Chương 52: Chiến Đấu Với Cự Thú
Lều gỗ đã muốn sụp đổ, dưới đất có mảng lớn vết máu.
Một tên thanh niên mặc trang phục màu đen, sau lưng đeo vỏ đao của đao thẳng, tay phải cầm đao thẳng, tay trái cầm ba cái phi đao nho nhỏ cứng đờ ngã dưới đất, cả người đều là máu, máu loãng không ngừng chảy ra từ trong cơ thể hắn, ở trong vũng bùn xa hơn hai thước hóa thành một vũng máu nho nhỏ.
Đã chết một tên.
Thời gian chỉ mới ngắn ngủi như vậy, Vu Thiết qua lại cũng chỉ mới chừng một khắc đồng hồ, đồng bọn của La Lâm đã chết một tên.
Vu Thiết muốn kiểm tra thanh niên đã chết này một chút, cự thú đã chạy như điên lao đến, Vu Thiết hét lớn một tiếng, chợt xoay người đâm một thương tới đầu cự thú.
Cự thú vỗ một chân tới, thương dài trong tay Vu Thiết rung mạnh, thiếu chút nữa đã rời tay bay đi, thân thể đánh một vòng bị vỗ bay ra ngoài, ngã thật mạnh xuống lại bật lên hai ba lần.
Chật vật vùng vẫy bò dậy từ dưới đất, Vu Thiết thở phì phò, chịu đựng đau đớn do nội tạng chấn động kịch liệt truyền đến, chật vật tiếp tục chạy về phía xa xa.
Cự thú điên cuồng đuổi theo, một chân của nó dẫm lên trên người thanh niên đã chết đi kia, máu thịt văng tứ tung, thanh niên lập tức bị đạp đến không thể nhận ra hình dáng.
Vu Thiết thở hổn hển chạy trốn, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn.
Đối với tên to lớn kia, cậu thật sự là không có biện pháp gì. Cậu chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, qua loa chọn một phương hướng mà chạy trốn.
Vốn dĩ cậu muốn trốn về binh doanh Cổ Thần. Nhưng mà không hiểu sao cậu nghĩ tới sự tồn tại của đám người Thạch Linh Khanh và La Lâm, cậu theo bản năng chạy về hướng cách xa binh doanh Cổ Thần.
Cho dù cậu đối với Thạch Linh Khanh có thiện cảm khó hiểu, cậu cũng không tình nguyện để cho đối phương biết được sự tồn tại của binh doanh Cổ Thần.
Cự thú điên cuồng gầm rú, dốc hết sức lực nhảy lên, đuổi giết Vu Thiết, thân hình nặng nề của nó mỗi một lần nhảy lên rơi xuống đất, mặt đất bốn phía đều chấn động kịch liệt một hồi, cũng có vô số đá vụn không ngừng bắn ra bốn phía.
Nó thường thường phun về phía Vu Thiết một cái cột lửa đáng sợ, thời điểm mỗi lần Vu Thiết bị cột lửa phun trúng đều sẽ bị hun nóng tới kêu loạn ‘xít oa’, hoa chân múa tay tăng tốc chạy trốn.
Một đuổi một chạy, không biết đã chạy bao lâu, xa xa đột nhiên càng ngày càng truyền đến tiếng hô quát khủng bố lanh lãnh.
Con cự thú này truy đuổi hồi lâu, đã có chút thở không nổi chợt nâng nửa người trên lên, phát ra tiếng gào thét sắc bén, thê lương.
Vu Thiết sợ tới mức cả người run lên một cái, cậu chợt nhìn một cái về phía truyền đến tiếng hô quát xa xa, lập tức da đầu run lên một trận —— Ở bên kia, có một cự thú so với con cự thú đuối giết phía sau cậu còn lớn hơn một phần ba, từ đầu tới đuôi dài ít nhất hai mươi mấy thước, đang nhanh như cuồng phong chạy tới bên này.
"Xong đời!"
Vu Thiết gào lớn, theo bản năng lại tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
Xuyên qua bụi nấm, xuyên qua rừng dương xỉ, chật vật ù té chạy giữa từng bụi, từng bụi măng đá, cự thú ở ngay phía sau cậu điên cuồng đuổi theo. Qua không bao lâu, một con cự thú liền biến thành hai con, hơn nữa con cự thú mới tới hình thể còn lớn hơn nữa, chạy còn nhanh hơn nữa. Càng đòi mạng chính là uy lực của cột lửa nó phun ra càng mạnh hơn.
Cột lửa con cự thú đầu tiên phun ra chỉ là màu đỏ thẫm, trong cột lửa con thứ hai phun ra đã mang theo một tia màu lam, không thể nghi ngờ đây là ngọn lửa uy lực lớn hơn nữa, cột lửa thô to ước chừng hai cái vại nước rơi xuống đất, ngọn lửa nóng rực, sệt dính tản ra xung quanh, mặt đất phạm vi mười thước đều sẽ bị nung thành dung nham nóng chảy. Ngọn lửa nhiệt độ cao tàn sát bừa bãi xung quanh, mảng lớn bụi nấm và rừng dương xỉ bị nướng khô, sau đó hừng hực bốc cháy.
Nơi Vu Thiết đi qua ánh lửa hừng hực, bốn phương tám hướng bị chiếu đến sáng rực một mảnh. Dần dần, thể lực của Vu Thiết đã sắp tiêu hao gần như không còn, cho dù đã hoàn thành tầng thứ nhất của cảnh giới Trúc Cơ, máu huyết toàn thân đã sinh ra nguyên lực mạnh mẽ, thể lực vẫn có cực hạn như trước.
Điên cuồng chạy trốn đại khái mấy trăm dặm, Vu Thiết đã mệt đến cả người ướt đẫm mồ hôi, lục phủ ngũ tạng gống như bị lửa thiêu đốt, nhất là hai lá phổi lại càng đau đớn không chịu nổi, giống như bị người khác đâm vào từng cây kim mảnh, lá phổi lúc nào cũng có thể nổ tung. Nguyên lực trong cơ thể lại càng là tiêu hao hết sạch, hai chân nặng như đổ chì, thời điểm lúc chạy trốn, tiếng bước chân trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Tốc độ của con cự thú hình thể nhỏ hơn cũng trở nên cực kỳ chậm chạp, hình thể nó to lớn như vậy, điên cuồng chạy đuổi theo Vu Thiết mấy trăm dặm, thể lực của nó tiêu hao gấp mấy chục lần Vu Thiết, có thể đuổi tới đây đã rất không dễ dàng rồi. Nhưng mà con cự thú hình thể lớn hơn kia lại là ở thời điểm thể lực tràn đầy, nó lớn tiếng rít gào, giống như phát điên đuổi giết Vu Thiết, mấy lần nó đều thiếu chút nữa đuổi kịp Vu Thiết, thiếu chút nữa một ngụm nuốt Vu Thiết xuống.
May mắn địa thế nơi này phức tạp, bốn phía tràn đầy măng đá, trụ đá cao mấy trăm thước......
Vu Thiết chợt nhìn bốn phía xung quanh, nhất thời trái tim có rút mạnh một cái. Trong lúc không hay không biết, cậu đã rời khỏi phạm vi an toàn trong lời Lão Thiết nói, tới gần khe nứt dung nham kia, địa thế càng thêm phức tạp, thảm thực vật càng thêm rậm rạp, quần thể sinh vật càng thêm phong phú, nguy hiểm phía bên kia bồn địa.
Bốn phía dày đặc những măng đá, cột đá thật lớn, kẽ hở ở giữa không lớn, Vu Thiết ù té chạy trốn vào, cự thú phía sau vừa không kịp đề phòng, ‘đùng’ một cái, cả đầu đập vào một cái cột đá thật lớn, trực tiếp va chạm cho cột đá thô to hơn hai thước, cao mấy trăm thước nghiêng lệch đi. Cột đá phát ra tiếng vỡ vụn đáng sợ, sau đó rất nhanh đổ sụp xuống. Cột đá nện thật mạnh lên những cột đá liền kề nhau, mấy cây cột đá đụng vào nhau. Trong tiếng nổ vang, từng cây, từng cây cột đá giống như quân bài domino liên tiếp ngã xuống.