Chương 24: Ngươi Không Nghe Thấy

Chương 24: Ngươi Không Nghe Thấy

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

Vu Thiết nằm như chiếc cầu cong cong, hơi thở kéo dài, mồ hôi cả người không ngừng rơi xuống.

Trong đôi mắt Lão Thiết lóe lên ánh sáng màu máu, nhìn chằm chằm Vu Thiết một lúc lâu, một luồng sáng đỏ bắn ra từ mắt trái của nó, nhanh chóng lấp lóe trên vách tường đối diện một hồi.

Trên vách tường, một cụm điện quang màu u lam giống như gợn nước im lặng nhấp nhô, qua một lúc, vách tường kim loại bên dưới luồng điện hiện ra một gương mặt đầu lâu trắng bệch.

Dần dần, một cái đầu lâu đường kính chừng ba thước, hình dạng gần như giống Lão Thiết y như đúc bay ra từ trong vách tường, lặng im bay đến trước mặt Lão Thiết.

Trong mắt Lão Thiết và cái đầu lâu thật lớn đều lóe lên ánh sáng màu máu, ánh sáng màu máu giao nhau, bọn họ ở trong thời gian ngắn, dùng cách thức không rõ trao đổi vô số tin tức.

"Nhiều năm như vậy rồi a......" Lão Thiết trầm giọng lẩm bẩm một tiếng.

Trên bức tường nơi đầu lâu màu trắng vừa hiện ra lặng lẽ mở ra một cái cửa nho nhỏ, tiếp đó một tiếng ‘đinh đinh’ rất nhỏ, bốn con nhện kim loại màu trắng cỡ một xích nhanh chóng hiện ra.

Bốn con nhện đi tới bên cạnh Lão Thiết, lần lượt vươn hai chân trước ra, nâng Lão Thiết lên.

Trong tiếng ‘đinh đinh’, cái đầu lâu màu trắng to lớn dẫn đường, bốn con nhện kim trúc nâng Lão Thiết đi về cái cửa kia.

Theo một hành lang thẳng tắp đi về phía trước gần trăm thước, nơi này lại là một đại sảnh kim loại hình tứ giác chiếm diện tích thật lớn. Trong đại sảnh trống rỗng, sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề mấy đống nguyên liệu lấp lánh ánh kim loại lành lạnh nhàn nhạt.

Đại sảnh kim loại dài mấy dặm, nguyên liệu đặt trong đại sảnh lại chỉ có mấy thước vuông, mấy đống nguyên liệu nho nhỏ ở trong đại sảnh lớn như vậy có vẻ đáng thương và cô đơn như vậy.

"Chỉ có chút đồ vật thế này?" Trong con ngươi Lão Thiết hiện lên một vệt ánh sáng màu máu.

Đầu lâu màu trắng ầm vang mấy tiếng trầm thấp.

Lão Thiết hừ lạnh một tiếng: "Được rồi, để ta nghĩ một chút...... Chủ đồ vật này, thật sự là...... không bột đố gột nên hồ......"

Đầu lâu màu trắng hơi hơi nghiêng thân thể đi, hai đôi mắt cực lớn nhìn chằm chằm Lão Thiết, ánh sáng màu máu trong con ngươi nhanh chóng lấp lóe một hồi.

Tròng mắt Lão Thiết đọng lại, nó đột nhiên nhếch môi cười ha hả: "Ha ha ha, đương nhiên...... Ông nội đây là công, là công...... người đàn ông của gia đình chính gốc. So sánh, đây là một loại so sánh, ngươi hiểu không?"

"Không cùng tên ngốc chưa mở linh trí như ngươi nói nhảm...... Ông nội đây cũng sắp bị ngươi lây ngốc rồi."

"Giúp một tay, lấy hai khối nguyên kim cấp thấp, nhân lúc nhóc con kia chưa tỉnh lại, nhanh lên."

Hít thở, hít thở, một hít một thở cực kỳ dài. Cơ bắp dưới da giống như gợn nước trong dòng suối nhỏ nhẹ nhàng nhấp nhô, thuốc Trúc Cơ vẫn như trước ở mỗi một góc rất nhỏ bên trong thân thể phát huy tác dụng.

Không biết đã ngủ bao lâu, Vu Thiết chậm rãi mở mắt.

Lão Thiết ở bên người cậu, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng màu máu, trên bức màn ánh sáng cực lớn, bóng người mặc giáp trụ sát người màu trắng vẫn đang duy trì động tác giống như Vu Thiết.

Giọng nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào lặng lẽ vang lên: "Trúc Cơ Thức, thu thế...... Thở ra...... Hít vào...... Thở ra...... Hít vào...... Chậm rãi đứng lên."

Theo động tác của bóng người, Vu Thiết chậm rãi làm theo, sau đó rất tự nhiên đứng dậy, dựng thẳng sống lưng.

Trạng thái thân thể tốt chưa từng có.

Từ khi biết ghi nhớ, thân thể Vu Thiết đã rất yếu ớt, vô cùng yếu ớt.

Không chỉ nói đến việc nâng tạ đá to lớn rèn luyện thân thể giống Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng, lúc thân thể Vu Thiết suy yếu nhất, cậu thậm chí đi nhanh mấy bước sẽ thở đến hơi trước không liền với hơi sau, lục phủ ngũ tạng đau đớn giống như bị xé rách.

Mấy ngày trước, dưới sự chỉ huy của Lão Thiết, suốt đường ôm Lão Thiết đi vào binh doanh Cổ Thần, dọc theo đường đi tiến hành tu luyện cơ bản nhất của Trúc Cơ, cường độ thân thể của Vu Thiết đồng thời nhận được tăng cường nhất định, gân cốt, cơ bắp cả người cũng đau nhức, căng sưng đáng sợ.

Lại càng không cần nói, vận chuyển một ngàn cân máu thịt của con mồi từ bên ngoài binh doanh cổ thần đến đây, thể lực Vu Thiết gần như cạn kiệt, mỗi một chỗ trên người đều khó chịu tới cực điểm.

Thế nhưng, giờ phút này, toàn thân tươi mới hẳn lên.

Mỗi một chỗ phủ tạng, mỗi một khớp xương, mỗi một khối cơ bắp, mỗi một sợi dây thần kinh, mạch lạc nhỏ nhỏ nhất trên người đều giống như ngâm mình trong nước ấm, ấm áp thoải mái đến cực điểm.

Vu Thiết vô thức chạy nhanh.

Dùng tốc độ nhanh nhất chạy vòng quanh đại điện kim loại dài gần mười dặm, chu vi dài chừng bốn mươi dặm.

Hai chân trở nên linh hoạt có lực, mỗi một bước chân đạp thật mạnh xuống đất, sức bật mạnh mẽ thúc đẩy thân thể chạy nhanh về phía trước.

Hai tay có lực đong đưa, thân thể hài hòa mà cân xứng, dù có chạy nhanh hơn nữa vẫn có thể tự nhiên mà duy trì cân bằng.

Hít thở rất trôi chảy, hơi thở mát lạnh lưu động trong lồng ngực, trong lúc hít thở không có một chút khó chịu, ứ trệ.

Trái tim nảy lên đều đều có lực, Vu Thiết đã chạy nhanh hết sức được ba dặm, nhịp tim có chút tăng nhanh, cả người không có một chút khó chịu.

Vu Thiết đột nhiên nhớ tới kỹ xảo Vu Đồng từng khoe ra trước mặt cậu.

Cậu hét lớn một tiếng, thân thể chợt nghiêng, hai chân dậm mạnh vách tường dựng thẳng, thân thể cậu gần như vuông góc với vách tường, cùng mặt đất tạo thành đường thẳng song song, ‘Bá bá bá’ chạy về phía trước mấy chục bước, lúc này mới nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Hai chân rơi thật mạnh xuống đất, thân thể theo bản năng, rất nhanh nhạy nhoáng lên trái phải, liền duy trì được thăng bằng có thể nói là hoàn mỹ, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Đây là kỹ xảo ‘Tri Chu Bộ’ mà rất nhiều năm trước Vu Đồng khoe ra khi tu luyện có chút thành tích, giống như con nhện chổng ngược trên vách tường dựng thẳng, nhanh nhẹn chạy trốn.

Chỉ là lần đó, Vu Đồng chỉ chạy trên vách tường nhà mình bảy tám bước liền ngã xuống đất, đầu cậu tiếp đất, té đến mặt mũi bầm dập, máu mũi cũng chảy ra.

Vu Thiết thoải mái chạy mấy chục bước, tiếp đất nhẹ nhàng, linh động, bước chân vững vàng, thoăn thoắt, không có chút rối loạn và cố sức.

"Cha...... Anh......"

Vu Thiết chợt dừng bước chân, hai tay cậu nắm chặt, ngẩng đầu nhìn trần nhà sáng choang, cắn răng thật chặt.

Đây là sức mạnh?

Cảm giác có được sức mạnh thật tốt!

Vu Thiết không còn là đồ bỏ đi yếu ớt, mong manh dễ vỡ, ngay cả đi nhanh một chút cũng phải thở hổn hển kia nữa.