Chương 47: Buông Tha
Đinh trên mặt còn mang theo mấy phần trẻ con hiển nhiên cũng không biết nói mấy lời dông dài, hai tay hắn ấn xuống đất, ‘bốp bốp bốp’ liền dập đầu ba cái với Vu Thiết, trước mặt hắn vừa lúc có một khối đá bén nhọn, máu thịt trên trán hắn rách ra, máu tươi chảy đầy mặt.
Trái tim Vu Thiết co rút kịch liệt một lúc. Giờ phút này, hình ảnh Đinh và Vu Kim chồng chất lên nhau. Lửa giận và sát ý trong lòng giống như thủy triều rút xuống, biến mất sạch sẽ, Vu Thiết chậm rãi buông tay trái ra, nhấc La Lâm lên, ném một cái tới trước mặt Đinh.
"Nơi này là địa bàn của ta."
Vu Thiết lập lại lần nữa thái độ của mình.
Thạch Linh Khanh và thuộc hạ của cô rất nhanh đi tới gần phía Vu Thiết, ở cách thật xa, Thạch Linh Khanh liền nũng nịu lớn tiếng hô gọi:
"Công tử, vẫn xin công tử làm chủ cho chúng tôi......"
Thanh niên cầm trong tay trụ đá màu vàng đất kia bỗng dưng tiến lên mấy bước, hắn trầm giọng nói:
"Sẽ theo ý vị đại nhân này, ở trên lãnh địa của đại nhân, bọn tôi không bao giờ ra tay nữa."
Vu Thiết gật gật đầu.
Đinh vô cùng cẩn thận đứng dậy, nhìn nhìn Vu Thiết, sau đó ôm lấy La Lâm bị gãy nhiều khúc xương trên người lên, nhanh chóng về tới chỗ đồng bọn. Thạch Linh Khanh nhìn nhìn đám người La Lâm, khẽ cắn môi, đi nhanh về phía Vu Thiết. Vu Thiết không phản ứng tới cô ta, xoay người nhảy lên, thân thể giống như chim lướt đi, dùng những rừng dương xỉ kia để mượn lực, nhảy lên mấy cái liền chạy đi xa rồi. Thạch Linh Khanh đuổi theo không kịp, chỉ có thể nũng nịu hô lên mấy tiếng ‘Công tử’, lại không thể nhận được một chút đáp lại từ Vu Thiết.
Đám người Thạch Linh Khanh, đám người Vu Thiết (mình nghĩ tác giả nhầm với La Lâm), hai phe cách nhau xa xa hơn hai trăm thước giằng co trong chốc lát. Mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc lâu, thanh niên cầm trụ đá trong tay cười lạnh một tiếng:
"Thạch Linh Khanh...... Ta xem người phụ nữ ác độc như ngươi có thể chạy đi đâu. Bọn ta sẽ nhìn chằm chằm các ngươi, chỉ cần các ngươi rời khỏi lãnh địa của vị đại nhân này......"
Thạch Linh Khanh không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng:
"Ta đại khái đoán được kết cục của các ngươi rồi...... Ta cứ ở trên lãnh địa của vị công tử này dài lâu, các ngươi dám cùng ta tiêu tốn thời gian sao?"
Đầu ngẩng lên cao cao, Thạch Linh Khanh tràn đầy đắc ý cười mấy tiếng, xoay người uốn uốn éo éo đi vào lều gỗ của chính mình. Một chân còn đang vô cùng tê dại, Thạch Linh Khanh vốn muốn giống như công chúa rời đi, hiện giờ động tác lại có thêm rất nhiều chật vật. Bốn chiến sĩ Ngưu Tộc, tám hộ vệ Nhân Tộc, một hàng người đi theo phía sau Thạch Linh Khanh, mặt hướng về phía đám người La Lâm chậm rãi lui về phía sau. Đợi cho hai phe cách nhau xa xa hơn một dặm, bọn họ mới xoay người đi theo phía sau Thạch Linh Khanh.
Bảy thanh niên nhìn La Lâm bị trọng thương, thanh niên cầm cung dài trong tay tức giận quát khẽ một tiếng.
"Đầu!"
Mấy thanh niên nhìn thanh niên cầm trụ đá trong tay. Thanh niên cắn chặt răng, chốc chốc nhìn nhìn về phía Vu Thiết đi xa, chốc chốc nhìn về phía đám người Thạch Linh Khanh.
Qua một lúc lâu, hắn mới lạnh giọng nói:
"Ả ta nói, chúng ta không đợi nổi? Thì chúng ta sẽ cùng đợi với ả ta. Mọi hậu quả, do ta gánh vác. Cho dù như thế nào, mối thù của lão Tam, chúng ta nhất định phải giúp hắn báo cho sạch sẽ."
"Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu. Giết một người của ta, diệt cả họ nhà ngươi."
Giọng thanh niên vô cùng lạnh băng, lộ ra một luồng hơi lạnh làm cho người ta lãnh từ trong xương tủy.
La Lâm được Đinh ôm trong lòng mở to mắt, run run rẩy rẩy nói:
"Ngô lão Đại, bộ giáp của tên nhóc kia...... là cổ bảo sao? Như thế nào không công phá được chứ?"
Sắc mặt La Lâm trắng bệch, giọng nói yếu ớt tới cực điểm.
Ngô lão Đại mờ mịt nhìn về phía Vu Thiết biến mất, đột nhiên hắn nở nụ cười:
"Đúng vậy, tên nhóc này rất khó đối phó, giáp của hắn rất có thể là cổ bảo. Không cho phép chúng ta ra tay? Nhưng mà, chúng ta là làm cái gì chứ?"
"Chúng ta là Vụ Đao, chúng ta là thích khách, chúng ta là sát thủ, chúng ta là người thu hoạch đi lại trong bóng tối...... Ai nói, chúng ta phải trực diện giết người?"
Từng luồng, từng luồng khói nhẹ lượn lờ, Vu Thiết ngồi xuống một cái ụ đất có thể nhìn ra đám người Thạch Linh Khanh xa xa quay nướng. Đột nhiên phía xa xa bên kia truyền đến tiếng một Ngưu Tộc thê lương gào thảm.
…
Chiến sĩ Ngưu Tộc đáng thương. Lúc hắn đi trong bụi nấm thu thập nấm có thể dùng để ăn, bị một con Cạp Nong Đen trực diện phun cho một ngụm nọc độc. Chiến sĩ Ngưu Tộc phản ứng rất nhanh, hắn cực lực né tránh một cái, nọc độc vẫn như trước phun lên mắt trái của hắn. Tròng mắt hắn rất nhanh bị ăn mòn thành máu loãng, nọc độc rất nhanh khuếch tán ra đầu hắn. Thuốc giải độc Thạch Linh Khanh mang theo rất hữu hiệu.
Cô nghe tiếng chạy tới rót thuốc giải độc cho chiến sĩ Ngưu Tộc, chiến sĩ Ngưu Tộc không còn lo lắng về tính mạng nhưng mà bị mất một con mắt ít nhất làm cho hắn sụt giảm ba phần sức chiến đấu. Di chứng của việc nọc độc khuếch tán trong đầu làm cho chiến sĩ Ngưu Tộc xui xẻo này ngay cả nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, tư duy có điểm rối loạn. Việc này ít nhất lại giảm bớt một phần chiến lực của hắn.
Vu Thiết đứng trên ngọn đồi nhỏ, lặng im nhìn đám người Thạch Linh Khanh luống cuống tay chân. Xa xa, cách bảy tám dặm, đám người La Lâm cũng đang nhìn về bên này. Tám người không thiếu một ai, bọn họ đều có mặt ở đó.
"Thật là Ngưu Tộc có đủ xui xẻo. Tay chân thô kệch lóng ngóng, chẳng lẽ hắn không biết Cạp Nong Đen thích trốn ở trong bụi nấm và rừng dương xỉ để đánh lén con mồi sao?"
Vu Thiết thở dài một hơi:
"Cũng may chỉ là Cạp Nong Đen, nếu là Hắc Mạn Xà thì ngươi đã chết rồi."
Rất hiển nhiên, Ngưu Tộc này bị tập kích không liên quan tới La Lâm bọn họ. Ít nhất là Vu Thiết không nhìn ra có liên quan gì. Ở xa mấy dặm ngoại, Đinh cõng La Lâm lên, rất nhanh chạy về phía Vu Thiết bên này. Vu Thiết nghe thấy động tĩnh, tay trái cậu vỗ lên hình thôi gồ lên trên ngực một cái, giáp trụ bó sát người nhấp nhô, hai tay và đầu của cậu nhanh chóng được giáp trụ che chắn.