Chương 70: Đàn Ông Tốt Không Đấu Với Phụ Nữ
Cửu Chưởng Lệnh hừ lạnh một tiếng, ném Thạch Linh Khanh đi, rút ra đao thẳng đeo sau lưng, thuận thế chém xuống một đao. Đao thẳng lóe lên ánh sáng lạnh, bắn ra một vệt sáng lạnh dài mấy trượng bổ lên dây vải đỏ. Cùng với tiếng va chạm chói tai, dây vải đỏ quấn ngược trở về, đao thẳng cũng bị chấn đến bắn lên cao đến hơn ba xích, thân thể Cửu Chưởng Lệnh và người phụ nữ lớn tuổi đồng thời lắc lư một cái.
"Thương Viêm Vực, phân đàn thứ chín của Vụ Đao, Cửu Chưởng Lệnh chính là ta."
Cửu Chưởng Lệnh xoay người, nhìn người phụ nữ lớn tuổi đầu bạc mặt non, không nhanh không chậm, cười lạnh nói:
"Bà lão...... Bà là người của Trường Sinh Giáo? Trường Sinh Giáo, có cao thủ như bà vậy sao?"
Người phụ nữ lớn tuổi cười tươi như hoa, hướng về phía Cửu Chưởng Lệnh hành lễ:
"Hiểu biết của Cửu Chưởng Lệnh với Trường Sinh Giáo của ta thật nhiều thiếu sót, Trường Sinh Giáo của ta...... Hi......"
Một người phụ nữ lớn tuổi, cho dù là chăm sóc vô cùng tốt, người phụ nữ làn da bóng loáng mọng nước, bã vẫn như trước là một lão bà ít nhất bảy tám mươi tuổi. Một người phụ nữ lớn tuổi như vậy, học theo bộ dáng cô gái đôi tám nhìn ngươi cười khúc khích. Cửu Chưởng Lệnh lòng như sắt đá, giết người vô số cũng không thể không giật thon thót, rùng mình một cái.
"Hai mươi năm trước, Thương Viêm Vực ta và bên ngoài mở ra hành lang thông thương......"
Giọng Cửu Chưởng Lệnh lạnh lùng, nói:
"Năm năm trước, Vụ Đao của ta cùng Trường Sinh Giáo của bà lần đầu tiếp xúc...... Không thể ngờ tới, Trường Sinh Giáo các ngươi vậy mà lại đã ở Thương Viêm Vực xây dựng cứ điểm."
Người phụ nữ lớn tuổi cười gật gật đầu, rất quyến rũ nháy mắt với Cửu Chưởng Lệnh:
"Nơi rừng sâu núi thẳm như Thương Viêm Vực vậy, chính là nền móng thu lấy trường sinh của Trường Sinh Giáo ta......"
Lời nói được một nửa, ánh mắt người phụ nữ lớn tuổi đột nhiên dừng trên người Ngưu Anh Hùng ở cách mấy mươi dặm.
Thạch Linh Khanh lập tức mở miệng:
"Hồng mỗ mỗ, đó là một bộ thi thể của Cổ Thánh...... Có một người, còn có một...... dị vật, đã qua đó một lúc lâu."
Hồng mỗ mỗ và Cửu Chưởng Lệnh liếc mắt nhìn nhau một cái, cổ tay áo Hồng mỗ mỗ phất phất, đao thẳng trong tay Cửu Chưởng Lệnh không hiểu sao ‘leng keng’ một tiếng, bọn họ đồng thời gật gật đầu, lại cùng lúc lắc lắc đầu.
Cửu Chưởng Lệnh lui về phía sau mấy bước, cách xa Thạch Linh Khanh, thuận tay chỉ chỉ về phía Xảo:
"Phản đồ của Vụ Đao ta, dĩ nhiên phải dẫn về tận tình xử trí."
Hồng mỗ mỗ nhìn thoáng qua phía Thạch Linh Khanh.
Thạch Linh Khanh nhẹ nhàng bâng quơ cười lên một tiếng:
"Cùng lắm chỉ là công cụ dùng để giữ mạng...... Sự tình qua rồi, giữ hắn lại cũng không có tác dụng gì."
Thân thể Xảo kịch liệt co rút một hồi, hắn không thể tin ngẩng đầu lên, khàn giọng hét lên một tiếng:
"Linh Khanh......"
"Ngu xuẩn!"
Cửu Chưởng Lệnh cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Xảo một cái, đột nhiên đằng không nhảy lên, hóa thành một luồng cuồng phong chạy như bay về hướng Ngưu Anh Hùng.
"Thú vị."
Hồng mỗ mỗ cười cười, dây vải đỏ trong tay áo bay ra, một hơi vòng lấy eo Thạch Linh Khanh, kéo ả lên trên thuyền gỗ, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ả:
"Linh Khanh nhi, nguyên nhân hậu quả của sự việc, mỗ mỗ đã biết rồi...... Hi, công lao của con lần này không nhỏ, về sau còn phải nhiệt tình cố gắng mới tốt."
Thạch Linh Khanh cẩn thận cười mấy tiếng, vô cùng cung kính đứng ở phía sau Hồng mỗ mỗ. Thuyền gỗ mang theo một luồng cuồng phong, nhanh chóng đuổi theo Cửu Chưởng Lệnh.
----------
Mẩu xương hút đi một nửa máu trong cơ thể Vu Thiết, chậm rì rì đằng không bay lên, lúc đang chuẩn bị bay ra khỏi đại điện, Cửu Chưởng Lệnh tranh trước đám người Hồng mỗ mỗ đi đến cửa đại điện.
Xuyên qua cửa lớn rộng mở, nhìn thấy mẩu xương thần kỳ quái dị như thế, Cửu Chưởng Lệnh bước thật mạnh, tiến lên hai bước, đao thẳng trong tay vung lên, phát ra một tiếng đao ngân, lớn tiếng cười nói:
"Bảo bối này, tất cả thuộc về Vụ Đao ta."
Vu Thiết toàn thân bủn rủn, trước mắt biến thành màu đen, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi.
Lão Thiết xoay người lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu máu, nhìn thoáng qua về phía Cửu Chưởng Lệnh và thuyền gỗ bay nhanh mà đến, nó đột nhiên mềm nhũn bốn chân, ‘đùng’ một tiếng té ngã dưới đất:
"Ai dô, cái cửa lớn chết tiệt kia, ông nội đây hao hết sức lực rồi......"
Đao dài của Cửu Chưởng Lệnh vung lên, một luồng đao mang chém tới Lão Thiết.
Một tiếng nổ vang, đốm lửa văng khắp nơi, Lão Thiết bị đao mang đánh trúng, bị bạo lực đánh bay xa mười mấy thước, cả người đập lên vách tường sau bàn thờ, đập cho vách tường vỡ ra một lỗ thủng lớn, ngã văng ra ngoài.
Hồng mỗ mỗ đứng ở đầu thuyền, trong hai tay áo đồng thời bắn ra mấy sợi dây vải đỏ, mang theo tiếng gió bén nhọn quấn tới mẩu xương.
"Cửu Chưởng Lệnh, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, bảo bối này, vẫn là thuộc về mỗ mỗ ta đi?"