Chương 31: Không Ngừng Luyện Tập

Chương 31: Không Ngừng Luyện Tập

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Sau khi bị trừng phạt khắc nghiệt bảy ngày, Vu Thiết lại rời khỏi binh doanh Cổ Thần. Cậu đón đầu đụng phải một con Khôi Nham Tích Dịch thân dài chừng bốn thước, gần như đã sắp trưởng thành. Rất hiển nhiên, ở gần binh doanh Cổ Thần này hẳn là có một đàn Khôi Nham Tích Dịch không nhỏ. Hai con nhện kim loại ở phía sau Vu Thiết nhảy tới như bay, giọng quát nghiêm khắc của Lão Thiết không ngừng truyền đến từ trên người con nhện kim loại.

Trong tiếng quát lớn điên cuồng của Lão Thiết, Vu Thiết trở nên bình tĩnh hơn không ít. Cậu vùng vẫy thương dài, khéo léo chạy vòng quanh Khôi Nham Tích Dịch hình thể khổng lồ, thương dài lần lượt tấn công vào điểm yếu của Khôi Nham Tích Dịch.

Du đấu nửa giờ, Khôi Nham Tích Dịch mất máu quá nhiều bị một thương của Vu Thiết đâm xuyên tim. Vu Thiết hưng phấn ngửa mặt lên trời kêu to, Khôi Nham Tích Dịch cả người co rút chợt nhảy dựng lên, hung hăng vỗ cho cậu một cái bay ra hơn mười thước.

Sức phòng ngự của hộ giáp bó sát người rất mạnh, móng vuốt của Khôi Nham Tích Dịch xẹt qua hộ giáp làm bắn ra một mảng lớn những đốm lửa, trên hộ giáp ngay cả một vết xước cũng không có. Vu Thiết bị đánh bay lại rất không may mắn, đầu va vào một tảng đá lớn, xương cổ cậu bị gãy, trên đầu cũng xuất hiện một vết lõm rất lớn. Hai con nhện kim loại lôi kéo Vu Thiết, dùng tốc độ cao nhất trở về, cậu lại bị ngâm ở trong cầu thủy tinh.

Lần này, chờ đón Vu Thiết chính là nửa tháng liên tục điên cuồng huấn luyện và mỗi ngày cố định bị dòng điện nện một khắc đồng hồ.

Nửa tháng sau, khi hơi thở Vu Thiết trở nên sắc bén hơn rất nhiều, cậu lại rời khỏi binh doanh Cổ Thần.

......

Không ngừng ra ngoài săn bắn, không ngừng trở về, không ngừng vì các loại sai lầm bị Lão Thiết trừng phạt. Sau khi đến binh doanh Cổ Thần một tháng rưỡi, Vu Thiết cuối cùng mang về một ngàn cân máu thịt con mồi, cậu gấp gáp nhét những máu thịt kia vào thiết bị chế dược, sau chờ đợi ngắn ngủi, cậu lấy được phần thuốc Trúc Cơ thứ hai.

Hắn cởi hộ giáp bó sát trên người ra, một hơi nuốt vào thuốc Trúc Cơ, màn ánh sáng sáng lên, trong giọng nói phụ nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào, Vu Thiết đánh ra từng chiêu từng thức của Trúc Cơ Thức.

Qua một tháng rưỡi, Vu Thiết mỗi ngày tự mình không ngừng nghỉ tu luyện Trúc Cơ Thức. Nhưng mà không có hỗ trợ của thuốc Trúc Cơ, hiệu quả tự mình tu luyện của Vu Thiết rất kém, hơn một tháng, cậu chỉ đánh ra nhiều hơn một thức mà thôi.

Sau khi dùng thuốc Trúc Cơ, cả người Vu Thiết giống như bị quay trong lò lửa, cậu rất nhẹ nhàng đột phá giới hạn mấy ngày trước đó, Trúc Cơ Thức nhẹ nhẹ nhàng nhàng tiến bộ tới thức thứ một trăm bốn mươi chín. Mồ hôi cả người rơi xuống như mưa, trong hơi thở cũng mơ hồ mang theo một mùi tanh hôi.

Hiệu lực của phần thuốc Trúc Cơ thứ hai mạnh hơn rất nhiều so với phần đầu tiên. Phần thuốc Trúc Cơ đầu tiên lại chỉ là bồi bổ suy yếu bẩm sinh của Vu Thiết, làm cho thể chất của cậu khôi phục đến trạng thái bình thường. Phần thuốc Trúc Cơ thứ hại lại là phối hợp với Trúc Cơ Thức, làm cho Vu Thiết rảo bước tiến nhanh đến cảnh giới ‘vượt xa người thường’.

‘Rắc rắc’ mấy tiếng vang lên, gương mặt bình tĩnh của Vu Thiết đột nhiên trở nên vặn vẹo. Các khớp xương cả người cậu đều đang rất nhanh nhấp nhô, thời gian ngắn ngủi nửa giờ, chiều cao của cậu chợt tăng hơn một tấc.

Tinh hỏa của trọn vẹn một ngàn cân máu thịt tinh luyện ra thấm vào toàn thân, phối hợp với Trúc Cơ Thức, Vu Thiết không ngừng hít được từ trong không khí một loại năng lượng kỳ dị nào đó, không ngừng đích rèn luyện thân thể, cải tạo thân thể. Có sự dư thừa dinh dưỡng làm hậu thuẫn, thân hình cậu đang rất nhanh lớn mạnh. Một luồng sáng lờ mờ từ trên trần nhà hạ xuống, chiếu lên người Vu Thiết.

Trong con ngươi Lão Thiết chợt lóe ánh sáng màu máu, nhìn về phía binh doanh Cổ Thần bên cạnh. Hai mắt binh doanh Cổ Thần lóe lên ánh âm u, trao đổi cùng Lão Thiết.

Màn ánh sáng sáng lên, trên màn ánh sáng xuất hiện hình ảnh Vu Thiết trong suốt, toàn thân cậu đều tràn đầy một tầng ánh sáng trắng mơ hồ, cân đối, chỉ duy nhất não bộ của cậu có một đoàn ánh vàng chói mắt đang lóe lên. Độ sáng của ánh sáng vàng ít nhất gấp trăm lần ánh sáng trắng trên toàn thân Vu Thiết.

"Thiên phú...... Thần thông?" Lão Thiết há miệng, hai hàng răng kim loại lóe lên ánh sáng âm u nhàn nhạt: "Ông nội ơi, vận may tốt như vậy?"

Sau khi vào binh doanh Cổ Thần chín tháng.

Hai con nhện kim loại một trái một phải dựa vào hai tảng đá lớn, mặt đất chấn động kịch liệt, tiếng thú hô gào phẫn nộ từ xa xa truyền đến.

Vu Thiết đầu đã cao hơn một xích, dưới giáp trụ bó sát nhiều thêm mấy khối cơ bắp gồ lên chạy trốn rất nhanh, thỉnh thoảng nhặt từ dưới đất lên một tảng đá, xoay người dùng sức ném mạnh đi.

Đá tảng luôn có thể chuẩn xác đánh vào mũi con mãnh thú phía sau kia. Mãnh thú thân hình cực lớn, dài chừng tám chín thước, cao hơn năm thước, thể trọng đại khái cũng mấy vạn cân rống giận, trong cái mũi cực lớn không ngừng có máu phun ra.

Mãnh thú này hình dáng như hà mã, đến từ con sông lớn cách mười mấy dặm kia.

Ngày thường, con mãnh thú này sống ở chỗ sâu dưới sông, chỉ là ngẫu nhiên cùng đồng loại lên bờ ăn lá dương xỉ.

Vu Thiết sau khi phát hiện đám thủy thú thể tích to lớn này, chuẩn bị chừng hai tháng, lúc này mới yên tâm vững dạ đi trêu chọc anh bạn thể hình nhỏ nhất này.

Mặt đất đang run lên, mãnh thú đang chạy như điên, Vu Thiết thỉnh thoảng ném mạnh hòn đá về phía sau, đánh cho cái mũi mãnh thú rách da đổ máu, máu tươi vãi khắp một đường.

"Anh bạn lớn, nào, đến chỗ bố này, há, bố đây thương ngươi!" Vu Thiết lớn tiếng cười, trong đôi mắt sáng ngời không thấy chút sợ hãi, chỉ có hưng phấn và cuồng nhiệt khó thể che dấu.

Chín tháng vào sinh ra tử, điên cuồng săn bắn, chín tháng bị Lão Thiết ngày đêm chửi rủa, quen tai quen mắt.