Chương 3: Ngu Ngốc Nữ Nhân

Trong đầu thì có suy nghĩ bẩn tưởi và vô sỉ như vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn là thái độ lạnh lùng và vô cảm như bình thường.

Nàng ta lá gan cũng thật là rất lớn, dám ở trước cửa quán ăn của hắn hồ nháo, chỉ bằng vào việc này thôi cũng đủ để kinh doanh của hắn có chút bất lợi, con người trong thế giới này rất biết cách tự động né tránh phiền phức, nhìn vào mấy cái khách nhân đang bắt đầu cách ly khỏi nơi Fate và nữ nhân kia cãi nhau là biết, mặc dù bây giờ quán ăn mới bắt đầu đóng cửa thật, nhưng chắc sau này sẽ không đến đây một thời gian sau khi chuyện phiền phức này triệt để biến mất. Ân, +1 điểm vì trò hề của hai người đó.

Nhưng hắn cũng không có tức giận, ngược lại là đằng khác, Vô Danh còn là rất thưởng thức những nữ nhân như thế này, nhớ tới ba năm trước đây nữ nhân kia, nàng ta cũng là mười điểm cường thế. Mặc dù là bại ở dưới thân của hắn, khặc khặc.

Được, nữ nhân này hắn đã chốt, nàng ta muốn chạy cũng chạy không thoát, xem ra hôm nay ban đêm hẳn là có thể nếm trải lại cảm giác như ba năm trước đây sự tình, hắn nhưng là sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời như thế này.

Nhưng trước tiên, hắn có vài chuyện cần phải xác định rõ ràng với nữ nhân này đã.

" Fate, cho nàng ta vào trong đi. Cứ như vậy thì khách nhân sẽ chạy mất hết đó. " Vô Danh nhẹ giọng hô.

Fate nghe thấy giọng nói của ông chủ thì lập tức nghe lời, thôi không ngăn cản nàng ta nữa, lùi lại vài mấy bước, mở cửa ra dấu mời, nàng ta thì chỉ lạnh hừ một tiếng hướng về phía bàn ăn mà Vô Danh đang ngồi đi tới.

Nàng ta có một tướng mạo mười điểm phù hợp với tiêu chuẩn của hắn, sắc mặt băng lãnh như hàn sương, da thịt trắng nõn nà, ngũ quan thì tinh xảo không tì vết, dáng người đường cong tương đối hoàn mỹ, cả người khí chất đẹp mà lãnh, xinh đẹp mà ngạo. Nhan sắc của nàng có thể gọi là Sắc Nước Nghiên Thành cũng không phải cường điệu quá.

Vô Danh ngắm nhìn nhan sắc của nàng ta như vậy, nhịn không được so sánh cùng nữ nhân ba năm trước đây, không kém nhiều, nếu như quả thực là muốn tìm điểm hai người họ không tương đồng với nhau tới nói, vậy thì cái nữ nhân đầu tiên đi trước chính là đã bị chính hắn đụng chạm qua (phá thân đó a), cái này nữ nhân còn là mười điểm trong sạch.

Trong lúc Vô Danh ngắm nhìn đánh giá nàng, Hàn Tuyết cũng là nhìn chăm chú đánh giá lại đang ngồi ở bàn ăn nhìn ngắm nàng Vô Danh. Còn trẻ như vậy mà lại là chủ quán ăn ở một nơi 'khỉ ho cò gáy' này, trông thì cũng chỉ hơn cô 2-3 tuổi mà thôi, trang phục ăn mặc thì kỳ dị đến cực điểm, một phong cách đen từ thân đến chân, khuôn mặt thì thanh tú có thể được miễn cưỡng gọi là đẹp trai, nhưng bây giờ lại treo lên vẻ lạnh lùng cùng vô cảm, mái tóc bạc trắng nhìn cũng thừa biết là nhuộm tóc rồi.

Theo tổng quan đánh giá của cô về thiếu niên này, chỉ có ba chữ phù hợp nhất: Kẻ Dị Hợm.

Vô Danh mà biết trong mắt của Hàn Tuyết đánh giá mình là một người như thế nào thì chắc chắn hắn sẽ vỗ tay tán thưởng nàng, vì đánh giá của nàng ta đối với hắn là hoàn toàn chính xác a.

" Liệu anh có thể cho tôi ngồi chỗ này được không? " Vì theo lễ nghi đã được dạy từ nhỏ, cô vẫn là lịch sự hỏi ý kiến của người đã ngồi chỗ bàn ăn này trước, cũng chính là chỗ ngồi đối diện với Vô Danh. Xưng hô của cô cũng đột nhiên thay đổi, không còn ta - ngươi khi nói chuyện với Fate nữa, mà là đối với Vô Danh xưng anh - tôi khi nói chuyện với hắn.

Vô Danh cũng nhận ra được điều này khi cô giao tiếp với hắn, chỉ càng làm hắn tò mò hơn về nữ nhân này, bất quá hắn vẫn phải đáp lại cô, hắn bỗng nhếch miệng một chút, tự cho là mình đã mỉm cười một cái, giọng điệu bình thản đáp: " Có thể. "

Nghe được câu trả lời của hắn, cô cũng không khách khí lịch sự nữa, câu hỏi cô vốn chỉ hỏi qua loa cho có lệ, cho dù hắn có từ chối đi nữa cô vẫn sẽ ngồi xuống mặc kệ hắn cảm giác thế nào, vì mục tiêu hôm nay của cô khi đến nơi này chính là hắn. Ưu nhã ngồi lên chiếc ghế dựa, trong tay cầm cái túi xách để ở một bên, vốn cô đã có Nhẫn Không Gian rồi, chỉ là từ trong hư không lấy đồ trước mặt người khác có vẻ không ổn cho lắm, nên cô chỉ tuỳ tiện đem theo một cái túi xách nhỏ làm vật trung gian che mắt bàn dân thiên hạ mà thôi.

Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn trước mặt cái này dị hợm nam nhân, Hàn Tuyết phát hiện nam nhân này khi nhìn theo lấy mình, trên bộ mặt ấy biểu lộ vẫn không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào, cái này có chút khó có thể tưởng tượng nổi, bất cứ nam nhân nào gặp qua cô đều là một bộ mặt si mê say đắm, cứ như là kiểu sắp lên cơn động tình đến nơi, có điều loại nam nhân này chính cô cũng là gặp quá nhiều, chỉ cố nén cơn động dục lại mà thôi.

Hai cái ngồi cùng bàn một nam một nữ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phảng phất tại so với ai khác thi nhau ai nhìn lâu hơn giống như, dạng này tình huống thật đúng là cảm thấy buồn cười.

" Tiểu Lam, đừng nhìn, chuyên tâm làm việc. " Micheal ở một bên quan sát nhìn thấy Triệu Lam đang lơ đãng nhìn hai người liền nhắc nhở lấy.

" Ta rốt cuộc biết vì sao ông chủ lại đi truy cầu những nữ nhân như thế này rồi. " Đường Vi biểu hiện có chút tự diễu, cùng nữ nhân này so sánh với mình một chút, phát hiện mình tựa như một cái vịt con xấu xí đang đòi so sánh với thiên nga xinh đẹp.

Rốt cục, người phá vỡ cục diện im lặng này là Hàn Tuyết, cô chưa vội vào chủ đề chính, mà là hỏi một câu: " Hiện giờ thức ăn vẫn còn phục vụ chứ? Đi sang thành thị này cả ngày rồi mà tôi vẫn chưa bỏ bụng được một chút nào, nên hiện giờ có chút đói. "

Vô Danh nghe cô nói vậy, thừa biết là cô đang giả vờ rồi, nhưng hắn cũng không có vạch trần, mà là đối với Micheal hô: " Cho hai người phục vụ thức ăn, nhớ làm thêm cả điểm tâm (món tráng miệng) nữa. "

Micheal chỉ trả lời một tiếng " Là. Ông chủ. " rồi bắt đầu xắn tay áo lên vào bếp làm việc. Cũng chẳng để cho hai người chờ lâu, trên bàn ẩm thực mỹ vị lập tức được các nhân viên dọn sẵn, Micheal còn đem chính mình vừa mới pha chế sẵn rượu ngon nhẹ nhàng phân cho hai người, khom lưng nói: " Mời hai vị tiểu thư và ông chủ dùng bữa ngon miệng. "

Vô Danh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu rồi nhấc đũa lên dùng bữa, còn Hàn Tuyết thì đây là lần đầu tiên cô ăn đồ ăn ở một nơi xa xôi khác lạ nên không biết những món ăn này là món gì, bèn hỏi Micheal: " Bếp trưởng đúng không? Ngươi có thể giới thiệu những món ăn này không? Đừng nói quá trình, ta chỉ cần tên là đầy đủ. "

Micheal trong lòng cảm thấy kì lạ, thế đéo nào giới thiệu món ăn mà chỉ cần nói mỗi tên mà quá trình lại bỏ đi, bất quá hắn cũng không dám chậm trễ nói: " Những món ăn mà tôi làm ra có tên lần lượt là súp gà, thịt kho tàu, cơm rang hải sản, gà chiên xù, thịt bò xào nấm, còn điểm tâm (món tráng miệng) là bánh kem dâu tây socola. "

Thực tế, cô không phải là chê bai gì những món ăn mà Micheal làm ra, chỉ là sống ở trong gia tộc lâu đời như danh gia vọng tộc quá lâu, ăn cao lương mỹ vị cũng đã quen rồi, mặc dù không chê món ăn ở bên ngoài nhưng cô lại mù về ẩm thực vô cùng, có hỏi cô thế nào thì cũng chỉ nhận được câu trả lời là " Ngon lắm " hay " Rất ngon " mà thôi. Cô mà ăn món nào thấy ngon thì cũng chỉ hỏi tên để lần sau còn biết mà lần thôi, chứ bảo cô miêu tả cảm giác khi ăn vào nó như thế nào thì xin lỗi, phần này cô dốt đặc cán mai rồi.

Vừa nghe Micheal kể luyên thuyên về món ăn của mình, cô cũng đã bắt đầu dùng bữa, Vô Danh thì cũng chẳng quan tâm là mấy, chỉ vừa ăn vừa nhìn xem biểu hiện của cô, đến khi cả hai dùng bữa ăn xong rồi thì Vô Danh và Micheal đều nhìn cô.

" Chuyện gì vậy? " Hàn Tuyết thấy hai tên này nhìn mình chằm chằm liền cảm thấy trong người không thoải mái, cô nhíu mày hỏi.

" Thấy món ăn do bếp trưởng làm như thế nào? " Vô Danh đưa ra vấn đề mà cả hai đang quan tâm, Micheal đứng ở một bên không nói gì, nhưng hắn vẫn dỏng tai lên nghe câu trả lời của cô.

" À thì, món ăn rất ngon. " Hàn Tuyết nghe Vô Danh hỏi mình câu như vậy cảm thấy có chút lúng túng, cô gãi gãi đầu trả lời.

" Chỉ thế? " Vô Danh tưởng mình nghe nhầm, có chút không xác định hỏi lại.

" Chỉ thế. " Hàn Tuyết vẫn như cũ, mặt lạnh trả lời chắc nịch.

" CMN, lão tử cất công làm món ăn kĩ càng và hoàn hảo như vậy mà ngươi chỉ cho ta đánh giá hai từ " Rất ngon " thôi sao. Lão tử muốn lấy mạng của ngươi. " Micheal cảm thấy tâm của mình như muốn bùng nổ, chưa bao giờ hắn gặp phải cái trường hợp quỷ quái như thế này cả. Công sức và tâm huyết 5 năm nấu ăn của hắn bây giờ được một cái ranh con ất ơ nào đó từ đâu đến chỉ gói gọn lại với hai từ " Rất ngon ", những người bình thường khi ăn đồ hắn nấu còn khen nhiều hơn 10-15 từ tối đa là cùng. Vậy mà ... vậy mà ... Không nói nhiều, hắn hôm nay muốn giết người.

Trước một Micheal đang bừng bừng sát khí muốn hạ sát thủ, một bóng người mặt bộ đồ bảo an đã xuất hiện ở ngay sau lưng của hắn, dùng hai tay kẹp hai nách của hắn, đôi bàn tay thì ép chặt vào gáy hắn, dùng sức một chút về sau, thành công ngăn cản và đem Micheal kéo lùi lại.

" Bỏ ta ra, Fate. Lão tử hôm nay muốn uống tinh huyết của con nhãi ranh này mới hả giận. AAA " Micheal vẫn không từ bỏ, ra sức giãy dụa khỏi thế gọng kìm của Fate làm hắn phải chật vật lắm mới kéo lại được.

Hàn Tuyết thì là một mặt mộng bức chẳng hiểu chuyện gì. Chỉ là ... Micheal nhìn thấy điều này càng thêm điên cuồng, ra sức càng thêm mãnh liệt. Thẳng đến khi Fate tưởng chừng như mình sắp không giữ nổi tên Berserker này nữa thì, giọng nói của Vô Danh vang lên.

" Đủ, Micheal nên đi nghỉ ngơi. Fate, dẫn hắn về. "

Lời nói của Vô Danh lập tức hiệu nghiệm, Micheal thôi không dùng sức giãy dụa nữa, Fate thuận thế liền kéo theo tên này đi về, trước khi đi Micheal vẫn còn nhìn chòng chọc vào Hàn Tuyết làm nàng cảm thấy dựng cả tóc gáy.

Cả đám nhân viên thì đứng chết chân tại chỗ, lần đầu tiên họ nhìn thấy bếp trưởng có một mặt đáng sợ như vậy, bất quá họ đều hiểu tâm trạng của hắn. Có ai không tức điên khi thành quả 5 năm của bản thân chỉ được người ta đánh giá lại bằng hai từ cơ chứ, thuần tuý là một sự sỉ nhục.

Vô Danh thì chỉ vỗ trán một cái, có khi hôm nay hắn gặp phải một cái ngu ngốc nữ nhân cũng không chừng. Thật khổ cho Micheal a. Ân, -1 điểm.

*

Khi viết truyện, Vô Danh nội tâm thường gọi những nữ tử có thể là nàng, nữ nhân, nữ hài, ...

Còn nữ nhân hiện đại có thể gọi là cô, cô ả, cô bé, con bé, ...

Thân Ái!

Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh

Editor: OwariNoHajime