huynh đệ của nàng, hắn là một nam tử lúc nào cũng khiến cho nàng có cảm giác rất đổi ấm áp, nam tử hay tươi cười rất thuần khiết ngây thơ này, lại đúng là Bắc Thương Quốc Hữu Hiền Vương, con trai của Thiền Vu, đệ đệ của Hoàn Nhan Liệt Phong?
Hề Hề trong lòng như ngũ vị hỗn tạp, không biết là tư vị gì, tuy nói sớm đã đoán ra hắn thân phận quyền quý, nhưng vẫn không nghĩ tới hắn lại có thân phận như thế.
Hắn có thân phận vậy, lại còn hao tổn không ít tâm tư để theo đuổi Na Nhã, hắn không ép buộc Na Nhã phải chấp nhận hắn, hắn thậm chí còn nguyện ý vì nàng mà luận võ.
Nghĩ đến Na Nhã kia nhất định là cũng không biết về thân phận của hắn, nên Hề Hề khẽ liếc mắt, thấy Na Nhã cũng đang có bộ dạng thất kinh.
Trên đài bỗng nhiên vang lên một âm thanh to, thân hình Trầm Phong bay lên cao, như rồng nhảy vọt lên lượn vòng quanh phượng hoàng, hướng về phía không trung quay về, lao về phía A Mộc Đạt rơi xuống đất đâm tới.
Đao kề ở bên cạnh người A Mộc Đạt đang thất bại, không sai, A Mộc Đạt rơi vào thế công hạ chuẩn xác của Trầm Phong, không thể nào thu thế lại, thân hình thẳng tắp lùi về phía sao, rơi xuống đài cao.
A Mộc Đạt dĩ nhiên là thua.
Ở trong mắt nhiều người, A Mộc Đạt thua trận là hợp tình hợp lý. Nhưng mà, Hề Hề trong lòng lại dấy lên nghi hoặc.
Nhìn thấy rơi xuống từ trên đài cao, A Mộc Đạt thân ngọc cao dài đứng thẳng, tấm lưng kia cô tịch, rét lạnh như sướng giá.
Trong lòng không hiểu sao hơi căng thẳng
Trầm Phong trên đài cao ngạo nghễ thu tay lại đứng đấy, tư thế khôi ngô.
Hề Hề biết, đã đến lúc nàng lên võ đài.
Trận đấu để phân kẻ thắng người thua cuối cùng này, sau cùng cũng đã tới.
—————————————
Tác giả: Ha hả, hai cái vị đại nam tử vừa PK với nhau.
—————————-
(1) Hạc khiếu cửu thiên: Hạc bay chín tầng trời.
(2) Ưng kích trường không: Chim ưng giao chiến trên trời cao.