Chương 28: Kiên Định
Thêm truyện vào TỦ SÁCH để nhận thông báo CHƯƠNG MỚI NHẤT
---
Bóng người thấp bé xuyên qua giữa những bụi nấm và rừng dương xỉ, các loại sinh vật kỳ quái không ngừng xuất hiện tấn công nó, nhưng nó dựa vào một thanh thương dài, nhẹ nhàng đánh chết tất cả sinh vật đột kích.
Cho dù là Khôi Nham Tích Dịch hình thể khổng lồ, hay là các loại nhện độc thân hình cực nhỏ, thương dài trong tay bóng người thấp bé chỉ dùng hai động tác quét ngang và đâm thẳng liền ứng phó hoàn mỹ tất cả tập kích.
Từng đường, từng đường vòng cung hoàn mỹ ở bên cạnh nó hợp thành một đường cong chắc chắn, bất cứ công kích nào đều bị từng đường, từng đường vòng cung mềm dẻo kia đẩy ra, không thể tới gần ba xích xung quanh bóng người thấp bé.
Từng cái, từng cái đâm thẳng lại là tàn nhẫn sắc bén, đâm tới tất sát, tuyệt đối không có trở về tay không.
Cho dù là Nhện Độc Hình Phễu Xám nhỏ nhất, chỉ lớn cỡ hạt đậu xanh, hay là Khôi Nham Tích Dịch trưởng thành thể tích khổng lồ, một lần đâm thẳng, chắc chắn xuyên thủng chỗ hiểm.
Vu Thiết nhìn mà cả người phát run, cơ bắp toàn thân cậu co rút từng đợt, lông tóc toàn thân dựng lên thẳng tắp, bên ngoài làn da giống như có từng tầng từng tầng điện lưu không ngừng chảy qua.
Loại thương thuật này, có thể nói là tuyệt diệu.
Đơn giản, lại có một loại ý vị tuyệt diệu bên trong. So với thương dài trong tay bóng người thấp bé này, chiêu thức đánh nhau giữa cha và anh mà Vu Thiết từng thấy trong nhà mình, quả thật là thô kệch đến không đáng nhắc tới.
Bụi nấm, rừng dương xỉ, đá tảng, còn có các loại sinh vật kỳ quái trên màn ánh sáng biến mất.
Chỉ có bóng người thấp bé kia ở trên màn ánh sáng, cầm trong tay thương dài so với thân mình cao hơn một khúc, chậm rãi một lần lại một lần vung thương.
Đâm mạnh về phía trước, đâm mạnh về bên trái, đâm mạnh về bên phải.
Cán thương đánh thẳng về phía sau, đánh thẳng ra sau bên trái, đánh thẳng ra sau bên phải.
Thương dài quét ngang về phía trước, quét ngang sang hai bên, quét ngang lên xuống.
Cán thương quét ngang về phía sau, quét ngang sang hai bên, quét ngang lên xuống.
Động tác cơ bản rất đơn giản, một lần lại một lần, mười lần lại trăm lần, ngàn lần lại vạn lần.
Vu Thiết mở lớn mắt nhìn động tác của bóng người thấp bé kia, hai tay vô thức cử động theo.
Mặt ngoài cầu thủy tinh lóe lên điện quang, chất lỏng màu trắng không chút lay động, Vu Thiết đã xuyên qua cầu thủy tinh, hạ xuống mặt đất.
Vu Thiết nhìn chằm chằm bóng người trên màn ánh sáng, tiện tay cầm lên thương dài nằm trên mặt đất, theo sát động tác bóng người thấp bé kia, vung thương từng cái, từng cái.
Đâm mạnh, đâm mạnh.
Bóng người hiện giờ chỉ duy trì một động tác, chính là đâm mạnh về phía trước, bình tĩnh ổn định đâm mạnh về phía trước.
Vu Thiết đâm mạnh về phía trước, đâm mạnh một lần lại một lần, mười lần lại trăm thứ, ngàn lần lại vạn lần......
Không biết đâm mạnh qua bao lâu, hai tay đã đỏ ửng, mạch máu dưới da đều nổi lên từng sợi, từng sợi, cả người Vu Thiết ướt đẫm mồ hôi, đỉnh đầu nóng hầm hập không ngừng phun ra hơi nóng.
‘Leng keng’ một tiếng, cánh tay bủn rủn cứng đờ không cầm được thương dài, mười ngón của Vu Thiết run rẩy buông lỏng, thương dài nặng nề rơi xuống đất.
Không đợi Vu Thiết hao hết thể lực ngồi xuống, cầu thủy tinh trên đỉnh đầu từ từ hạ xuống, điện quang lóe lên, Vu Thiết bị cầu thủy tinh hút vào, lại ngâm trong chất lỏng màu trắng.
Từng tia, từng tia điện cực mảnh theo chất lỏng màu trắng kéo tới, tia điện đánh lên những vị trí kỳ dị trên thân thể Vu Thiết, cậu khoan khoái dễ chịu ngủ đi.
Vừa tỉnh lại, cả người Vu Thiết tràn đầy sức mạnh.
Màn ánh sáng lại hiện lên, bóng người nọ xuất hiện trên màn ánh sáng, cầm thương dài trong tay, một lần lại một lần đâm mạnh về phía trước.
Vu Thiết trượt ra từ trong cầu thủy tinh, cậu cầm thương dài lên, chiếu theo động tác của bóng người nọ, từng lần, từng lần đâm mạnh về phía trước.
Đâm mạnh, đánh thẳng, quét ngang, bổ xéo.
Động tác mấy ngàn lần, mấy vạn lần, Vu Thiết đã ghi tạc những kỹ xảo cơ bản của thương dài tận đáy lòng, thân thể cũng đã hình thành ký ức cơ bắp cơ bản nhất.
Thời điểm cậu huy động thương dài, tuy rằng động tác không có tiêu chuẩn như bóng người trên màn ánh sáng, nhưng cũng có chút ý vị bên trong.
Nhất là lúc cậu đâm mạnh về phía trước, thương dài xé rách không khí, vậy mà lại có thể mang theo một tiếng xé gió rất nhỏ.
Lão Thiết ở xa xa, nhìn động tác của Vu Thiết, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tòa binh doanh Cổ Thần này biến thành một cái đầu lâu to lớn lơ lửng bên cạnh Lão Thiết, đồng dạng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Bất chợt, giọng Lão Thiết lớn lên một chút: "Không sai, ông nội đây sai rồi, chưa truyền thụ cho tên nhóc này kỹ xảo chiến đấu cơ bản nhất, cứ như vậy ném hắn ra ngoài...... Nhưng mà, ông nội đây trước kia chưa từng làm đạo sư...... Ai không có lần đầu tiên chứ? Ai không có cái sai lầm chứ? Dù sao, vẫn còn sống không phải sao?"
Đầu lâu to lớn nhếch môi, nhìn Lão Thiết không tiếng động nở nụ cười.
Đôi mắt Lão Thiết chuyển động, ánh sáng màu máu trong con ngươi lúc sáng lúc tối.
"Tiểu Thiết, tiểu Thiết thân ái, ngươi không thể cứ ăn cơm mềm......"
"Ngươi không cảm thấy đói bụng sao? Phần thuốc Trúc Cơ đầu tiên đã sắp tiêu hóa hoàn toàn rồi đi?"
"Mau cút ra ngoài đi săn!"
"Bằng không, ngươi cứ chờ chết đói ở trong này đi!"
Một khắc đồng hồ sau, Vu Thiết đứng ở lối ra của binh doanh Cổ Thần.
Một con Khôi Nham Tích Dịch dài hơn hai thước đang nằm trên tảng đá ở cách xa mấy chục thước, nghe thấy động tĩnh Vu Thiết phát ra, con Khôi Nham Tích Dịch kia xoay người lại, chợt phun ra cái lưỡi thật dài.
Vu Thiết nắm chặt thương dài, kiên định bước nhanh về phía trước.