Chương 13: 11 Hoang Tần

Trong trí nhớ kiếp trước,Phong Hùng là một tên đội trưởng của chấp pháp đường, sau có một vị trưởng lão bị giết một cách bí ẩn trong khi làm một nhiệm vụ,chức trưởng lão trống không được hai năm. Gia chủ Phong Gia thấy tên Phong Hùng có năng lưc nên đem hắn lên làm trưởng lão Phong Hùng làm được một năm,thì gia chủ tuyên bố Phong Vân-cha của Phong Thần là người kế nhiệm chức gia chủ, và khoảng một tháng nữa là buổi nhậm chức. Lúc khoảng một tuần nữa thì Bố và mẹ của hắn cùng Phong Thần đi làm một nhiệm vụ,khoảng 2 ngày sau Phong Hùng trở về nhưng không thấy bố mẹ Phong Thần đâu mà tên Phong Hùng mình mẩy thương tích nghiêm trọng. Khi được gia chủ hỏi thì hắn khai là khi đi làm nhiệm vụ hoàn thành thì bị địch tập kích ba mẹ Phong Thần bị giết,chỉ còn mỗi hắn là còn sống sót,sau vụ này vì người kế nhiệm đã bị giết nên chức gia chủ vẫn còn thuộc về gia chủ Phong Bình.

Phong Thần cẩn thận nghĩ và xâu chuỗi lại các sự việc với nhau,hắn đưa ra kết luận rất có thể trưởng lão,bố mẹ hắn chết có liên quan đến tên Phong Hùng này. Nhưng hắn chưa có bằng chứng tố cáo Phong Hùng này.

-Nghĩ gì mà sâu xa thế? Đại trưởng lão thấy Phong Thần tập trung cao độ thì hỏi hắn cảm giác Phong Thần hôm nay khác hắn với Phong Thần mọi khi, Phong Thần lúc trước là một tên thiên tài kiêu ngạo đủ kiểu,sau bị phế tu vi bị người đời coi thường thì luôn tìm cách lẩn trốn, tách biệt với thế giới bên ngoài. Nhưng Phong Thần trước mặt hắn đây thì hoàn toàn khác,tính cách trầm ổn,bình tĩnh,hắn cảm giác Phong Thần hiện giờ như một người khác Phong Nam nghĩ rất chính xác,đúng Phong Thần chỉ là một cái tên cùng một thể xác,chứ linh hồn thì khác nhau

Sau đó hẳn cùng đại trưởng lão nói chuyện một lúc,rồi hắn bảo phải tỉnh dưỡng nên cáo lui. Vào trong phòng hắn bắt đầu lên kế hoạch của mình

- Đầu tiên ta căn cơ còn chưa lành nên phải chữa đã,ta tuy có Hỗn độn linh khí nhưng muốn chưa căn cơ cần phải có một thời gian khá dài,mà ta cần nhất là thời gian nên ta sẽ luyện chế một ít đan dược. Bây giờ sẽ tranh thủ chữa trị căn cơ mới được Kiếp trước Phong Thần am hiểu nhất là đánh giết thứ nhì là luyện đan. Hắn kiếp trước là cửu giai luyện đan sư,ở hiệp hội luyện đan sư thần giới hắn là trưởng lão, hắn tinh thông rất nhiều thủ pháp luyện chế đan dược,ngoài ra hắn còn truyền thụ những đan phương thất truyền từ rất lâu, Các trưỡng lão ở đó đều rất biết ơn hắn. Nhờ vậy khi biết chuyện Phong Thần luyện phá thần đan giết hơn nửa thần giới bọn họ một mắt nhắm mắt mở hơn nữa còn giúp Phong Thần tìm các dược liệu quý hiếm khác nữa Thực tế hiệp hội luyện đan rất có uy ở thần giới. Bọn họ phải nói là có thế lực trải rộng khắp nơi,trong mọi ngõ ngách,tai mắt ở mọi nơi,không có một chuyện gì mà họ không biết,họ còn tham gia vào cả triều chính, bộ máy cai quản của Hoàng Đế nữa.

Ở thế giới này luyện đan sư được phân chia theo các cấp bậc từ nhất phẩm đến cửu phẩm,mà phía trên cửu phẩm còn có thánh đan sư cùng thần đan sư. Luyện đan sư có địa vị cao hơn các võ giả,nếu không có chuyện gì to tát thì một gã võ linh cũng không dám tuỳ tiện đắc tội với nhị phẩm đan sư. Ngoài ra nếu trong một gia tộc mà có một gã luyện đan sư thì địa vị của hắn trong gia tộc ấy có thể ngang hàng với gia chủ và gia tộc ấy chắc chắn sẽ có rất ít các gia tộc khác lăm le đánh chiếm gia tộc ấy, thử nghĩ xem một gia tộc có một gã luyện đan sư thì kinh khủng đến mức nào các đan dược mà dùng để đột phá cảnh giơi sẽ không thiếu,khi ấy các cao thủ trong gia tộc ấy nhiều lên thử hỏi ai dám lăm le ?

Phong Thầm còn rất nhiều chuyện phải làm,trước tiên là điều trị căn cơ của mình sau đó là điều tra tên Phong Hùng trưởng lão và cái chết của bố mẹ hắn.

Sáng hôm sau,Phong Thần đi dạo xung quanh thành,buổi sáng nên trời thanh tịnh Phong Thần vừa đi vừa ngắm nhìn quan cảnh. Hắn có thói quen dậy sớm

Thực ra,ở thế giới này võ giả không cần ngủ mà tu luyện qua đêm cũng được. Nhưng đối với Phong Thần hắn thích nghỉ ngơi,để luôn có trạng thái tốt nhất,

-thật thanh bình,kể ra trọng sinh mất hết tu vi kể cũng là một chuyện tốt Không còn gánh nặng trên vai không còn việc triều chính,ta ở đây chỉ có tận hưởng cuộc sống thanh nhàn qua ngày

Thực lực. Là một điều mà ai cũng muốn nhưng Phong Thần hiểu rằng thực lực càng lớn thì gánh nặng,trách nhiệm càng cao,mới càng cảm thấy nhỏ bé giữa thiên địa

Đường phố đông đúc,chợ nhộn nhịp người người đi lại xa xa là các quán rượu ven đường. Phong Thần vừa đi vừa thả mình theo dòng người tấp nập,hắn đang muốn tìm một ít dược liệu để luyện chế một ít đan dược bán lấy tiền Theo trí nhớ của tên Phong Thần trước thì lúc đầu hắn được cấp cho tài nguyên tu luyện khá dồi dào,mỗi tháng được cho 1 vạn để mua những thứ cần cho tu luyện, vũ khí,giáp...đều được cấp cho. Nhưng bị trong thương về sau thì những tài nguyên ấy quay về bằng 0!

Thử nghĩ xem có gia tộc nào lại dồn phần lớn tai nguyên tu luyện cho một tên phế vật đan điền cùng kinh mạch bị huỷ, nếu có chắc gia tộc ấy bị hâm !

- chà không phải là phế vật của Phong Gia sao?hôm nay lại có hứng đi dạo à?

Lúc này một giọng nói chứa đầy khiêu khích phát ra,giọng nói này nghe lanh lảnh không phân biệt nam hay nữ

Phong Thần quay lại, thấy người nói ra là một người có niên kỷ sàn sàn với tuổi của Phong Thần (Phong Thần nhìn mới có 14 tuổi),vẻ mặt đầy kiêu căng. Có mặc một bộ trang phục có thêu chữ"Hoang",hiển nhiên là người của hoang gia,theo sau hắn là một đoàn người khoảng 10 người tất cả đều là võ giã ngũ giai trở xuống,có một đoàn hộ vệ thế này dùng ngón chân cũng nghĩ được người này địa vị tại hoang gia khá cao - xin lỗi ta không nhớ nổi kẻ bại tướng dưới tay ta!

Phong Thần thần sắc lạnh nhạt trả lời,hắn không phải không nhớ mà còn biết rất rõ,hắn gọi Hoang Tần,hai năm trước trong đại hội đại gia tộc hắn cùng Phong Thần lọt vào chung kết, sau bị Phong Thần đánh bại nhưng không phục sử dụng ám khí bị Phong Thần phát hiện. Dưới sự tức giận Phong Thần đã làm cho hắn trở thành không nam không ra nam,nữ không ra nữ Hoang tần bị nhắc lại chuyện cũ mặt mày đỏ lên

- hừ hừ!đó là hai năm trước rồi,bây giờ chưa biết ai phế ai đâu!!!

- ngươi xác định?

Phong Thần hài hước nhìn hắn

- bố láo! Ngươi muốn chết! Ngươi bây giờ chẳng qua là phế vật của Phong Gia ngươi tưởng ngươi là Phong Thần của hai năm về trước à!mơ tưởng ta bây giờ tuỳ tiện một ngón tay cũng đủ để đè bẹp ngươi, ...chẳng qua đây là lãnh địa của Phong gia nên ta không làm gì được ngươi. Nhưng đừng tưởng có vậy mà ở đó đắc ý. Ta không tin,ngươi không thể ở mãi trong phong gia thành này hoặc trong Phong Gia lãnh địa này. Chỉ cần ngươi bước ra khỏi đây chắc chắn khi đó là tử kì của ngươi !!!

Hoang Tần giọng ái nam ái nữ vang lên lanh lảnh người đi đường