Chương 66: Chương 22

Tôi bay qua bầu trời, không để lại dấu vết. Một câu trong bài thơ văn xuôi “Đom đóm” của Tagore năm 1926. … Ánh mắt đại vu sư chuyển sang Sách Mã: “Thi thể cô ta còn chôn dưới cột núi, tuy tôi không thể luyện hóa cô ta, ít nhất thi thể cô ta sẽ không trở ra làm hại người. Về phần linh hồn cô ta phải dựa vào cô. Tôi biết khi nãy cô đã làm cô ta bị thương, nhưng cô ta quá dữ tợn, dựa vào linh khí nơi này sẽ không trấn được cô ta, nên cần máu của cô, sự trong trắng của cô, linh huyết vu lực toàn thân và lấy thân tuẫn táng”. Xuân Bán Vũ sợ đến sững sờ, nắm chặt tay Sách Mã theo bản năng: “Không được. Nếu như phải trả giá bằng tính mệnh của em, anh tuyệt đối không cho phép”. “Nghe ông ta nói xong đã”. – Sách Mã rất trấn định. Đại vu sư cất tiếng cười, sau đó ho khan vài cái, nhưng không thấy máu phun ra: “Nếu không thừa dịp này trừ nghiệt chướng kia, đợi cô ta khôi phục nguyên khí, sẽ làm hại nhân gian. Đến lúc đó người chết nhiều hơn, thân là vu nữ, còn là một vu nữ tốt, cô không thể chấp nhận chuyện này xảy ra đúng không? Mà khi đó, người yêu bé nhỏ của cô cũng sẽ vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, không được siêu sinh. Đừng hỏi tôi có cách khác hay không, nếu có tôi cũng sẽ không thảm hại như vậy. Chỉ cần làm theo cách của tôi, qua trăm năm nữa, ác khí nghiệt chướng đã trừ, tìm người đào hài cốt cô ta ra tiêu hủy, lúc ấy mới thực sự thái bình, ha ha ha”. Trong tiếng cười, đại vu sư đột nhiên bốc cháy, gần như trong nháy mắt đã biến thành một đống tro tàn. Xuân Bán Vũ ôm Sách Mã, cùng với Đàm Quế Trung vô vàn kinh hãi lui về phía sau. Anh tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể hi sinh Sách Mã! Nhất định còn có biện pháp khác, nhất định có mà! Nhưng anh còn chưa nghĩ ra cách gì thì cơ thể đã cứng đờ, nhìn Sách Mã nói mà không thể nhúc nhích. “Sách Mã, thả anh ra, em muốn làm gì?” Anh kêu to, mắt trợn trừng như muốn nứt, tim như bị dao cắt. Bởi vì anh hiểu cô muốn làm gì. Mới bên nhau mấy tháng ngắn ngủi, nhưng họ hiểu nhau rất rõ. Khi đối mặt với cái chết, tại sao cô lại quyết đoán như thế? Tại sao? “Trời sắp tối rồi”. – Sách Mã cười rạng rỡ, tựa như hoa đỗ quyên nở rộ trong ngày hè – “Chúng ta không có thời gian nghĩ cách khác, bởi vì em cảm thấy đất dưới chân đã rục rịch. Nếu không lấy thân của em, dùng cơ thể phối hợp với linh khí nơi đây, sẽ không bao giờ trấn được cô ta”. “Không được! Không được! Nếu như bình an của anh phải đổi bằng sinh mệnh của em, anh làm sao sống nổi!!” – Xuân Bán Vũ nhạt nhòa nước mắt. “Anh phải sống sót, còn phải có đời sau, bởi vì hậu nhân Xuân gia trăm năm sau phải cải táng em ở một nơi an bình. Người Đàm gia cũng phải đời đời tương truyền, đến lúc đó thiêu hủy thi thể Đàm Dung, mang về Đàm Thị. Như thế mới có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề”. “Không, không, em thả anh ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, sẽ tìm ra cách khác mà”. Sách Mã buồn bã lắc đầu: “Không có cách nào khác. Trong lòng em tự biết, từ bi phải cần hi sinh. Bán Vũ, em không hối hận, chỉ xin anh chăm sóc cho cha em, cho bản làng của em”. – cô đưa tay ra, đặt lên đầu Xuân Bán Vũ. “Em vẫn chưa trả lời cho anh biết em có muốn đi theo anh hay không?” Xuân Bán Vũ chỉ kịp nói một câu như vậy đã mất đi ý thức. Sách Mã hôn lên trán anh, sau đó dứt khoát đi đến bên cột núi, quả quyết cắt cổ tay mình. Máu đỏ tươi nhưng không hề tối tăm sợ hãi, vào giờ khắc này lại đẹp vô vàn. … Trong trời đất bỗng nổ vang một tiếng sấm chấn động. Hàn Băng, Xuân Thất thiếu, hòa thượng Đàm, ba người đồng thời bừng tỉnh. Thời gian vẫn dừng lại ở khoảnh khắc họ mất đi ý thức. Khi thời gian dừng lại, họ đồng thời trải qua câu chuyện trăm năm trước đây. Giấc mơ? Ảo giác? Xuyên không đổi hồn? Họ không thể xác định đến cùng khách sạn thần kỳ này xảy ra chuyện gì. Có điều, dường như chia ra sống một lần với thân phận Sách Mã, Xuân Bán Vũ và Đàm Quế Trung, sau khi tỉnh lại đã hiểu tất cả. Hòa thượng Đàm nhầm rồi, làm gì có phong thủy bảo địa, ân oán gia tộc gì. Sự thật là điều họ tận mắt chứng kiến, đích thân trải nghiệm. Về phần bà cô Tổ, căn bản là Đàm Dung, không biết tại sao lại bị tưởng nhầm là Sách Mã. Bốn đời truyền thừa, rất nhiều di ngôn đã thay đổi, đến thế hệ họ lại sai một ly đi một dặm. Trách nhiệm của họ là thu dọn tàn cuộc trăm năm trước, hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên. Mà sau khi họ tỉnh lại, toàn bộ liên lạc đều thông, Xuân Thất thiếu gọi điện thoại hỏi cha. Lúc này mới biết được sở dĩ năm năm trước cha bảo anh chú ý đến Hàn Băng, lần đầu tiên Hàn Băng đến khách sạn Hoàng Tuyền, lại bí mật cử anh đến là vì sau khi Sách Mã chết, Xuân Bán Vũ điên cuồng nghiên cứu vu thuật và đạo pháp, suy tính rằng trăm năm sau sẽ xuất hiện người thừa kế vu lực của Sách Mã. Mà cháu cố của ông sẽ kế thừa số mệnh của ông, tương trợ khí trường cho người thừa kế vu lực. Tựa như năm đó, chỉ có sự xuất hiện của ông mới có thể khiến Sách Mã thoát khỏi sợ hãi vậy. Cho nên ông Xuân vận dụng năng lực khổng lồ để tìm Hàn Băng, bởi vì câu chuyện chưa hoàn thành ở thế hệ trước của họ sẽ rơi vào thân hai người này. Về phần khách sạn Hoàng Tuyền cũng là sau khi Xuân gia giàu có, cơ duyên trùng hợp bắt đầu phong tỏa mảnh đất hoa sen máu này. Mà ông Xuân còn cùng mấy bạn bè nghiên cứu Đạo giáo, tu tập Phật pháp phát hiện chỗ thần kỳ của nơi này, cho nên đặc biệt phong tỏa, chuẩn bị sau này làm nghiên cứu. Sau khi ba người họ tìm hiểu rõ ràng thì bắt đầu hành động. Bộ xương trắng mang hình dáng co cụm như trẻ con phía trên là của Sách Mã. Xuân Thất thiếu rời đến nghĩa địa Xuân Thị. Mà bộ xương trắng rời rạc bị đè bên dưới thì hòa thượng Đàm đốt thành tro cốt, mang về quê nhà. “Làm bạn gái anh được không? Anh cam đoan từ nay về sau chỉ có mình em, không lăng nhăng nữa”. Làm xong tất cả mọi chuyện, Xuân Thất thiếu thành khẩn hỏi Hàn Băng. Khúc mắc của Hàn Băng đã sớm cởi bỏ, nhưng cô vẫn còn một việc chưa làm. Không ai biết, lúc đó, khi đào hài cốt của Sách Mã lên, đầu cô tiếp nhận một thông tin quan trọng. “Chúng ta có thể thử xem”. – cô mỉm cười – “Nếu như anh có thể yêu em giống như ông sơ anh yêu Sách Mã… Thôi được, một nửa là tốt rồi, thì em sẽ nguyện cùng anh ở bên nhau mãi mãi.” “Ít nhất là gấp đôi”. – Xuân Thất thiếu hứa hẹn. … Hẹn gặp lại bạn ở những dự án tiếp theo Nghĩa địa Xuân Thị. Cỏ xanh um tùm, yên tĩnh bình an. Xuân Thất thiếu và Hàn Băng nắm tay nhau đến, đặt một bó hoa đỗ quyên đỏ rực trước mộ Xuân Bán Vũ. Giữa bó hoa đặt bức họa của một cô gái xinh đẹp đầu thế kỷ mười chín. Sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác đỏ như máu, mái tóc xoăn lượn sóng cứng ngắc, giày thêu rực rỡ. Làn da trắng như tuyết, tóc đen môi đỏ, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau năm đó, ở trên sườn núi hoa lá xanh tươi. Cô nói: “Tôi tên là Sách Mã, có nghĩa là hoa đỗ quyên. Anh biết không, ở tộc tôi, hoa đỗ quyên gần như nở quanh năm, chỉ có tháng bảy là không có. Hiện tại là tháng bảy, nhưng anh lại quen biết tôi vào lúc này”. Anh cười dưới ánh nắng mặt trời ấm áp: “Tôi vẫn cho rằng đỗ quyên nở vào ngày hạ, là hoa mùa hạ. Có điều không sao, tạm thời tôi sẽ không đi, chắc chắn được thấy hoa đỗ quyên nở khắp núi đồi”. Thời gian như dòng nước chảy, nhưng dù thời gian trôi xuôi, khoảnh khắc kia mãi mãi tồn tại, sẽ không thay đổi. “Ông sơ Xuân, cháu có lời nhắn muốn gửi đến ông”. – Hàn Băng cung kính nói, trong mắt hiện lên ánh lệ - “Sách Mã bảo cháu nói với ông, năm đó ông hỏi cô ấy: Em đi theo anh có được không?” Hàn Băn hít vào một hơi, đưa tay nắm chặt tay Xuân Thất thiếu: “Câu trả lời của cô ấy chỉ có một chữ: Được”. “Ông sơ” – Xuân Thất thiếu cũng lên tiếng – “Vì câu trả lời này ông đã đợi một trăm năm, Sách Mã cũng đợi một trăm năm. Hiện tại rốt cuộc đã có đáp án, ông trên trời có linh thiêng hãy an nghỉ”. Anh nhìn Hàn Băng bên cạnh, quả quyết gật đầu: “Cũng xin ông yên tâm, cháu sẽ cố bảo vệ tốt cho người mình yêu, sẽ sống hạnh phúc thay ông”. Nói xong, hai người lại đứng trước bia mộ trong chốc lát mới sóng vai rời đi. Ánh nắng ấm áp trải khắp cả vùng đất, kéo dài bóng dáng thân mật của hai người. Không ai thấy giữa bó hoa đỗ quyên đỏ rực bùng cháy lên một ngọn lửa đốt cháy bức họa cô gái, cho đến khi trở thành tro bụi. Mà tấm hình chủ nhân trên bia mộ, chàng trai đầu thế kỷ mười chín, mái tóc chải chỉnh tề hất ra phía sau, lông mày mảnh dài và ánh mắt dịu dàng kia, dưới đôi mắt rơi xuống giọt lệ. Chờ đợi đã trăm năm, rốt cuộc là nước mắt hạnh phúc.