Chương 1: Thiếu Niên Vô Cảm

Thiên An thành phố ở vào Thanh Hải phía Nam, đây là một tòa phồn hoa lại tự do hạng hai thành thị, lúc này đang đứng ở mùa thu, cây cối nhánh cây lá lượn quanh, ăn mặc trang phục nam nữ trẻ tuổi đi lại tại phố lớn ngõ nhỏ bên trong, làm cho toà này thành thị thổi lấy không khí mới mẻ.

Lúc màn đêm buông xuống, cả tòa thành thị tách ra lộng lẫy sắc thái, không khỏi khiến người ta say mê, cuộc sống ở niên đại này thật tốt.

Tại Thiên An thành phố có một cái rất đặc biệt quán ăn, nó lái tại một con hẻm nhỏ vắng vẻ bên trong, căn bản cũng không có người lưu lại tại nơi này, nhưng kỳ quái là! Cái nơi này quán ăn ngoài cửa xếp hàng nhưng là rất nhiều người, mà theo những người này tính tới xem ra, phái nữ chiếm những 80%!

Ngẩng đầu nhìn lên quán ăn bảng hiệu.

Khải Huyền quán!

Trong nhóm người, có rất nhiều cô gái trẻ tuổi thấp giọng nghị luận.

" Ai, cũng không biết hôm nay bếp trưởng sẽ ra khỏi bếp hay không, thật muốn liếc hắn một cái, chết đều nguyện ý a ~ "

" Bếp trưởng có ra khỏi bếp hay không hoàn toàn dựa vào tâm tình, nếu như tâm tình không tệ sẽ còn làm ra một cái điểm tâm, lần trước chính là có cái may mắn được thưởng thức điểm tâm kia, tại chỗ chính là hạnh phúc té xỉu. "

" Xem ra các ngươi là mới tới, tiệm này bếp trưởng không chỉ là một cái lợi hại người nấu ăn, còn là một cái ảo thuật gia, ta tận mắt nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam kia tại trong lòng bàn tay hắn bên trong nhảy múa, như là Tiên Nhân giống như. "

" Đúng vậy a, ngày đó đời ta cũng sẽ không quên, bếp trưởng khuôn mặt tại Lam hỏa chiếu rọi xuống... Quả thực quá... Thật có lỗi! Ta nghĩ không ra dùng cái gì từ để hình dung bếp trưởng đẹp mắt, nếu như có thể cùng bếp trưởng phát sinh một lần vượt quá hữu nghị quan hệ liền tốt, nước miếng đều muốn chảy ra... "

" Mỹ nữ, ta khuyên ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, bếp trưởng nhưng là không phải cái gì tuỳ tiện người a. Hắn sẽ không bao giờ cùng nữ nhân khác ngoài bạn gái của hắn làm những việc như thế đâu. "

" Nhưng ta nghe nói phong phanh ở đâu đây là hắn vẫn chưa có bạn gái. "

" Moá, bếp trưởng chẳng lẽ bây giờ vẫn còn là trai tân sao? "

Tiềng ồn ào lập tức tại quán ăn bên ngoài diễn ra, lập tức diễn biến thành đơn đả độc tấu, lại là ta thế này lại là ngươi thế kia, có điều một bên xếp hàng nam giới mở rộng tầm mắt, bọn họ đến đây không phải là nhìn bếp trưởng, bởi vì nơi này phái nữ nhiều nhất, điều này đại biểu cơ hội càng nhiều, thoát kiếp F.A cũng coi như là càng tiến thêm một bước.

Mà ở trong quán ăn, phát ra những bản nhạc nhẹ đã được thu âm lập trình phát lại sẵn, xung quanh treo trên vách tường những bức tranh nổi tiếng, tại màu vàng đèn áp tường chiếu rọi xuống hiện ra rất là đặc biệt, tuyệt đại đa số người đều cho rằng những thứ này bức tranh nổi tiếng khẳng định là giả, chính phẩm (hàng thật đó a) người nào sẽ đặt tại trong quán ăn, cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là hết thảy phái nữ đều không quan tâm, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa bếp, chờ đợi người ra sẽ là người mà họ luôn ao ước.

Đáng tiếc đợi đến rạng sáng đóng cửa còn không thấy bếp trưởng xuất hiện, chỉ có thể thất vọng rời đi, thật sự là có thể ngộ nhưng không thể cầu a.

" Gọi bếp trưởng của các ngươi đi ra đây! Lão nương đợi người cả buổi tối, liền sợi lông đều không nhìn thấy! Không phải liền là cái nam nhân sao, tám trăm vạn bao nuôi ngươi! "

Một vị ăn mặc diễm lệ nữ tử nhịn không được đứng dậy gầm thét, ngược lại là còn có mấy phần tư sắc, chỉ là trên mặt phấn có chút dày, theo sắc mặt kịch liệt kích động ấy, vẫn là rơi một chút phấn vụn.

" Phu nhân, xin đừng nên lớn tiếng ồn ào. " Một vị nhân viên nhanh chân chạy tới, khách khí nói ra.

Xinh đẹp nữ tử kiều hừ một tiếng: " Lão nương chính là ồn ào! Không phải liền là tiền sao! Lão nương chính là không thiếu tiền! Gọi bếp trưởng của các ngươi ra đây, bằng không thì ta liền cho quán ăn này phá sản! "

Nhưng vào lúc này, đầu bậc thang của tầng 2 liền vang lên tiếng bước chân, hết thảy tất cả mọi người đều hướng phía bên kia nhìn lại, trong mắt chỉ là lộ ra một đôi giày thể thao màu đen.

Lúc cả người xuất hiện lúc, quán ăn bên trong hoàn toàn yên tĩnh, đám người khó hiểu nhìn nhau. Đều là trong mắt đối phương thấy được sự khó hiểu cùng hoài nghi!

Một bộ đồ kỳ lạ tương tự như đồng phục học sinh màu đen, khác là tà áo khoác bên ngoài khá dài, gần tới đầu gối, ngoài ra nó còn có thêm một chiếc mũ trùm đầu đính lông trắng, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo kéo ra, cho người ta một cảm giác tự nhiên không bị trói buộc, hai bàn tay đeo lên hai chiếc găng tay xỏ ngón để lộ cả mười ngón tay, vị trí ngón tay áp út phía bên trái còn đeo một chiếc nhẫn đen thui chẳng có hình dáng gì nổi bật, trông kì dị vô cùng, mà cặp mắt đen vô hồn sâu thẳm như hư không kia của hắn càng làm cho tất cả những người ở đây cảm thấy thu hút vô cùng, cả trương khuôn mặt chỉ là một gương mặt trẻ tuổi mới khoảng 17-18 tuổi cùng mái tóc bạc trắng lung linh mờ ảo.

Chỉ là gương mặt trẻ tuổi của thiếu niên kia lại không có một chút biểu cảm gì, đến cả một cái nhăn mày cũng không nhăn, mắt thì lười chả thèm chớp lấy một cái. Lạnh lùng và vô cảm là suy nghĩ của tất cả đám người trong quán này, kể cả những nhân viên làm việc ở đây cũng không ngoại lệ.

Xinh đẹp nữ nhân dùng sức nuốt nước miếng một cái, thầm nghĩ tại sao một thiếu niên trẻ tuổi như thế này lại từ tầng 2 của quán ăn xuống dưới đây? Chẳng lẽ là con trai của chủ quán ăn này?

" Nghe nói ngươi đang tìm đến bếp trưởng của ta. " Vô Danh chậm rãi đi đến nữ tử trước mặt, sau đó người kia chỉ cảm thấy một tòa núi lớn đè xuống, căn bản không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen vô hồn ấy.

Xinh đẹp nữ tử cảm thấy một bụng tức giận, trong lòng thầm nhủ vì sao mình phải đi sợ một thằng nhóc con vẫn còn chưa hết mùi hôi sữa này chứ. Con ông chủ thì như thế nào? Cô căn bản là không sợ. Vừa nãy chắc chắn chỉ là ảo giác thôi.

" Hừ, nhóc con như ngươi thì làm cái gì ở đây. Ta chẳng có chuyện gì để nói chuyện với một thằng nhóc còn hôi sữa cả. " Hừ lạnh một tiếng, xinh đẹp nữ tử liền bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, như là một kẻ bề trên nhìn xuống Vô Danh. Trong giọng nói hàm chứa sự khinh miệt khi phải nói chuyện với một thằng nhóc con còn kém hơn cô cả chục tuổi.

" Ngươi muốn như thế nào. " Vô Danh giọng bình thản hỏi, giọng điệu này giống như không hề tức giận khi bị người khác gọi mình là một thằng nhóc con còn hôi sữa cả, làm cho lòng người cảm thấy kỳ lạ.

Xinh đẹp nữ tử vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng ấy, hất hàm nói ra, trong giọng nói chứa rõ ý vị ra lệnh: " Ta muốn gặp người có phận sự lớn nhất ở đây! "

Vô Danh nghe sau đó không có chút nào tâm tình chập chờn, quan sát một cái, từ tốn nói: " Ta là người có phận sự lớn nhất ở đây. Ta là chủ quán (lão bản) của quán ăn này. "

" Phốc, ngươi là chủ quán (lão bản) của quán ăn này. Chỉ bằng một thằng nhóc như ngươi sao? Ha ha ha... lão nương cười chết mất. " Phốc một tiếng, xinh đẹp nữ tử chỉ cảm thấy mình vừa nghe thấy một chuyện buồn cười nhất giống như. Căn bản cũng không thèm tin một thằng nhóc chỉ khoảng 17-18 tuổi là một cái chủ quán (lão bản).

" Có chuyện gì? "

Đúng lúc ấy, từ trong phòng bếp truyền đến một thanh âm ma mị chứa đầy từ tính cùng trầm lặng vang lên. Chỉ thấy lúc này, phía cửa bếp liền vang lên cái kia trầm ổn tiếng bước chân, hết thảy nữ nhân đều hướng phía bên kia nhìn lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lộ ra một bóng người liền để trong quán ăn phái nữ người vì đó mà thét lên.

Lúc cả người xuất hiện lúc, Khải Huyền quán bên trong hoàn toàn yên tĩnh lại, càng là vang lên vô số nuốt nước miếng thanh âm, không phải của nam nhân, mà là của nữ nhân!

Một thân màu trắng âu phục, bên trong mặc đồ trắng tấc áo, phối hợp với chiếc... tạp dề trắng tinh (tạp dề nhà bếp nhé, hông phải của hầu gái đâu), cổ tay phải bên trên mang theo một cái vòng tay màu bạch ngân, phía trên khắc lấy quái dị ký hiệu, mà cặp kia đôi mắt bạch tuyết (Byakugan) càng làm cho các nữ nhân mê muội, cả trương khuôn mặt càng là tươi sáng vô cùng, tất cả mọi thứ đều là như vậy hoàn mỹ, không có một chút tì vết, chỉ cần nhìn lên một cái, liền sẽ thật sâu trầm mê tại cái kia cỗ mị lực mà nói hiện tại rốt cục tin tưởng, trên cái thế giới này thật có hoàn mỹ như vậy nam nhân.

Nếu như vị bếp trưởng này là một cái cởi mở nam nhân, cái kia chính là hết thảy nữ nhân may mắn nhất sự tình, đáng tiếc nam nhân này tính cách lạnh lùng, rất ít gặp hắn cười qua, mà đối với mỹ nữ càng là chẳng thèm ngó tới.

Mà nam nhân này khi nhìn thấy thiếu niên lúc, cái kia trương khuôn mặt lạnh lùng liền trở nên kích động vạn lần (Boy Love a). Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nam nhân kia liền đứng trước mặt thiếu niên ấy, lấy một góc 110 độ thật sâu cúi người. Trong giọng nói tràn đầy cung kính hô: " Bếp trưởng Micheal, xin được chào mừng ông chủ (đã xuống núi). "

Mà ở một bên, những cái kia nhân viên phục vụ đứng cùng chỗ với đám người liền là một mảnh bối rối, ríu rít đứng lên đằng trước làm theo, trong giọng nói vẫn còn sự ngỡ ngàng: " Xin được chào mừng ông chủ. "

Xinh đẹp nữ tử trợn mắt há hốc mồm, trong mắt tràn đầy khó có thể tin, tên nhóc này vậy mà là chủ quán (lão bản) thật!

Vô Danh chỉ nhẹ nhàng ân một tiếng, coi như đáp lại lời chào, liền ngoắc ngoắc ngón tay như gọi chó, giọng điệu vẫn bình thản như thường: " Micheal, lại đây chủ (quán) bảo. "

Micheal nghe thấy ông chủ gọi, như một con chó ngước đầu dậy, lấy một tư thế mà không để ai nhìn thấy mặt mình, liền một mặt hèn mọn lại gần hắn, thấp giọng hô: " Đại nhân, ngài có gì cần sai bảo? "

Nếu như để cho nữ nhân nào khác nhìn thấy bộ dạng của Micheal lúc này, chắc chắn sẽ chấn kinh đến nỗi stock không nói nổi nên lời, hình tượng sụp đổ. Không ai có thể tưởng tượng rằng, một nam nhân hoàn mỹ vô khuyết lại là một tên có bộ mặt hèn mọn vô sỉ như thế này.

Vô Danh mặt vẫn không có một chút biểu tình, tựa như đã nhìn thấy mặt của tên này vô số lần, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào xinh đẹp nữ tử, giọng nói của hắn bình thản vang lên không to không nhỏ, nhưng vẫn đủ để những người ở đây nghe rõ từng chữ mồn một: " Có người tới tìm ngươi. "

Nói xong, hắn liền đến chỗ một cái bàn còn trống người, ưu nhã ngồi lên chiếc ghế dựa, một bộ dạng chờ xem kịch vui.

Còn Micheal thì thoáng cái sắc mặt thay đổi, vẻ mặt lạnh như băng, căn bản là đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, nhìn về phía xinh đẹp nữ tử, không nhanh không chậm đi về phía cô.

" Nghe nói ngươi tìm ta. " Micheal chậm rãi lại gần nữ tử trước mặt, người sau chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn thẳng cặp mắt bạch tuyết kia.

Xinh đẹp nữ tử đâu còn có mới vừa cái kia cỗ phách lối khí diễm, run rẩy đưa tay phải ra, ấp a ấp úng nói ra: " Cái này... Là... Tám trăm vạn, ta... Ta muốn... muốn bao... bao nuôi ngươi. "

" Cái gì? (nani?) " Micheal chớp chớp mắt, nghe xong sau đó không có chút nào để trong lòng, quan sát một cái, đánh giá nói: " Cái mũi tinh xảo, đôi mắt đồng hướng, cái cằm làm không tệ, cái này ngực... Ngược lại là thật. "

" Nhìn xem cơ thể của ngươi, có bộ phận nào có thể làm cho ta cảm thấy hứng thú? "

Xinh đẹp nữ tử đôi mắt đẹp trợn lên, giống như nhìn thấy tận thế, từng bước một lùi về sau lui, trong tay tờ tiền cũng không đủ sức cầm lấy liền nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, chính là giống như thân thể nàng, không cẩn thận ngã sấp xuống, đặt mông ngồi dưới đất, rốt cục nhịn không được nội tâm đả kích, giống như tiểu nữ hài thút thít, cho tới bây giờ đều không người nghi vấn nàng diện mạo cùng lực hấp dẫn, nhưng là bây giờ...

" Đây là thứ mấy người đến vì ngươi sủng ái? " Lời này là của Vô Danh.

" Ách... Đếm không hết, dù sao chỉ cần có tại hạ vừa xuất hiện, luôn có muốn tìm kích thích nữ nhân, vì người mà bất chấp tất cả. Chẳng nhớ đã đá đít bao nhiêu người. " Micheal gãi gãi đầu.

" Ha, nhàm chán, dạng này nữ nhân chúng ta khẳng định là không thể hiểu nổi. "

Micheal nhìn cũng không thèm nhìn một cái, hướng về phía ngoài cửa nói ra: " Fate!! Tên tham ăn nhà ngươi đâu rồi!! Mau kéo người ra ngoài, rất chướng mắt ông chủ. "

" Thật... Thật ông chủ... Đâu? Ông chủ đâu? " Từ bên ngoài truyền đến âm thanh hớt ha hớt hải của một nam tử. Rầm một tiếng liền là một cước đá bay cánh cửa sắt được làm từ hợp kim cao cấp nhất, cứng cáp vô cùng, nhưng trước mặt nam tử này chả khác gì cửa giấy. (cửa sau nha mọi người, cửa trước là cửa kính có rèm che lại).

Khác với lần trước, nam tử này chẳng có gì đặc biệt để kể cả. Một thân đồng phục bảo an màu xanh, khuôn mặt bình thường, tóc đen mắt đen giống như những nam thanh niên Nhật Bản bình thường trong kí ức kiếp trước của Vô Danh. Tất nhiên, đó sẽ là một bảo an bình thường nếu như hắn không đá văng cánh cửa và còn một mặt kích động hô to: " Đại nhân... đại nhân... "

Lúc Fate gần như sắp tiếp cận Vô Danh, thình lình một cú đá từ phía bên phải mạn sườn xé gió lao tới, trúng phải cú đá này chắc chắn sẽ gãy 2-3 cái xương sườn. Fate phản ứng rất nhanh liền lách mình lùi về phía bên phải một bước, một quyền xé gió lao tới. Micheal vốn là làm động tác giả, biết tên này sẽ không lùi về phía bên trái để né tránh mà là lùi sang bên phải để đánh trực diện kẻ ra đòn, hắn bản tính vốn rất liều lĩnh vô cùng. Micheal thu lại chân, cũng một quyền xé gió lao tới.

Hai quyền va chạm vào nhau.

Oanh!

Như hai khẩu súng lục bắn cùng một lúc (gomu gomu no pistol), làm cho mọi người cảm thấy ù tai vô cùng, lúc hai người đang muốn đánh tiếp, giọng nói bình thản của Vô Danh vang lên.

" Tốt, không nháo trò nữa, hai người các ngươi quên luôn nhiệm vụ của mình rồi sao. "

Hai người nghe vậy thì dừng lại động tác, vội vàng cúi người xuống đồng thanh đáp: " Tại hạ không dám. "

Vô Danh liền tựa như không sao cả phất phất tay, tỏ ý đi làm việc của các ngươi đi.

Mọi người trong quán ăn nhìn thấy, cả đám người ngơ ngác không hiểu, không ngờ trong quán ăn nhỏ này lại có những hai cao thủ mạnh đến vậy. Một cái bảo an vừa một cước đá bay cánh cửa làm bằng sắt, cứng cáp và nặng nề vô cùng, khi rơi xuống đất còn kêu Rầm một tiếng rõ to, chứng tỏ cánh cửa này không phải giả. Thế mà bếp trưởng còn quyền đối quyền với cái bảo an này, tựa hồ không rơi vào thế hạ phong, lại có cảm giác hai người không hề dùng hết sức lực, thế mà đã kinh khủng đến chấn động màng nhĩ của họ rồi. Nếu như hai người họ dùng hết sức đâu? Đơn giản là không dám tưởng tượng (nổ tung Địa Cầu luôn). Chưa kể, hai cái cao thủ này cư nhiên lại ở dưới trướng một cái thiếu niên a. Thật là mở rộng tầm mắt.

Thật lâu sau đó, toàn bộ Khải Huyền quán khách hàng đều rời đi, Vô Danh đi vào quầy thanh toán ngồi xuống, Micheal liền phục vụ cho hắn một chén rượu (đừng hỏi vì sao quán ăn nhỏ này có rượu), màu sắc hiện lên màu đỏ sẫm, trong đó vẫn mang theo một cái màu xanh lam, lại như một cái sợi tóc tại chén rượu bên trong còn quấn, đang đánh quét vệ sinh con gái phục vụ thành viên nhìn lấy, cảm thấy kỳ dị vô cùng, không dám tin tưởng rằng ông chủ của họ lại còn trẻ như vậy.

Có điều trong đó một vị thanh thuần nhân viên phục vụ nữ tựa hồ quyết định, từ trong túi áo lấy ra một phong thư giấy, mặt trên còn có một cái hồng tâm, vừa nhìn chính là thư tình. Tất nhiên, không phải dành cho Vô Danh. (căn bản là muội không tin vào tiếng sét ái tình a)

" Triệu Lam, đừng đi! " Một bên con gái phục vụ thành viên lập tức lên tiếng ngăn cản.

Thế nhưng là vị này gọi Triệu Lam nữ hài còn là dũng cảm tiến tới, đi vào Micheal trước mặt, hai tay đem thư tình đưa lên, mỹ lệ khuôn mặt hơi khẽ rũ xuống, không dám nhìn thẳng.

Vô Danh nhàn nhạt nhìn một chút, lập tức vừa đem ánh mắt đặt ở chén rượu bên trong. Micheal càng là chẳng bận tâm đến cô, chỉ chăm chú pha lấy cốc rượu, Fate đứng ở một bên một mặt xem kịch vui.

" Bếp trưởng... " Con gái thanh âm rất êm tai, dáng người cũng không tệ, trắng nõn làn da, tinh xảo ngũ quan, thả ở trường học cũng là hoa hậu giảng đường cấp bậc nhân vật, kỳ thật nàng chính là hoa hậu cái loại này, chỉ là ở đây kiêm chức mà thôi.

" Mới tới? " Ngồi nhìn ly rượu một bên, Vô Danh nhàn nhạt hỏi.

Triệu Lam sững sờ, cúi đầu ân một tiếng.

" Đi kết toán lĩnh tiền lương, ngày mai không cần tới. " Vô Danh lạnh nhạt nói ra, chính là liền dạng này thanh thuần hoa hậu đều không đáng để hắn cảm thấy hứng thú, ngược lại là bởi vì đối phương vô lễ, đem người đuổi đi.