Chương 1: Hệ thống -ký ức

Khai linh tông ,trong 1 căn phòng nhỏ, không, thậm chí còn không thể coi là một căn phòng, tường nhà mục nát tưởng như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, mùi ẩm mốc thoang thoảng tại mọi ngóc ngách, tưởng chừng như không ai có thể ở nhưng nơi đây cũng chính là nơi ở của tạp dịch khai linh tông.

         __________________________

Trên chiếc giường mục nát, một đứa trẻ khoảng 14 15 tuổi đang co quắp nằm đó, không khó để nhận ra một gương mặt thống khổ của hắn.

        __________________________

"Từ bỏ đi! giao cho ta!" một giọng nói đầy mê hoặc vang lên trong não hải Trần Lam.

Giọng nói dường như đến từ khắp mọi nơi nhưng cũng giống như phát ra từ chính cơ thể hắn.

"Ngươi có nói gì thì cũng vậy thôi!" dường như đã quá quen với việc này, Trần Lam lấy một vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

"Khặc khặc! đường nào ngươi cũng sắp chết, cớ gì phải quật cường như vậy?"

"Ồ! trả thù?" dường như nghĩ đến điều gì, giọng nói dần trở nên khoái chí,ngay sau đó trở nên mê hoặc

"Dù cho ngươi có cơ thể thì người làm được gì? trả thù à? ngươi không thể!"

Dường như giọng nói của hắn đụng phải điều gì đó, đôi mắt Linh Hồn Trần Lam trở nên huyết hồng

Từng đoạn ký ức hiện về.

Hình ảnh mẫu thân gánh rau ra chợ, hình ảnh nàng vì hắn may quần áo, hình ảnh nàng dùng đôi mắt âu yếm nhìn hắn bước vào ngưỡng cửa tông môn, hình ảnh nàng an ủi hắn khi hắn không thể trở thành đệ tử ngoại môn,

Sau đó,cả bầu trời trong não hải cũng biến thành màu máu, ký ức mà hắn muốn quên đi lại hiện về,hình ảnh nàng lấy thân mình ngăn thanh kiếm đang lao về phía hắn cùng lời nói cuối cùng của nàng.

"Lam nhi,con phải sốn..."

Cùng với đoạn ký ức cuối cùng kết thúc, linh hồn của hắn từ một đứa trẻ nhỏ bé trở thành một con quái vật đáng sợ.

Con quái vật đó lao về hướng kẻ ngoại lai, bắt lấy hắn, rồi gặm từng phần linh hồn của hắn, mặc cho hắn kêu gào thảm thiết.

"Ngươi .....thế nào nhận ra!...."

Cũng vào lúc linh hồn kẻ ngoại lai trở về với hư không, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

/Điều kiện đáp ứng! hệ thống chính thức kích hoạt!/

/Ký chủ: Trần Lam

Tu vi :phàm nhân

Linh căn :hạ phẩm

Ký ức điểm :không

Vật phẩm :Nguyên Anh ký ức/

/Xét thấy ký chủ đang ở trạng thái nhập ma, hệ thống tự động tiêu hao ký ức điểm đưa ký chủ trở lại trạng thái bình thường/

/Xét thấy ký ức điểm không đủ, hệ thống tự động bán nguyên anh ký ức/

/Ký chủ nhận được 1000 ký ức điểm/

/Tiêu hao 990 ký ức điểm ký chủ trạng thái trở lại bình thường/

Sau khi giọng nói đó biến mất, Linh Hồn Trần Lam cũng trở lại bình thường.

Một đêm cứ thế trôi qua.

Một ngày mới bắt đầu, Thái Dương lên cao, một giọng nói vang lên ngoài cửa.

"Trần Lam! mở cửa " một giọng nói vang lên bên kia cánh cửa.

Bước ra ngoài cửa, Trần Lam cũng rõ ràng đó là ai.

Trần Nhược Hàm, tên có vẻ giống nữ nhân nhưng thực chất lại là 1 tên hán tử cao hơn 2 mét. hắn hơn Trần Lam 3 tuổi, không biết vì lý do gì từ nhỏ thể chất của hắn đã cao lớn bất thường, hắn cũng được xem như bạn nối khố của Trần lam.

Vào hôm khảo thí, tuy Trần Lam không thể bước vào cánh cửa ngoại môn nhưng Trần Nhược Hàm lại được 1 nội môn trưởng lão coi trọng, từ đó trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.

"Chuyện gì vậy, Hàm ca?" Trần Lam uể oải hỏi người trước mặt.

"Đi vào trong rồi nói" gượng mặt Trần Nhược Hàm lộ rõ vẻ lo lắng.

"Ân!"

Bước vào trong nhà,Trần Nhược Hàm vội vàng nhìn xung quanh rồi đóng kín cửa,cứ như hắn đang giấu chuyện gì vậy.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy Hàm ca?" trông thấy hành động của hắn,Trần Lam sốt sắng

"Trần Lam, đệ tin ta không " như không nghe thấy câu hỏi của Trầm Lam,Trầm Nhược Hàm hỏi.

"Có chuyện gì ,mau nói cho đệ biết ,Hàm ca, nếu có chuyện gì khó khăn thì đệ...."nghe câu nói của Trần Nhược Hàm, Trần Lam càng lo lắng thêm, giọng nói cũng trở nên hoảng hốt.

Trần Nhược Hàm quỳ xuống,lấy hai bàn tay to lớn che đi khuôn mặt của mình,hắn khóc.

"Ta..ta..." nước mắt từ Trần Nhược Hàm rơi ra

Từ nhỏ, cho dù có chuyện gì thì Trần Lam cũng chưa từng thấy Trần Nhược Hàm khóc như vậy, nỗi bất an dâng lên trong lồng ngực.

"Rốt..rốt cuộc có chuyện gì?" Trần Lam bây giờ thực sợ rồi.

"Ta..sư phụ ta...ta..sư phụ...uống canh của ta....trúng độc...rồi..." Trần Nhược Hàm đâu còn dáng vẻ vạm vỡ nữa, hắn bây giờ cũng giống như đứa trẻ to xác vậy.

Trần Lam dùng bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ lên lưng Trần Nhược Hàm như mẫu thân hắn đã làm với hắn vậy.

"Huynh nghe ta nói, bình tĩnh, bình tĩnh nói ta nghe" nghe Trần Nhược Hàm nói hắn cũng hình dung được câu chuyện rồi.

Sau khoảng 1 canh giờ, Trần Nhược Hàm cũng có vẻ bình tĩnh trở lại.

"Bây giờ thì huynh nói ta nghe"

Tuy đã bình tĩnh lại nhưng nhìn ánh mắt vô thần ấy cũng có thể đoán được tâm trạng của hắn như thế nào.

"Hôm đó, có một đệ tử ngoại môn đưa cho ta một lồng đồ ăn, bảo đó là của đệ chúc mừng ta, sau đó ta cùng sư phụ ,nhưng sư phụ vừa uống canh thì ...ta...là ta hại chết sư phụ...là lỗi của ta..là ta..." kể đến đây thì Trần Ngược Hàm cũng không còn vẻ bình tĩnh nữa rồi.

Nhìn Trần Nhược Hàm co ro trong góc, Trần Lam cũng chẳng thể làm gì, ai có thể nghĩ một tên hán tử to con như vậy cũng có lúc như vậy chứ.


"Hạ độc như vậy, ta nhớ từ khi gia nhập khai linh tông bọn ta cũng đâu gây thù kết oán với ai?" Trần Lam trầm ngâm sau khi Trần Nhược Hàm thiếp đi vì mệt mỏi.

"Cũng có thể là kẻ thù của sư phụ Hàm ca, nhưng theo ta biết thì sư phụ Hàm ca có tiếng là người tốt, trước nay cũng chưa làm mất lòng người nào ah"

"Rầm rầm!" đột nhiên có tiếng đập cửa bên ngoài.

"Trần Nhược Hàm, ta biết ngươi ở đây....."