Chương 38: Thạch Linh Khanh Và La Lâm

Chương 38: Thạch Linh Khanh Và La Lâm

Ba thanh niên đuổi theo ở phía sau mắt thấy cô gái áo đen ngã xuống, bọn họ lấp tức phát ra tiếng huýt gió gấp rút đầy hưng phấn, tốc độ dưới chân đột nhiên nhanh hơn, mỗi một bước đều nhẹ nhàng bước ra xa hơn mười thước, mang theo ba ngọn cuồng phong rất nhanh đuổi theo. Ngắn ngủi bảy tám dặm, chỉ cần thời gian mười mấy lần hô hấp đã đuổi tới. Ba thanh niên cách đoàn người của cô gái áo đen còn chưa đến hai trăm thước liền ngừng lại, một hồi chạy như điên này hiển nhiên cũng tiêu hao không ít sức lực của bọn họ, bọn họ thở hổn hển từng ngụm, từng ngụm, trên cằm rất nhanh có lượng lớn mồ hôi nhỏ giọt xuống.

"Các ngươi đều phải chết!"

Thanh niên vừa rồi kêu gọi đầu hàng vùng vẫy đao thẳng cao đến nửa người của hắn một cái, ánh đao xoay tròn, chém ba con nhện hình phễu cực độc từ trên trời rơi xuống thành mảnh vụn.

Cô gái áo đen chật vật từ dưới đất đứng lên, gương mặt cô co rút nhìn đống chất lỏng hỗn độn trên người, lại nhìn nhìn hai tay đen thui bùn lầy, dơ bẩn, thân thể mảnh khảnh khe khẽ run rẩy, lớn tiếng nói:

"Các ngươi đã giết nhiều người như vậy...... Các ngươi......"

Thanh niên giơ đao thẳng lên, bày ra một tư thế nghiêng người về phía trước kì dị. Con ngươi dày đặc tơ máu thẳng tắp nhìn chằm chằm cô gái áo đen:

"Còn thiếu một đứa, giết ngươi, mới tính là trọn vẹn...... Thạch Linh Khanh, còn thiếu một mình cô!"

Cô gái áo đen Thạch Linh Khanh cười khổ một tiếng:

"Chúng ta có huyết hận thâm cừu lớn như vậy sao? Ngươi...... còn có đồng bọn của ngươi, đã giết hết người của tộc ta rồi."

A mặt của ba thanh niên cũng không cử động một cái, Thạch Linh Khanh trầm giọng nói:

"Cha ta, mẹ ta, các anh chị em của ta, người trong tộc của ta...... Còn có nhiều tôi tớ như vậy...... đều bị các ngươi giết rồi. Ta cũng liều mình mạo hiểm, nhảy vào sông ngầm, vậy mà các ngươi vẫn không buông tha cho ta......"

Tim Vu Thiết kịch liệt nhảy lên một cái, cậu vô thức nổi lên chán ghét và cừu hận không rõ với ba thanh niên kia.

Bọn họ, đã giết tất cả người trong tộc của Thạch Linh Khanh!

Đồ đáng chết.

Bọn họ đã giết hết người trong tộc của cô ấy, vậy mà lại còn một đường đuổi tới nơi này...... Hung hiểm trong sông ngầm không cần nói nhiều, bọn họ vậy mà lại đuổi vào sông ngầm cũng phải chém tận giết tuyệt.

Thù gì, hận gì?

Vu Thiết vô thức có địch ý nồng đậm với ba người bọn họ. Hai tay nắm chặt thương dài, hơn mười hòn đá lớn cỡ nắm tay cậu cố ý đặt bên cạnh trước đó nhẹ nhàng bay lên.

"Bớt nói mấy lời dư thừa, chết!"

Thanh niên thét dài, thân thể hắn chợt hóa thành ba cái bóng mờ, ba cái bóng mờ đồng thời vung đao, mang theo một luồng gió sắc bén chém tới trước. Hai chiến sĩ Ngưu Tộc lớn tiếng gào thét, bọn họ vùng vẫy đại phủ, giẫm mạnh về phía trước ba bước, sau đó vung mạnh búa, hung hăng nện xuống ba cái bóng mờ. Hai cái bóng mờ biến mất, chỉ có một cái bóng mờ phía bên phải ngưng tụ lại, ánh đao chợt lóe, trong tích tắc đã tới bên sườn một chiến sĩ Ngưu Tộc.

Phía sau, một cây trường mâu đâm nhanh tới, một người đàn ông sắc sảo bên cạnh Thạch Linh Khanh cầm thương dài trong tay đâm nhanh về phía trước, trên đầu thương thượng hiện lên một vệt hào quang, đầu thương nhanh chóng xoay tròn, vậy mà lại phun ra một đám lửa, ánh lửa hừng hực phun thẳng về phía trước bảy tám thước.

Thanh niên thét dài, thân thể lao đi, lộn lại, lui nhanh chếch về phía sau. Thân thể hắn vừa động, một vệt tên bắn mang theo tiếng xé gió chói tai bay nhanh qua vai hắn. Tiếng xương thịt vỡ nát vang lên thật lớn, chiến sĩ Ngưu Tộc tránh được một đao kêu lên một tiếng đau đớn, một mũi tên lớn cỡ ngón cái xuyên thủng ngực phải hắn. Trên mũi tên chứa đựng lực đạo đáng sợ làm cho thân thể hắn liên tục lắc lư, không tự chủ lui nhanh về phía sau bốn năm bước.

Trong hai thanh niên vừa nãy ở lại phía sau, đao dài của một thanh niên cắm dưới đất, hai tay hắn nắm chặt cây cung vốn đeo ở sau lưng, dây cung còn đang kịch liệt rung động. Thanh niên vừa mới tấn công về tới bên cạnh hai tên đồng bọn, hắn giơ đao thẳng lên hướng tới Thạch Linh Khanh, cười lạnh:

"Có sợ hãi hay không? Người bên cạnh ngươi, càng ngày càng ít...... Ta có thể dùng thời gian một năm lẻ năm tháng, ám sát từng người trong tộc của ngươi, chém tận giết tuyệt những người trong tộc khác của nhà họ Thạch ngươi, ta sẽ không ngại lại dùng thời gian một năm, chậm rãi giết chết người ở bên cạnh ngươi!"

Thạch Linh Khanh cắn chặt răng, cô nhìn thanh niên kia, lớn tiếng quát:

"Thù gì, oán gì? Nói tên của ngươi ra, cho dù chết, ta cũng muốn biết, đến cùng là vì cái gì!"

"La Lâm!"

Thanh niên rất dứt khoát nói ra tên mình:

"Đương nhiên, ngươi chắc chắn chưa từng nghe đến tên của ta."

Màu máu trong mắt La Lâm càng ngày càng nồng, hắn cắn chặt răng, từng chữ, từng chữ gian nan chen ra từ kẽ răng:

"Vì cái gì? Bởi vì các ngươi giết em gái ta, chỉ đơn giản như vậy!"

"Em gái?"

Sắc mặt Thạch Linh Khanh có chút trắng bệch, rất hiển nhiên, cô đã nghĩ tới gì đó.

"Nhớ ra rồi?"

La Lâm lại giơ lên đao thẳng trong tay.

Hộ vệ bên cạnh Thạch Linh Khanh căng thẳng nắm chặt binh khí, thân thể chiến sĩ Ngưu Tộc vừa trúng tên lắc la lắc lư, chật vật dựng thẳng thân thể.

Mũi tên thô to cắm vào trong ngực, một dòng máu nhỏ theo mũi tên không ngừng chảy ra, rất nhanh dưới chân chiến sĩ Ngưu Tộc đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

"Ngươi đã giết nhiều người của nhà ta như vậy!"

Thạch Linh Khanh cắn răng, môi tím nhuộm thành màu tím nhạt vô thức run lên:

“Vẫn chưa đủ sao?"

La Lâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đao thẳng chỉ thẳng Thạch Linh Khanh:

"Oan có đầu, nợ có chủ, nghe nói, chuyện này là ngươi tự tay thực hiện. Người trong tộc của ngươi, chỉ là tiền lãi, người ta thật sự muốn giết......"