Chương 28: Hồi kết

KDN – Hồi kết

_ Quyển 7 – Thiên tử, Chương 152 (727): Mộ - quá giữa KDN 19 _

Tuyết đầu mùa

Bắc Tề hoàng đế ~ chiến sự

Khánh đế đã lão, hắn k có nhiều thời gian chơi trò chiến tranh với Bắc Tề, cho nên hắn cần phải nhanh chóng nuốt gọn Bắc Tề, nhưng hắn lại rất k vội, Diệp Trọng cũng k hề bị phái đi, cứ như thế cùng Bắc Tề đánh dông dài… ~> Khánh đế là đang lo lắng cái gì?

Bên phía Bắc Tề, Bắc Tề tiểu hoàng đế cũng k sợ, mặc dù bây giờ tình thế đang rất nguy cấp, Thượng Sam Hổ lại núp ở nước Tống, cái gì cũng k làm khiến cho người ta nghi ngờ lòng trung thành của hắn


Hoàng cung Nam Khánh

Khánh đế - Diệp Hoàn (?)

3 con mèo béo phì: trắng, đen, vàng ~ Uyển Nhi mang vào cung

Diệp Hoàn qua trận chiến với Tây Lương, bùng nổ ra sáng chói một người trẻ tuổi được Khánh đế cẩn thận âm thầm nuôi dưỡng

“… Diệp Hoàn… ngươi k phải đối thủ của Thượng Sam Hổ, ngươi còn quá non…”

Chuyện PN đi Thần Miếu nhưng vẫn k quên bố trí đường sống cho đám quân truy đuổi Thiền Vu trên thảo nguyên do Diệp Hoàn chỉ huy khi đó ~ Khánh đế đã biết

“Thiên hạ thắng bại thưc ra đều ở ngoài sa trường. Trong một năm này, nế như PN chết, trẫm tự nhiên liền thắng. Nếu như trẫm chết… thiên hạ này những người k thích trẫm… tự nhiên liền thắng”

Trên thế giới này, có thể bức bách Khánh đế thả đi dao mổ trong tay… chỉ có PN

“PN k chết, tâm trẫm bất an”

“Ngươi cuối cùng cũng k phải đối thủ của PN. Ngày sau, nếu gặp hắn, trước tiên lùi 3 bước”

2 phong thư cho Diệp Hoàn: 1 là tinh cốt của Bá Đạo công quyết, 1 là mật chỉ, nếu trong 1 năm, Khánh đế chết thì mở, nếu Khánh đế k chết thì đốt

Vài ngày trước hắn đã được phong làm thầy dạy võ cho Tam hoàng tử

Diệp Hoàn một mặt phẫn nộ PN, một mặt bất an… rời đi


“ Trẫm cả đời này sinh như vậy vài đứa con trai, không nghĩ tới cuối cùng lại bị An làm cho chật vật như vậy. K nghĩ tới hắn thật sự từ Thần Miếu sống sót trở về”

Hoàng đế… k dám ra cung… lần đó thiên lôi đã đánh nát tự tin của Khánh đế

“An không chết, trẫm tâm khó an”

~> Hắn cả đời này, cho đến nay chưa từng muốn giết một ai đến vậy

Mai phi sinh

_ Chương 154 (729) _

Mai phi sinh nhưng hoàng đế hoàn toàn k biểu lộ gì, thậm chí đến thăm cũng k buồn đi

Mai phi sinh được hoàng tử

Ngày hôm sau rộ ra tin tức: Mai phi mất máu quá nhiều đã chết, tiểu hoàng tử giao cho Nghi quý tần nuôi ~> cũng tức là hoàng đế đã chặt đường tranh ngôi vị của vị hoàng tử vừa mới sinh này

~> Thực ra nếu Mai phi sinh được sông chúa thì đã yên ổn rồi, tất cả mọi người đều yên ổn. Nhưng nàng ta lại sinh ra được một hoàng tử, gia thế chống lưng k có, phẩm chất lại k được tốt đẹp cho lắm… cho nên, vì sự yên vui của mọi người, nàng ta phải trả giá tính mạng

“Muốn trách chỉ trách cha mẹ của nàng muốn đưa nàng đến cái nơi k thể tồn tại kia”

~ Cũng k có ai nghĩ đến: Mai phi chết, chỉ là bởi vì PN từng đối với hoàng đế nói một câu nói kia: “Mai phi cuối cùng k bằng Nghi quý phi”. Mà hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng nghĩ thông suốt có một chút chuyện ~

Mà bà đỡ vì Mai phi khó sinh mà chết cho nên chôn cùng cũng là chuyện đương nhiên

Trời thu yên bình, chiến sự liên miên, Khánh quân đã áp sát phòng tuyến Bắc Tề, mà Thượng Sam Hổ thì vẫn chơi bài ngồi yên tại chỗ ở một nơi chẳng liên quan

Sử Phi được phái ra chiến trường giúp Vương Chí Côn, Diệp Hoàn thay thế hắn lĩnh chức kinh đô thủ bị sư

Cuối mùa thu giữa trưa vắng vẻ, Diệp Hoàn tại cổng Chính Dương gắt gao nhìn dân chúng qua lại… tìm kiếm con mồi của mình… mặc dù hy vọng xa vời nhưng hắn vẫn háo hức muốn gặp vị nhân vật trong tuyền thuyết kia…

Vì sao lựa chọn ngày thu tiến hành Bắc phạt?

...

“Mấy ngàn mấy vạn binh sĩ, người trước ngã xuống, người sao tiến lên… chỉ vì buộc hắn hiện thân?”

Khi Diệp Hoàn đang đau đầu suy nghĩ, hắn k biết người hắn đang suy nghĩ đến đã bình yên vượt qua kiểm tra… tiến vào kinh đô

Rất nhiều năm trước, DKM mang Ngũ Trúc thản nhiên đi vào kinh đô Khánh quốc. Nàng đi qua cổng thành do Diệp Trọng gác, đem Diệp Trọng đánh thành một cái đầu heo. Sau đó bắt đầu phụ tá một người đàn ông thực hiện cái sự nghiệp lớn cả đời hắn

Rất nhiều năm sau, PN lại mang theo Ngũ Trúc… nhưng mà là lặng yên k tiếng động, tránh cổng do Diệp Hoàn gác mà vào. Chuẩn bị bắt đầu chấm dứt cái sự nghiệp lớn cả đời của người đàn ông kia

~> Như vậy tạo thành, như vậy chấm dứt, dường như là một cái vòng tuần hoàn rất hoàn mỹ

Ở tại một quán trọ, cải trang thành dân thường, hắn k đi tìm gặp những gương mặt quen thuộc mà cẩn thận đi tìm kiếm những thứ gì đó… hòm… tìm k ra…

GSV bây giờ đã lắc lư trong cảnh khổ cực lầm than


PN lẻn vào Diệp phủ đi gặp Diệp Linh Nhi ~ hỏi một chút tin tức

Hoàng đế đã xuống thần đài, thế cục ngày hôm nay là do PN tạo nên, nhưng k hiểu sao… hắn cũng k cảm thấy vui

K may, Diệp Hoàn về nhà

Quan hệ của hắn và Diệp Trọng rất kém, nếu k cũng sẽ k để hắn ở Nam chiếu lâu đến vậy, đến mức người ở kinh thành, thậm chí là PN cũng quên mất sự tồn tại của hắn

Nhưng quan hệ của hắn và Linh Nhi rất tốt… nên giờ hắn đến thăm em gái… nên giờ hắn vô tình gặp PN đang chuẩn bị rời đi…

“Ngươi tại sao phải trở về?”


Khi đó, Ngũ Trúc đang nhàn nhã đi dạo trong kinh đô, đầu đội một cái nón lớn

Đối với Ngũ Trúc, PN giờ đây đã sớm k còn ngôn ngữ gì để miêu tả cảm giác thất bại của mình. Ngũ Trúc vẫn quên thì thôi, thậm chí ngay cả tri thức tồn tại ở nhân gian cũng quên luôn

Hắn ngày ngày chỉ vô ý thức đi theo PN

Về sau lại thích ra phố đi dạo, đi ngắm… PN đành kệ hắn đi…

Nhưng mà PN quên mất là não Ngũ Trúc bây giờ chỉ như đứa trẻ tò mò, đã thế lại còn k có khái niệm tổn thương loài người

Cuối cùng Ngũ Trúc dừng lại trước hoàng cung… hắn đứng nhìn thật lâu… k hiểu sao trong lòng lạnh như băng của hắn lại hiện lên phiền chán háo hức

Bốp!

Bọn nhóc con đi đường…. ném đá trêu Ngũ Trúc… “Ném kẻ ngu si”

“Nơi này hình như kêu ngọ môn, là dùng để giết người”

Đây là câu nói thứ 2 kể từ khi Ngũ Trúc rời Thần Miếu… ~> hắn bắt đầu cảm giác nhớ ra cái gì đó


_ Chương 156 (731) _

Diệp phủ

PN đã trải qua hành trình dài dằng dặc trên cánh đồng tuyết, dường như đã đem tất cả mọi thứ trên thế gian này nhìn phai nhạt… con ngươi chỉ còn yên lặng cùng lạnh nhạt

Đánh

Diệp Hoàn làm theo lời Khánh đế, trước tiên lùi 3 bước

Diệp Hoàn làm cho PN có phần kinh ngạc trước võ công của hắn, nhưng đứng trước PN… hắn vẫn k phải đối thủ… sau một hồi đánh, hắn ngộ ra được PN mạnh mẽ thế nào… nhưng đến cuối cùng, hắn mới đau đớn nhận ra PN còn mạnh mẽ hơn cả thế…

Hắn phẫn nộ, hắn cực khổ gian nan tu luyện đến cửu phẩm… nhưng cuối cùng lại k đủ cho PN nhìn

PN nhẹ nhàng rời đi

“Thông báo trong cung, Phạm Nhàn trở về”


Quán trọ

Ngũ Trúc hôm nay k ngồi bên cửa sổ nhìn mà lại cúi đầu như đang suy xét cái gì

“Hắn biết ta đã trở về, buổi tối hôm nay ta đã muốn vào cung”

~> PN vẫn có thói quen nói với Ngũ Trúc như vậy

Qua nửa đêm, PN thay quần áo thái giám… tiến vào cung

Đến hửng đông… trận mưa cuối thu… Ngũ Trúc nhìn vào cửa sổ

“Đây là thủy tinh… là ta làm”

Rồi như thường lệ, đến giờ đi dạo phố của hắn… hắn đẩy ra cửa, bước đi trong thu mưa lạnh lẽo…

Mưa dần dần lớn

Ngũ Trúc đi… rồi lại dừng lại trước hoàng cung… lại mấy đứa nhóc hôm qua… hôm nay chúng nó ném than…

Ném càng ngày càng hỗn trướng, càng ngày càng nhiều… cũng k có ai xung quanh quát chúng, mặc kệ chúng ném…

Ngũ Trúc cuối cùng quay người lại, bị chúng nó ném cho bẩn… trên mặt cũng sượt ra một ít máu…

Hóa ra Ngũ Trúc có thể bị thương…. còn trong lòng hắn thì vẫn ngây ngô k hiểu… cũng cảm giác một cái gì đó

Mưa dần lên cực đại, Ngũ Trúc vẫn đứng trong mưa mà suy xét… hắn suy xét chuyện PN nói, hắn suy xét những cái tên mà PN kể… hắn như cũ cái gì cũng vẫn k nhớ… nhưng với cái tên DKM và TBB, hắn dần trở nên háo hức… quay mặt về phía hoàng cung, hắn lại càng ngày càng chán ghét…

PN luôn một mực bảo hắn đi theo lòng mình… nên bây giờ… hắn quyết định đi trong hoàng cung nhìn…

Hắn cầm lên tay thanh sắt, đội lên đầu nón mũ

~ K thể tổn thương loài người, trừ phi vì toàn thể lợi ích ~ Nhưng mà Ngũ Trúc nào biết cái toàn thể lợi ích cứt chó đấy là cái gì

Hắn nghĩ lũ trẻ kia chỉ đang chơi trò chơi, vì vậy… hắn cũng chơi… hắn cầm đá ném lại…

“Kẻ ngu si đánh chết người rồi” ~> thực ra chỉ ngất

Đám dân xung quanh xúm lại mắng chửi Ngũ Trúc, còn định đánh… Ngũ Trúc k hiểu…. hắn rồi lại nhiều thêm phần chán ghét… PN cũng đang trong cung, hắn lại càng muốn vào cung…

Giải quyết nhanh gọn đám dân đen… hắn tiến vào hoàng cung

Mỗi một bước chân, trong đầu Ngũ Trúc lại như vang lên một tiếng trống… Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình, Phạm Nhàn…. những cái tên này cứ vang lên… lại cứ mỗi một bước chân lại mơ hồ nhớ ra một cái gì đó… lại cứ mỗi một bước chân, hắn càng thêm chán ghét hoàng cung…

Tin tức PN trở về từ đêm qua đã lan truyền khắp kinh thành

Hoàng cung bây giờ đã được canh gác đến tình trạng trước đó chưa từng có

Cấm quân

Một đường giết……… hắn chỉ muốn vào trong cung nhìn

Ngũ Trúc phía trước người càng ngày càng ít, mà phía sau tử thi càng ngày càng nhiều… mặt hắn vẫn chỉ một mảng yên lặng

Cung Điển

“Ngũ Trúc đến, Ngũ Trúc rốt cuộc đã tới, hắn đến giúp tiểu thư báo thù!”

“Ở bên trong, hình như là… Tiểu Lý Tử”

_ Chương 158 (733) _

Vạn chi tên vũ

Người ta thấy được một màn đến cả ông trời cũng muốn khiếp sợ… so với đại tông sư… còn muốn khiếp sợ hơn…

Suốt bao năm qua, Cung Điểm luôn vì một màn này mà chuẩn bị

Mấy ngày nay, hắn bố trí lớn hơn nữa còn là hỏa, tên lửa,…

Nhưng… ông trời dường như cuối cùng vứt bỏ cái đã lựa chọn ra ở nhân gian một chân mệnh thiên tử… trăm năm khó gặp một trận mưa thu… giống như là giúp một vị quân vương mạnh mẽ… đưa ma

Diệp Trọng dẫn kỵ binh chạy qua… lảo đảo chạy theo

“Ngũ đại nhân, chớ làm xằng bậy”


Khánh đế - Diêu thái giám ~ Thái Cực Điện

“… vì sao?...”

“Mặc dù lão Ngũ đến, thì sao?”

“ – Tìm được PN k?

- Còn k có. Tiểu thư Phạm gia đêm qua cũng mất tích

- Trẫm xem ra vẫn là đánh giá thấp nhiều người, ví dụ như Nhược Nhược nha đầu này”

~> Nhược Nhược biến mất, nhưng lại k ra khỏi cung

Nửa canh giờ nữa, Ngũ Trúc sẽ đánh tới

Lúc này PN đang ở cuối hàng ngũ thái giám, phía xa xa đứng nhìn vào hoàng thượng lão nhân gia

Đêm qua, hắn dưới sự giúp đỡ của Hồng Trúc đã qua hoán y phường để vào cung

Hắn k biết vì sao Ngũ Trúc lại giết vào cung, cũng k biết Nhược Nhược đã ở trong cung biến mất


_ Chương 159 (734): Nam Khánh 12 năm cầu vồng _

Chiến trận

Thượng Sam Hổ đã thần k biết, quỷ k hay từ nước Tống đến Nam Kinh

Thượng Sam Hổ dù có hùng tướng nhưng hắn rõ ràng, hắn chỉ có thể kéo chậm bước tiến Bắc phạt của Nam Khánh một thời gian, hoàn toàn k có khả năng bảo vệ Bắc Tề

“Chẳng nhẽ vận mệnh của Bắc Tề … liền muốn ký thác vào trên người PN?”

Vương Chí Côn

“… tiểu Phạm đại nhân trở về kinh, bệ hạ có thể mạnh khỏe?...”

Bắc Tề tiểu hoàng đế

Đại hoàng tử

~> Thời cuộc đã vào ở một khoảnh khắc khẩn trương đến cực điểm….. nhưng thật ra mọi ánh mắt đều là nhìn vào bên trong kinh đô Khánh quốc…. cho dù là thắng bại hay là xu thế thiên hạ… đều là nhìn vào giữa cha con 2 người khác thường tàn nhẫn vô tình

Hồ đại học sĩ

Tôn Kính Tu

Phạm phủ


Nhược Nhược

Lúc này nàng đã cải trang thành cung nữ

Từ mấy tháng trước, Hồng Trúc đã liên hệ với nàng… giờ nàng biết ca ca đã vào cung, mà… ngay cả sư phụ cũng tới

~> Ngũ Trúc nhận nàng làm đồ đệ

Nàng nấp cạnh một vại nước, từ phía xa nhìn hoàng đế 1 hồi lâu… cuối cùng hạ quyết tâm

Hoàng đế 2 tay sau lưng nắm thật chặt… trên khăn trắng có máu…

Diêu thái giám cũng bị hắn đuổi đi, lúc này quanh người hắn… k còn một ai… có vẻ thật cô đơn

Mà ở trước mặt hắn, bên trong mưa nhỏ… một cái bóng dáng càng cô đơn hơn chậm dãi đi tới

Ngũ Trúc… rốt cuộc đã tới!

Chết k biết bao nhiêu người… mà… Ngũ Trúc cuối cùng cũng đã bị thương… thanh sắt cuối cùng cũng cong queo uốn lượn… một chân trái thì đã gãy đoạn… trông qua tương đối thảm hại

Ở trong mưa, Ngũ Trúc gian nan mà bướng bình kiên quyết, một tay chống thanh sắt, kéo lê cái chân phế… đến trước mặt hoàng đế

“ Ta cuối cùng xác nhận, ngươi k phải là cái vật chết. Phàm là vật chết, tại sao ngươi yêu ghét mãnh liệt đến bậc này?”

Diệp Trọng dẫn đám tàn binh cuối cùng xông qua

Đám khổ tu sĩ sau khi nhìn thấy Ngũ Trúc… càng là trắng bệch, toàn thân run rẩy

Ngũ Trúc chảy ra máu cũng nóng, cũng là đỏ, nhưng mà là… kim đỏ

~> Đám khổ tu sĩ vốn dĩ là lực lượng phòng vệ cuối cùng của Khánh đế, lúc này lại quỳ rạp xuống dưới chân Ngũ Trúc… sứ giả đích thân tới nhân gian… đây là đích thân ông trời đối với Đại Khánh trừng phạt sao?

_ Chương 160 (735) _

“Thứ vô dụng…”

Hoàng đế đã đến thời kỳ yếu nhất, mà Ngũ Trúc cũng là vô lực nhất giai đoạn…

Nhưng Diệp Trọng đã vây qua đây, Ngũ Trúc còn có thể thắng sao?

“Đến lúc này rồi mà ngươi còn k ra?” ~ PN vẫn k xuất hiện

~> bậc này lạnh lùng, ngấm ngầm chịu đựng, quả thật đáng sợ

Ngũ Trúc nhìn vào hoàng đế, trong lòng k hiểu vì sao dâng lên vô tận ghét cay ghét đắng cùng khinh thường

Sau Đại Đông Sơn, một đêm kia trên mái nhà, Ngũ Trúc nghe PN phát một đêm rượu điên… hắn trầm lặng, hắn muốn biết mình là ai, cho nên hắn về Thần Miếu.

Giây phút bước vào Thần Miếu, hắn nhớ ra rất nhiề chuyện, tự nhiên cũng đoán được rất nhiều chuyện… mặc dù sau đó những kí ức này bị xóa sạch đi, nhưng theo sự xuất hiện của PN… kí ức vẫn chưa khôi phục, nhưng những cảm giác sâu nhất kia vẫn bảo tồn

Hắn giờ phút này mặc dù cái gì cũng k nhớ rõ nhưng hắn nhớ rõ cái người đàn ông mặc long bào đứng trên thềm đá kia, nhớ rõ sát ý trong lòng mình đối với người đàn ông này

_ Hắn muốn giết hắn, hắn chỉ nhớ rõ chuyện này _

PN muốn Ngũ Trúc đi theo trái tim mình, cho nên lúc này Ngũ Trúc kéo cái tàn chân, tay nắm tàn kiếm… đánh tới

Đám khổ tu sĩ cuối cùng vẫn có tên chọn Khánh đế

Cũng k có ai để ý, khi đại đa số khổ tu sĩ lùi đi, có một khổ tu sĩ đã tiến lên, nhưng lại là hướng phía sau Ngũ Trúc

Diệp Trọng làm ra 1 thương kinh hoàng nhất cuộc đời hắn… hướng sau lưng Ngũ Trúc

Vị khổ tu sĩ kia lại k biết lấy đâu ra 1 cái chủy thủ màu đen… hướng sau lưng Diệp Trọng

Thương của Diệp Trọng thê thảm phá tan thềm đá… mà chủy thủ kia đã đâm vào bụng hắn

Một thế bổ quan tài… Diệp Trọng đánh vỡ bả vai khổ tu sĩ… nhưng khổ tu sĩ kia vẫn liên tiếp cầm chủy thủ đánh tới

Là Ảnh Tử

PN trở về kinh k có tìm Ảnh Tử, bởi vì căn bản cũng k tìm được… k ngờ tới, hắn lại ẩn trong khổ tu sĩ

Ngũ Trúc… cuối cùng đứng trước người hoàng đế

Đánh

Một chưởng của hoàng đế hết sức đánh xuống ngực Ngũ Trúc… đánh Ngũ Trúc bay ra ngoài…. bóng đen lướt qua… huyết nhục bay loạn…

Còn Khánh đế bên trái mặt khẽ sưng, khóe môi chảy xuống ít máu… như là bị ai tát mặt dạy dỗ…

Ngũ Trúc lần thứ 2 gian nan vô cùng, kiên cường lê bước về phía hoàng đế…

Liền vào lúc này… mưa cuối cùng ngừng hẳn… tầng mây mỏng dần

Có thể chịu môt quyền của Khánh đế mà vẫn sống sót… đã k nhiều lắm… chỉ có chật vật TCK, PN, và nay là Ngũ Trúc

Lần thứ 2 đánh tới

Ngũ Trúc lần nữa bị đánh vào bụng mà bay ra ngoài…. chân trái đã gãy hoàn toàn… thân đã tàn…….. tay trái… dính vào bụng… lõm xuống…… cực thê thảm…

Còn hoàng đế vai trái đã nát, miệng k ngừng trào ra máu tươi…

~> mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi, những kẻ còn sống xung quanh vốn đã k nhiều lắm… lại chẳng nhìn ra nổi vừa rồi đã xảy ra cái gì

Ngũ Trúc lấy tay vặn lại chân trái…… lại tiến về phía trước

Vì sao???

Từ một năm trước, hoàng đế bắt đầu sợ lạnh, sợ gió…

Lần này, hoàng đế lao lên đánh về phía Ngũ Trúc

Ngũ Trúc cuối cùng ngã xuống… ngồi ở trước chân Khánh đế… tay phải luôn nắm thanh sắt… cuối cùng buông ra… nhưng thanh sắt k có rơi xuống… mà cắm trên bụng Khánh đế…

….. vô tận mệt mỏi, phiền chán…

PN còn không có xuất hiện…. hắn đã trơ mắt nhìn Ngũ Trúc bị đánh thành phế vật nhưng vẫn k có xuất hiện…

Hoàng đế lần thứ 2 phát lên đối với PN thưởng thức cùng bái phục… PN k có đi ra… hắn lạnh nhạt cảm thấy thất vọng cùng cảm giác chẳng lành

Khánh đế rút cái thanh sắt kia ra…. mà lúc này, cánh tay trái của hắn từ khuỷu tay trở xuống lại đứt rời…. huyết hoa cứ thế nở rộ dưới thanh thiên….

~> Trong trẻo tiếng súng…. đã bắt đầu vang vọng lên….

Bóng dáng của Phạm Nhàn… cuối cùng xuất hiện ở bên cạnh hoàng đế…. PN bỏ qua tất cả, đem chính mình hóa thành một cơn gió… đến bên cạnh hoàng đế…. nặng nề vỗ lên ngực bệ hạ…

PN cuộc đời này chưa bao giờ lớn mạnh đến vậy

Khánh đế cuộc đời này chưa bao giờ suy yếu đến vậy

Tốc độ và thân pháp của PN đã lên đến tình trạng khiến loài người trố mắt đứng nhìn… tàn ảnh k lưu, chỉ là một sợi bóng xám

Hoàng đế và thân ảnh PN thoát ly lao về phía đông bắc bay vút như tia chớp… cửa gỗ chấn tan…. Sau đó đánh tan vại nước… lộ ra một thân hình…

Kéo lên một cái ôn nhu cổ tay… đẩy bay đi lạnh lẽo kim loại… rồi bàn tay lại bóp trên một cái mềm mại cổ họng

Phù ra một ngụm máu lớn… toàn thân long bào nhuộm máu tươi… sắc mặt tái nhợt lại nở ra nụ cười…. hắn trên tay nắm là cổ Nhược Nhược, trên tay Nhược Nhược cầm là súng…

Hoàng đế thương đã quá nặng… nặng đến tột đỉnh…

PN ho liên tục, lại ra một tơ máu…

“Bệ hạ, ngài thất bại”

“… Nhược Nhược, ngươi hôm nay mềm lòng là sai lầm trí mạng”

~> Nàng đã mềm lòng… cho nên nàng đã ngắm vào cánh tay

Suốt một năm nay, Uyển Nhi và Nhược Nhược k ngừng muốn làm mềm hóa hoàng đế… lại k ngờ, hoàng đế cũng mềm hóa lại các nàng

“ – Bệ hạ, k cần dùng tính mạng của nàng đến uy hiếp ta

- Ngươi có thể để cho trẫm uy hiếp?

- Ngươi nếu như chết, ta đi cùng ngươi

- Em gái k sợ chết”

“ - Trẫm cuộc đời này, chưa bao giờ thất bại

- Đủ rồi”

“Trẫm chỉ là cảm giác được, dường như trẫm… muốn chết”

PN đi đến bên cạnh Ngũ Trúc

“Trẫm mặc dù chết, cũng muốn giết chết ngươi cái này nghịch tử… Họ Lý nhất định thống nhất thiên hạ. Chỉ cần ngươi chết, trẫm 2 đứa con kia, bất kể ai lên ngôi, ngày sau thiên hạ, vẫn sẽ là Đại Khánh thiên hạ”

Hoàng đế chợt phát hiện, đời người trận chiến cuối cùng, chính mình đối mặt với lại là súng của nàng, người hầu của nàng, con của nàng… ~> hóa ra làm đi làm lại cả đời… cuối cùng vẫn là cùng nàng chiến đấu…

Hoàng đế đánh cong lòng súng

“K phải ngươi, cuối cùng chỉ là mẫu thân ngươi thắng”

“Không, trên sử sách vẫn phải có một tờ của trẫm”

Chuyện PN và Bắc Tề tiểu hoàng đế… đậu đỏ cơm… Khánh đế biết

PN lúc này đang rất bị động… vô cùng ớn lạnh

~ Không cam lòng ~

Nếu như k có DKM?...

Một trận trầm lặng lâu dài

“Trẫm hôm nay biết được trong hòm là cái gì, nhưng trẫm cuộc đời này vẫn còn một việc cực kỳ tò mò… Trẫm rất muốn biết đằng sau miếng vải đen kia đến tột cùng là ẩn núp cái gì?”

Giống như tia chớp, tua nhỏ k khí… buông tha PN mà đánh úp về phía Ngũ Trúc…

….. miếng vải đen rơi xuống…. thời gian… giống như ngưng tụ ở khoảnh khắc này…

…… suốt mấy vạn năm… miếng vải đen cuối cùng chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống… để lộ ra sau nó…

…….. là một đường cầu vồng….

Một đường cầu vồng phun ra… trong thời gian ngắn chiếu sáng quảng trường hoàng cung… xỏ xuyên qua bóng dáng màu vàng

Cầu vồng xuyên qua thân thể Khánh đế…. sau đó nặng nề giã ở Thái Cực điện… hóa thành con hỏa long… nháy mắt đốt cả tòa cung điện…

“Thì ra là thế, chẳng qua như thế, vẫn như cũ như thế”

Đầy trời tro bụi, dần dần hạ xuống

Cùng lúc đó, trên trời hiện ra một dải cầu vồng…

((( tui thề là mấy đoạn này phải vắt óc ra mà vẫn k hiểu nó đang dịch cái gì luôn, thành ra tui viết cũng hơi mập mờ )))


Đến đêm, trận hỏa hoạn đốt cháy Thái Cực điện cuối cùng được giập tắt

Tin tức hoàng đế bị ám sát đã tử vong được lan ra… nhưng người ta vẫn k cách nào tìm được di hài của hoàng đế

Thích khách chính là PN

Nếu k phải Tam hoàng tử, Hồ đại học sĩ và Diệp Trọng trọng thương nhưng vẫn sống mạnh mẽ áp chế xuống, Phạm phủ và nhiều phủ quốc công đã bị đốt cho hoang tàn

Cùng với các lão GSV và các thế lực đang ẩn núp… thế cuộc cuối cùng khống chế xuống

PN một lần nữa bị truy nã, phát thưởng cao đến một loại trố mắt con số

Hắn lại ra ngoài mọi người dự liệu, xuất hiện ở một cái nơi k ai có thể nghĩ đến… hắn vẫn ở trong hoàng cung…

Hắn ở nơi tiểu lầu hoang tàn, cỏ đã mọc đến đầu gối… hắn k biết vì sao lại đến đây… có lẽ chỉ là đến kể cho DKM nghe về chuyện xảy ra ngày hôm nay

Diêu thái giám biến mất, cuối cùng xuất hiện ở bên cạnh PN, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ

“Bệ hạ lưu lại cho ngươi”

Bên trong hộp là một cái dải lụa trắng và một bức thư

~> đây chính là thứ mà PN đã thấy khi hắn đột nhập cung Thái hậu lấy đi chìa khóa. 4 năm trước khi nổi loạn, PN từng quay lại tìm nhưng phát hiện 2 thứ này đã biến mất

Thư là năm đó DKM viết cho Khánh đế

Dải lụa trắng là năm đó Thái hậu ban cho DKM để tự sát. Khi DKM ở Thái Bình biệt viện nhận được ý chỉ đã mang dải lụa trắng còn nguyên đuổi về bên giường Thái hậu

Trong thư DKM chính là kể lại chuyện này, cùng tỏ ý k vừa lòng… ngoài ra cũng chỉ thêm vài chuyện phiếm

Còn một bút tích nữa Khánh đế viết

“Trẫm không sai”

Hoàng đế chết, mà PN đến lúc này vẫn cảm thấy k tin được…. hắn có một ít xót xa, lại như thế nào cũng k khóc được, chỉ thấy tê tê, tê tê đứng trong gió lạnh

Thế gian thực sự k có Vương đạo

Hoàng đế vì sao quý trọng phong thư kia như vậy? ~ có lẽ vì đó là phong thư hiếm hoi duy nhất DKM viết cho Khánh đế mà chỉ nói mấy chuyện tầm phào rất đỗi bình thường

Bệ hạ găp được cô gái như DKM, là một loại đau khổ

DKM gặp được Khánh đế, thì càng là xót xa khó mà nói rõ được

Đến lúc này, PN vẫn k biết DKM an táng ở nơi nào

..



_ Chương kết thúc ( đoạn cuối chương 736) _

Thật lâu sau… một cái mùa xuân

Hàng châu ~ Tây hồ

Đến một vị công tử, phía sau rất nhiều người hầu và hộ vệ, trận thế khá lớn… mặt luôn mỉm cười

Trên hồ có du thuyền…

“Đều nói Tây hồ mỹ nhân nhiều, làm sao lại k có thấy?”

Bây giờ

Nam Khánh vẫn là đệ nhất thiên hạ

GSV thay đổi cơ chế, k còn chức viện trưởng

Hoàng đế đối với giám thị lại trị đạt đến một trình độ trước đó chưa từng có, quốc khố tràn đầy…

Nam Khánh Bắc phạt khi xưa bất hạnh rút quân, nhưng về sau vẫn chiếm cứ được một mảnh đất lớn của Bắc Tề. Về sau mạnh mẽ, ổn định Nam Khánh, chuyện Bắc phạt lại cứ bị kéo xuống, như rằng vĩnh viễn k thể kéo lên nữa

Bắc Tề dưới Chiến gia hoàng đế quản trị, một mảnh vui sướng, hướng vinh, thực lực quốc gia ngày càng mạnh

Đối với trận ám sát kinh ngạc toàn bộ thiên hạ kia, triều đình Nam Khánh giữ cho mọi chi tiết đều rất kín đáo, chỉ là mang tội lỗi rất nhanh đóng đến trên người PN, mà Bắc Tề và Đông Di thành lại rất vi diệu an lành thoát ra khỏi chuyện này

Diệp Hoàn giờ thành cao thủ đệ nhất Nam Khánh và thân cận bên cạnh tân đế

Lại k ai biết Tân đế và Diệp Hoàn lúc này lại đồng thời ở Hàng Châu, nếu biết chắc hẳn sẽ phái cao thủ đến thử một chút vận mệnh

Nam Khánh tân đế ~ Tam hoàng tử ~ Lý Thừa Bình

Lý Thừa Bình căn bản k lo lắng an toàn của mình, đặc biệt là khi bây giờ hắn lại đang ở bên bờ Tây Hồ này ~> hắn tin thế gian này k còn có ai có thể xúc phạm tới an toàn của hắn…

~>>> Vì PN ở đây

“Tiên sinh, trẫm vài năm gần đây toàn bộ đều nhờ tiên sinh trong bóng tối ủng hộ….”

“Tiên sinh trẫm có điều khó hiểu…”

“Tiên sinh…”

…….

Một tràng thật dài… PN từ đầu đến cuối k nói đưực một lời gì

“ - Tiên sinh, về chuyện nội khố, ngươi cuối cùng phải cho triều đình một cái công đạo, bây giờ GSV đã tra ra được tăm hơi của cái thôn kia, tất cả k có khả năng giả câm giả điếc

- Bệ hạ, nếu như có vị đại nhân nào đối việc này tâm sinh tức giận, k ngại làm cho hắn tới tìm ta, ta k ngại cho hắn biết tòa nội khố này đến tột cùng là mang họ gì”

PN đã ở thiên hạ tan biến nhiều năm…. Hắn khuôn mặt vẫn là như vậy, chỉ là càng bình tĩnh, càng yên lặng

Diệp Hoàn đứng ở một bên nhìn vào, đến bây giờ hắn vẫn k cách nào tiếp nhận được… một kẻ phản nghịch… nay lại sống rất yên bình thoải mái trên đất Nam Khánh… ~> một cái sự thực rất vớ vẩn

K chỉ Diệp Hoàn thù hận, đại bộ phận thần tử Nam Khánh đều là mãnh liệt thù hận hắn, vì thế Phạm tộc đã sớm bị đánh hạ bụi bặm, chỉ có điều gia tài tịch thu lại giao cho Tĩnh Vương xử lý

Quản gia ~ Hồng Trúc

Lý Thừa Bình cũng chỉ dừng lại Tây Hồ 3 ngày

Toàn bộ Nam Khánh bây giờ cũng chỉ có vài đại nhân vật tầng lớp cao mới biết PN ở Tây Hồ

Tiết Thanh cũng biết

7 đường Tổng đốc bị luân phiên, riêng chỉ có Tiết Thanh là giữ nguyên, 1 phần là vì để giúp đỡ PN ẩn cư

“… Hồng Trúc hóa ra lại là người của hắn…” ~> Lý Thừa Bình cảm giác một chút bất an cùng phẫn nộ

Diệp Hoàn cũng như rất nhiều người đều mong hoàng đế có thể đối với PN tiến hành đả kích triệt để, nhưng vài năm qua bên cạnh hoàng đế, hắn mới cảm nhận rõ được lực ảnh hưởng của vị mang danh quy ẩn tiểu Phạm đại nhân lớn đến mức nào…

“… mẫu hậu cũng sẽ tuyệt đối k cho phép trẫm có cái suy nghĩ kia”

Nhân gian đối với PN lại k có quá nhiều phẫn nộ

Bên Tây Hồ cuộc sống rất dễ chịu, PN đã trả qua nhiều năm cuộc sống yên lặng

Cá Ruột đến tin, Phạm tổ mẫu muốn gặp

Tư Triệt cũng sắp muốn về đến Đạm Châu

Mười gia thôn dần dần sẽ muốn bày ra trước mặt thiên hạ

“… ta tiêu hao nửa đời người mới làm được một người k quỳ gối…”

Bây giờ PN trước mặt 2 vị hoàng đế đã k cần quỳ, nếu bây giờ hắn quỳ xuống, chỉ sợ họ sẽ lâm vào nỗi buồn ngờ vực vô căn cứ nào đó

“ Lão Tam đã lớn, đã có một ít suy nghĩ của bản thân…”

Đái công công bi đuổi khỏi cung

Hầu Quý Thường được nhấc lên dùng

~> Người và lực lượng của PN vài năm qua cũng bị chèn ép, đánh tan ~> nhưng người hiểu nội tình đều rõ, nế như PN bằng lòng, hắn vẫn có thể sử dụng lực lượng cực kỳ dũng mãnh

Vương Khải Niên đã lui

Đặng Tử Việt vẫn trong hệ thống quan chức

PN vài năm qua đều k can thiệp triều cục, nhưng lần này hắn muốn bày tỏ thái độ một chút… vì lão Tam muốn hướng hắn thăm dò

Mộ của TBB được PN xây ở bên Tây Hồ

Sau Khánh đế, toàn bộ thiên hạ đã k còn nhân vật nào có thể chống lại PN, Lý Thừa Bình cũng k được, vì lực lượng của PN quá rộng lớn, quá bao la, quá rải rác, tán ở thiên hạ…

Toàn bộ thân quyến của Đại hoàng từ 1 năm trước đã được đón đi Đông Di thành

Đông Di thành trên danh nghĩa quy thuận Nam Khánh, nhưng vẫn như một cái quốc gia độc lập do Đại hoàng tử và PN cai trị

Diệp Trọng từ quan

PN có thể cùng 2 vị đế vương ngang hàng, thậm chí còn cao hơn một chút

Thân cận của PN ở thiên hạ dệt thành một cái lưới lớn, một vòng lại một vòng. Bất kỳ ai, chỉ cần làm tổn thương 1 vòng nào đó liền nghênh đón PN đả kích, mà ai cũng biết… PN mạnh mẽ… PN vô tình


Thiên hạ bây giờ… rất thái bình

                                                                            ________________________

Cuộc sống của PN vô cùng tốt

Cuộc sống của cấp dưới của hắn cũng vô cùng tốt

Sử Xiển Lập và Tang Văn đã lập gia đình

PN cảm thấy TBB … cô đơn

Mộ của hắn k có bia, chỉ là tường bên cạnh có viết câu thơ

Thật sự đả kích Khánh đế, k phải cầu vồng, k phải một đòn của PN kia,… mà có lẽ là sự phản bội sau rất nhiều năm ngấm ngầm chịu đựng của lão người thọt….. đã đánh Khánh đế rớt xuống thần đàn

PN ngồi trầm lặng rất lâu, sau đó hắn hái một bó tiểu hoa cúc, nhẹ nhàng đặt ở trên mộ, sau đó quay người rời đi

Phạm Không Cứu khi xưa thoát chết, lại đòi tìm đến PN báo thù. PN đương nhiên k chết, cũng k giết hắn

Đặng Tử Kính có một cuộc sống yên bình theo PN, k chịu ra làm quan

Bên bờ vực ngoài thành Đạm Châu, PN nắm tay Thục Ninh… nhìn ra biển

“Ngươi k cần suốt ngày đi theo ta”

Nhược Nhược giờ đang trong trang phục thầy thuốc, ở trong núi đi hái thuốc…. Còn Lý Hoằng Thành vẫn ngày ngày lẽo đẽo đi theo nàng

“ – Ngươi định đi theo ta bao lâu đây?

- Đã theo năm năm, lại theo năm năm nữa thì có thế nào”

… bị thằng nhãi này theo đã thành thói quen…

Nhu Gia đã lập gia đình, cũng đã sinh đến đứa thứ 2

“ - Đóa Đóa a di khi nào thì lại đến thăm ta?

- Chờ nàng ở trên thảo nguyên mệt rồi, tự nhiên sẽ đến thăm ngươi”

Sang năm đậu đỏ cơm sẽ chính thức được sắc phong làm công chúa

Nhưng hoàng tử thì vẫn chưa có, quần thần quấy nhiễu, k biết vị hoàng đế kia định làm thế nào? ~ chẳng nhẽ còn muốn tìm chính mình mượn một lần nữa… PN chắc chắn k để ý cái loại hy sinh này ((hờ hờ))

“ – Thục Ninh, có muốn lên kinh thành dạo chơi, sau đó chúng ta lại đi thảo nguyên, chờ ngươi lớn tuổi chút nữa, chúng ta sẽ ra biển?

- Được”

Trên cảng biển đến người ~ Thập Tam Lang

Ngũ Trúc mấy năm qua vẫn luôn ở trên Đại Đông Sơn dưỡng thương, ngày trở về hẳn k còn xa

Đông Nhi tỷ k bán đậu phụ nữa

Bảo bối ngồi ở cửa

“ – Phụ thân, bà nội đến tột cùng là người như thế nào?

- Nàng… là từ bầu trời trộm đi đến nhân gian chơi đùa một tiểu tiên nữ. Về sau chơi chán, chơi mệt nên đã trở về, nhân gian rốt cuộc không tìm thấy nàng”

“Cuộc đời của ta, đại khái liền là… đã đến, thì an”

Cha con hai người nhìn nhau cười, mặt hướng về biển khơi

_ Hết _

Ps: ta nói một chút!

Ta cũng k nhớ ta đọc lại truyện này đây là lần thứ 2 hay thứ 3, nhưng lần này đọc kĩ rồi, có một số tình tiết ta k thích, hy vọng lên phim sẽ đổi, vd như việc PN vào cung ám sát mà k có kế hoạch gì, hoàn toàn bị động

hay hắn rút lại sau mành, như thế hắn k thể bảo vệ đc tất cả người của hắn

ta cũng k thích việc GSV cứ thế dần dần chìm xuống

giải pháp đấu hòa bình với Khánh đế này, ta cũng có phần hơi hụt hẫng… ta vẫn mong hắn điên một lần, gào thét lên với thiên hạ một lần

ta cũng k thích hắn bị người người chửi vào tội giết cha

Thôi nói nhảm

Sau thật lâu, tốn thật nhiều thời gian, cuối cùng thì ta đã hoàn thành rồi!!!

_29/5/2021_