Chương 11: Xoáy Nước
"Hờ, đau lòng không?"
"Khổ sở không?"
"Tuyệt vọng không?"
"Vậy gào khóc lớn lên đi?"
"Khóc đi?"
"Mau khóc đi?"
"Gào đi?"
"Mau gào đi?"
"Gọi đi?"
"Mau gọi đi?"
"Xin ta đi?"
"Mau xin ta đi?"
Kiếm ngắn từng chút, từng chút đưa tới trước ngực Vu Kim, mũi kiếm đặt trên da ngực Vu Kim.
Hai tay, mười ngón của Vu Kim bỗng nhiên buông lỏng, cậu vô thức muốn làm chút gì đó, hai tên lực lưỡng mang giáp nặng dáng người so với cậu còn rắn chắc hơn mấy phần chợt nhào tới, một trái một phải khống chế chặt hai tay của cậu.
"Anh trai ngươi muốn liều mạng...... Ta cũng không cho hắn cơ hội này."
Tên trung niên đột nhiên hé miệng, tươi cười hát lên một khúc đồng dao.
Một khúc đồng dao đại khái kể chuyện mấy anh em đi đào đồ ăn, đột nhiên có thu hoạch lớn, mấy anh em cười ha hả thắng lợi trở về.
Mấy câu ca dao ngắn ngủi rất nhanh thì hát xong, tên trung niên cười càng thêm rạng rỡ: "Anh kính em nhường cái gì đó...... Đáng ghét nhất!"
Trước mắt Vu Thiết biến thành màu đen từng hồi, hai tay cậu chật vật chống xuống đất, dùng sức dập đầu về phía tên trung niên.
"Tha cho đại ca của tôi......"
"Xin ông...... tha cho anh ấy......"
"Xin ông......"
"Xin ông......"
"Xin ông......"
Vu Kim thở phì phò từng ngụm, từng ngụm, máu không ngừng phun ra từ trong miệng.
Cậu chật vật quay đầu lại, dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn Vu Thiết không ngừng dập đầu dưới đất phía sau.
Mặt đất nham thạch cứng rắn rất nhanh khiến cho da thịt trên trán Vu Thiết nứt ra, từng giọt, từng giọt máu không ngừng rơi xuống.
"Tốt!" Tên trung niên dùng sức gật gật đầu, hắn nở nụ cười: "Thói đời này...... Ta hoàn toàn buông tha cho đại ca ngươi...... Ngươi mở to mắt, xem cho kỹ!"
Kiếm ngắn trong tay trái chợt dùng sức.
Vu Thiết vừa lúc ngẩng đầu lên, mắt thấy mũi kiếm của thanh kiếm ngắn đâm vào trong ngực Vu Kim, đâm vào sâu hơn một tấc.
Vu Kim rống lớn một tiếng, hai mắt chảy máu.
Vu Thiết khóc rống lên, lúc la lúc lắc, gian nan đứng dậy, duỗi hai tay ra nắm lấy Vu Kim.
"Hắn sắp chết rồi!" Tên trung niên cười, ánh mắt hắn dừng trên ngực Vu Thiết, mẩu ‘Nanh Xi Vưu’ dài hơn một xích kia, đang lúc ẩn lúc hiện trước ngực Vu Thiết.
"Kỳ vật." Tên trung niên cười.
Giữa hai chân mày Vu Kim, một bóng rắn màu trắng cực mảnh đột nhiên chui ra, bóng rắn này vắt ngang trán cậu, giống như vật còn sống, nhẹ nhàng cử động.
Một chùm sáng trắng bọc lấy thân thể Vu Kim. Sau đó, một tiếng nổ lớn, chấn động mạnh mẽ từ trong cơ thể Vu Kim phóng ra.
‘Ô’ một tiếng rít lên, không khí bùng nổ quét ngang bốn phía.
Trước mắt Vu Thiết tối sầm, thân thể gầy nhỏ bị sức nổ cuốn lên, quay cuồng bay về phía sau.
Tên trung niên vừa sợ vừa giận kêu một tiếng.
Kiếm ngắn trong tay trái hắn bị sức mạnh thật lớn chấn ngược lại, từ trong ngực Vu Kim bay ra. Kiếm ngắn ở trên không trung liền trở nên đỏ rực, giống như bị nung trong lò luyện, thanh kiếm biến đỏ, tan chảy, còn chưa rơi xuống đất đã biến thành từng giọt từng giọt nước thép rơi xuống từ trên không.
Gậy rắn đâm xuyên qua bả vai Vu Kim nứt gãy, mảng lớn máu độc màu đen từ trong miệng vết thương phun ra, nửa thanh gậy rắn từ trên vai Vu Kim bắn ra, giống như mũi tên, ghim mạng lên ngực phải tên trung niên.
Ngực phải tên trung niên bị nửa thanh gậy rắn bị gãy xuyên thủng, hắn ho ra từng ngụm, từng ngụm máu, thân thể giống như lá rụng trong gió, không thể khống chế bay về phía sau.
Hai mươi mấy kẻ địch xung quanh toàn bộ đều bị sức nổ đánh bay, từng tên, từng tên kinh hô, chửi mắng, bị đánh bay ra xa hơn trăm thước, sau khi vô cùng chật vật rơi xuống đất, lại không ngừng lăn lộn dưới đất, một lúc lâu cũng không ổn định được thân hình.
Thảm nhất chính là hai tên lực lưỡng nắm lấy cánh tay Vu Kim, bốn cánh tay to khỏe của bọn họ bị nổ cho nát nhừ, chỉ để lại nửa khúc xương trắng gắn trên vai.
Thân thể hai tên lực lưỡng cũng bay lên cao cao.
Bọn họ cách Vu Kim gần nhất, sức nổ đánh ngay chính diện lên mặt, lên ngực bọn họ, giáp trụ trên người bọn họ vỡ vụn, mảnh sắt ghìm thật sâu vào máu thịt bọn họ, đâm cho máu thịt bọn họ bay tứ tung, thân thể bị đánh thành cái sàng.
Vu Kim quay mạnh đầu lại, kinh hô một tiếng.
Sau đó, thân thể cậu hóa thành một luồng sáng trắng, một luồng sáng trắng hình như một con rắn dài, chỉ là vừa lóe liền biến mất không còn tăm hơi.
Ánh sáng trắng biến mất, trong hang động rộng lớn tràn đầy tiếng nước gợn ầm vang.
Từng trận sóng lớn, xoáy nước phát ra tiếng vang nặng nề.
Vóc dáng Vu Thiết nhỏ, bị chấn động cực kỳ ít, cậu run rẩy lập cập đứng dậy, nhìn nơi Vu Kim biến mất.
"Anh......"
Nước mắt rơi xuống như mưa, Vu Thiết không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cho rằng Vu Kim giống như Vu Chiến, bị nổ tan thành mây khói rồi.
"Anh!" Vu Thiết hét lên chói tai, lớn tiếng gào khóc.
"Dáng...... Đáng chết!" Tên trung niên run run bò dậy, hắn chật vật kéo nửa thanh gậy rắn xuyên thủng ngực bên phải xuống, máu từ trong miệng vết thương như suối phun ra, trong miệng hắn càng là phun ra một ngụm máu lớn.
Vừa hộc máu, vừa lấy thuốc mỡ ra vội vàng thoa lên miệng vết thương, tên trung niên hai mắt ứ máu nhìn Vu Thiết xa mấy trăm thước.
"Giết tên nhóc này, lấy kỳ vật, đi nhanh."
Tên trung niên thét lên chói tai, gần như có chút điên cuồng rồi.
"Chỗ nghèo rớt mồng tơi này, vậy mà lại là..... huyết mạch bảo hộ......"
"Con trưởng của gia tộc, huyết mạch ruột thịt mới có huyết mạch bảo hộ!"
"Là bên họ cha? Hay là bên họ mẹ?"
"Là bên họ cha, dù sao cũng đã kết tử thù rồi......"
"Là bên họ mẹ...... thì chúng ta lại...... chọc tới một kẻ địch không nên dây vào rồi......"
Một người đàn bà đầu trọc hung hãn cao gần hai thước, thân hình to lớn như gấu, cơ bắp cả người u lên, xách theo một thanh đại phủ, xiên xiên vẹo vẹo xông về phía Vu Thiết.
Vừa rồi tất cả mọi người bị nổ bay, người đàn bà hung hãn cách Vu Thiết ước chừng ba bốn trăm thước.
Lảo đảo bước chân, người đàn bà hung hãn vọt tới trước mặt Vu Thiết, rít gào, vung vẩy đại phủ, hung hăng chém về phía Vu Thiết.
Vu Thiết phát ra tiếng hô hoảng sợ, không biết sức lực toát ra từ đâu, cậu nhảy mạnh về phía sau, lại không phát hiện, vừa nãy cậu bị sức nổ chấn bay lên, cậu cách mặt nước cuộn trào phía sau chỉ có ngắn ngủi bảy tám thước.
Có điều, thân thể Vu Thiết quá yếu.
Cậu cố hết sức nhảy về phía sau, cũng chỉ nhảy ra sau được hơn một thước.
‘Nanh Xi Vưu’ đeo trước ngực cậu vung lên, ‘Nanh Xi Vưu’ dài hơn một xích lắc lư, chắn trước mặt Vu Thiết.
Người đàn bà hung hãn lớn tiếng cười quái dị , đại phủ hung hăng đánh xuống.
Ả vốn định một búa bổ đầu Vu Thiết ra, Vu Thiết nhảy lên, đại phủ thép tinh vừa lúc bổ vào ‘Nanh Xi Vưu’.
‘Keng’ một tiếng, ‘Nanh Xi Vưu’ chấn động kịch liệt, Vu Thiết chỉ cảm thấy cả người tê dại.
Đại phủ thép tinh lớn chừng một nửa Vu Thiết nổ tung.
Vô số vụn sắt bắn ngược về phía sau.
Người đàn bà hung hãn hai tay chợt nhẹ, thân thể hướng về phía trước chợt nghiêng, trợn mắt há hốc mồm nhìn vô số vụn sắt gào thét bắn về phía ả.
Vô số vụn sắt đập cho mặt và ngực người đàn bà hung hãn nát nhừ, ả không thể kìm chế được hét thảm lên, hai tay ôm lấy hai mắt bị đánh nát liên tục lăn lộn, co rút trên mặt đất.
Thân thể gầy yếu của Vu Thiết bị lực đánh của đại phủ chấn động, vẽ ra một đường parabol, bị đánh bay đi hai mươi mấy thước, rơi vào trong nước lớn sóng cả cuồn cuộn, có vô số xoáy nước.
Tên trung niên chợt bỏ lại thuốc mỡ trong tay, khàn cả giọng quát lên một tiếng.