Chương 62: Trọng Thương
Trên vách đá hành lang, rong rêu dày đặc tản mát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, ánh sáng mờ tối đủ để cho Vu Thiết nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Lại đi về phía trước bảy tám dặm, hành lang vẫn kéo dài xuống dưới. Mùi máu tươi phía trước càng ngày càng trở nên nồng đậm, Vu Thiết và Lão Thiết đột nhiên dừng bước. Ở phía trước bọn họ, một chiến sĩ Ngưu Tộc nghiêng nghiêng tựa lên trên một tảng đá lớn, cả người lạnh như băng, đã không còn hơi thở.
Tứ chi của chiến sĩ Ngưu Tộc dày đặc những miệng vết thương sâu đến có thể thấy được xương, làn da vốn dĩ màu đen đã trở nên trắng bệch, máu trong cơ thể hắn gần như đã chảy hết. Trong phạm vi trăm thước xung quanh, khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu đầm đìa.
Xa luân đại phủ gãy đoạn, tay trái hắn nắm chặt tay cầm dài hơn một thước, tay phải nắm chặt một lưỡi búa sứt mẻ. Trên vách đá bốn phía để lại dấu vết thật sâu, Vu Thiết có thể tưởng tượng ra bộ dáng hắn vung vẫy binh khí gãy đoạn, rống giận ác chiến. Một thanh đao thẳng gãy đoạn cắm thật sâu vào sau gáy chiến sĩ Ngưu Tộc, hiển nhiên là một đòn cuối cùng này đã đánh chết hắn.
"Ngưu Tộc là chiến sĩ trung thành nhất, đáng tin cậy nhất."
Vu Thiết đi đến trước mặt chiến sĩ Ngưu Tộc, đưa tay đặt lên hai mắt mở to tức giận của hắn, giúp hắn khép lại hai mắt. Nhìn thấy chiến sĩ Ngưu Tộc chết trận này, không hiểu sao cậu nhớ tới những anh bạn Ngưu Tộc thật thà, ngay thẳng, trung thành mà đáng tin cậy của nhà họ Vu.
"Lão Thiết, ông nói xem...... La Lâm và Thạch Linh Khanh, bọn họ ai đúng ai sai?"
Vu Thiết tiếp tục chạy về phía trước, vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, vừa hỏi Lão Thiết. Chỉ trong chưa đến nửa tháng này, Vu Thiết chính mắt nhìn thấy nhiều người như vậy chết đi. Đặc biệt là Thạch Linh Khanh và Xảo cấu kết, lại phá vỡ rất nhiều nhận thức của Vu Thiết, tâm hồn cậu còn nhỏ, không khỏi có chút mờ mịt.
Thân hình Lão Thiết nặng nề như vậy, nhưng mà thật ngạc nhiên, thời điểm lúc nó chạy đi, rơi xuống đất không tiếng động, quả thật giống như bóng ma. Qua một lúc lâu, Lão Thiết mới quay đầu lại, trong con ngươi lóe lên ánh sáng màu máu dày đặc, hỏi lại Vu Thiết:
"Những người giết chết cha ngươi và anh em ngươi, nếu ngươi đi trả thù bọn họ, ngươi và bọn họ, ai đúng ai sai?"
Vu Thiết im lặng, theo bản năng nắm chặt thương dài.
"Trên thế giới này, cơ bản không có đúng và sai tuyệt đối."
Lại qua một lúc lâu, Lão Thiết mới trầm giọng nói:
"Đơn giản là lập trường khác nhau, đơn giản là tranh giành lợi ích...... Ngươi từng nói với ta, gia tộc của ngươi cũng từng tàn sát mấy cái gia tộc nhỏ lân cận...... Nếu là người trong tộc của bọn họ may mắn sống sót, tới tìm ngươi trả thù thì sao?"
Vu Thiết há há miệng.
"Cho nên, không cần lo lắng những vẫn đề này có đúng hay không. Nghĩ quá nhiều sẽ nhập ma...... Ngươi cho rằng mình là ai? Thánh nhân nhìn thấu thiên địa luân thường, lý lẽ nhân luân sao?"
Lão Thiết mỉa mai cười:
"Cho dù là thánh nhân, ai mà không có lòng riêng chứ?"
"Không có đúng sai, tuân theo bản tâm là được rồi."
Giọng điệu Lão Thiết trở nên cực kỳ nghiêm khắc:
"Là kẻ địch thì nhất định phải tiêu diệt...... Tin tưởng lời ông nội đây nói, có thể sống đến hiện giờ, lời ta nói dù sao cũng có chút đạo lý...... Ít nhất so với gà con đầu óc đầy suy nghĩ miên man như ngươi có đạo lý hơn rất nhiều!"
Vu Thiết buồn bực cùng Lão Thiết vai sóng vai chạy như điên về phía trước. Đám người Thạch Linh Khanh và La Lâm đã tiến vào nơi sâu trong hành lang, nhưng mà hành lang chật hẹp kéo dài này có hiệu quả khuếch đại âm thanh vô cùng tốt, tiếng đánh nhau của bọn họ thậm chí tiếng rống giận mơ mơ hồ hồ theo gió lạnh ra, từ rất xa cũng có thể nghe được rõ ràng.
Dần dần, phía trước xuất hiện bóng người lay động. Vu Thiết và Lão Thiết rất nhanh tới gần, một cảnh tượng thê lương xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Cánh tay trái của La Lâm từ khớp khuỷu tay bị nổ bay, miệng vết thương hiển nhiên là đã bị dòng điện cường lực đánh lên, một mảng da thịt cháy đen. Hai chân của Ngô Lão Đại biến mất tới tận gốc, hắn chỉ còn lại một cánh tay phải, dùng một sợi dây thừng cột lên trên vai Đinh, Đinh lưng cõng Ngô Lão Đại, đang chật vật lảo đảo bước đi theo bên cạnh La Lâm.
Đùi phải của Đinh sưng đến mức ống quần cũng đã nứt ra, cũng không biết là trúng kịch độc gì, đùi phải của hắn trở nên thô to như vòng eo người bình thường, cả chân một mảnh tối đen, làn da sưng đến tỏa sáng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể nổ tung. Từng tia, từng tia máu đen không ngừng chảy ra từ trong lỗ chân lông trên đùi phải của Đinh, không ngừng rơi xuống đất.
Trước mặt bọn họ, đám người Thạch Linh Khanh cũng vô cùng chật vật. Gương mặt xinh đẹp của Thạch Linh Khanh đã bị hủy một nửa, ba cái Đinh Ba Góc ghìm thật sâu trên mặt trái ả ta, trên Đinh Ba Góc không biết đã ngâm qua thứ kỳ quái gì, mặt trái của ả ta thối rữa, chảy mủ, vẻ mặt ả ta dữ tợn, nhìn qua giống như nữ quỷ.
Hộ vệ của ả ta chỉ còn lại có Thạch Điện. Cả vai trái của Thạch Điện biến mất, phần ngực bên trái lõm xuống, một mảng máu thịt mơ hồ. Hắn ngoan ngoãn phục tùng đi theo bên cạnh Thạch Linh Khanh, tay phải nắm chặt gậy gỗ, mỗi một bước đi, miệng đều sẽ có máu loãng chảy ra.