Chương 11: Khủng Bố

DG: Chương này bắt đầu kikthik rồi ^^

.-------------------------------------------------------.

Trần Khải? Đúng, Trần Khải đã ở đâu? Kể từ khi cậu ta và những người bạn của mình lên lầu, tôi đã không nghe thấy gì từ cả ba người họ.

Tôi không thể nhìn thấy tầng hai vì vướng lan can ở đầu cầu thang và một số căn phòng. Đồng thời, lối vào nhà và toàn bộ cửa sổ đều bị phá vỡ nên không có gì át được tiếng động.

"Bọn họ đi sao?" Tôi hỏi một cách không chắc chắn.

Hà Tiểu Như nhìn quanh và nói: "Rời đi? Không thể nào, họ có thể đi đâu?"

Ở đâu? Tôi không có câu trả lời. Mặc dù ngôi nhà ma đã bị tàn phá, nhưng bên trong vẫn được bảo dưỡng rất tốt. Có lẽ là có cửa sau, nhưng tôi không tin là họ lại đi theo lối đó. Mặt sau của ngôi nhà ma là một cái một công viên, và cửa sau phải đối diện với một hồ nước nhân tạo nhỏ trong công viên đó.

Hà Tiểu Như và tôi nhìn nhau trong chốc lát trước khi chúng ta bắt đầu gọi tên của họ, tiếng của chúng tôi vang xa trong đêm. Tiếng gọi của chúng tôi hoàn toàn có thể có thể được nghe thấy từ cửa hàng điện thoại của Hà Tiểu Như, nhưng không có phản ứng.

"Hãy đi lên lầu." Hà Tiểu Như nói với tôi.

Tôi gật đầu, chúng chỉ là những đứa trẻ, tôi không thể để chúng gặp nguy hiểm. Chưa kể Hà Tiểu Như đã giúp đỡ tôi rất nhiều, vì vậy tôi không thể từ chối yêu cầu của cô ấy. Quan trọng hơn, mặc dù sự biến mất của họ làm tôi sợ hãi, nhưng bầu không khí của ngôi nhà ma không còn làm tôi sợ nữa.

Vì vậy, chúng tôi đi lên tầng hai với chiếc đèn pin vẫn đang bật.

Khi chúng tôi đứng trên hành lang của tầng hai, tôi thấy rằng tầng hai lớn hơn nhiều so với tầng dưới. Ở đầu cầu thang là một sảnh nhỏ.

Hà Tiểu Như và tôi từ từ đi về phía căn phòng gần nhất, chúng tôi bước vào một phòng khách nhỏ với, bên trong có một chiếc ghế sofa.

Phía bên phải của căn phòng là chiếc giường kiểu châu Âu làm bằng gỗ, bên cạnh giường là một chiếc tủ màu trắng cũng là kiểu Âu với một chiếc gương lớn bị nứt ở phía trên.

Bên trái là một bộ bàn ghế, rõ ràng đây là một nơi để ăn. Chiếc bàn phủ đầy bụi, bát đũa vẫn còn trên đó.

Chúng tôi không tìm thấy dấu vết của Trần Khải và hai người còn lại trong căn phòng đó, vì vậy Hà Tiểu Như và tôi từ từ rút sang phòng bên cạnh.

Khi tôi quay lại, có vẻ như có một bóng người màu trắng lóe lên trước tủ quần áo. Nhìn kĩ, tôi nhận ra đó chỉ còn là một mảnh rèm cũ kỹ “cuồn cuộn” dưới ánh trăng.

Tôi đã tưởng tượng ra hay sao? Chắc tôi tự tưởng tượng ra. Tôi tiến tới gần Hà Tiểu Như, tóc sau gáy tôi đã dựng đứng theo đúng nghĩa đen.

Trong phòng thứ hai và thứ ba, chúng tôi thấy được hai cái mô hình giống hệt nhau của ngôi nhà, ngoại trừ những đồ bị hỏng là những thứ khác nhau. Thật kỳ lạ, tủ quần áo trong hầu hết các phòng đều được bảo quản rất tốt.

Khi Hà Tiểu Như đi về phía căn phòng thứ tư, cô dừng lại và nhìn xuống tầng trệt qua lan can, tôi đã không nhận thấy cô bị tụt lại phía sau cho đến khi tôi đi trước cô ấy vài bước.

Nhìn lại, cô có vẻ hơi rùng mình. Tôi nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Cô ấy quay lại, nở một nụ cười miễn cưỡng với tôi rồi lắc đầu: "Không có gì! Chúng ta tiếp tục tìm kiếm."

Tôi nhìn qua lan can, ngọn lửa trong bát hương vẫn cháy, mặc dù không còn gì khác trong đó.

Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục sang phòng bên cạnh.

Trong căn phòng nhỏ là một chiếc ghế sô pha mục nát, thủng một lỗ rất lớn, chiếc giường gỗ kiểu châu Âu ở bên phải. Một lần nữa, tủ quần áo vẫn còn trong tình trạng tốt. Không biết tại sao, nhưng những chiếc váy đó khiến tôi thấy hơi sợ.

Tôi quay lại và kiểm tra phía bên trái của căn phòng, tôi cảm thấy chân mình tê dại và gần như ngã quỵ, nhưng Hà Tiểu Như đã giữ lưng tôi bằng cả hai tay.

"Có chuyện gì vậy?" Cô ấy chưa nhìn thấy những gì đang ở trước mặt tôi, vì cơ thể của tôi đã cản trở tầm nhìn.

Trong một khoảnh khắc tôi đứng đó không nói nên lời, chỉ tay về phía trước và thở hổn hển.

Tôi vẫn không thể diễn tả hết cảm giác sợ hãi khi nhìn thấy những gì trước mắt.

Có một cái bàn với những chiếc bát được đặt trên đó, Trần Khải và Ngũ Đình đang ngồi trên chiếc ghế mà mỗi người đều bị gãy một chân. Đôi của họ nhìn chằm chằm vào những chiếc bát trống rỗng và họ đang hành động như thể họ đang ăn một bữa ăn.

"Ahhhh!!!" Tiếng hét chói tai của Hà Tiểu Như vang vọng trong đêm, làm tôi suýt bị thủng màng nhĩ.

Trần Khải và Ngũ Đình không phản ứng và tiếp tục “ăn” bữa ăn vô hình của họ.

Tôi lấy tay xoa xoa tai, Hà Tiểu Như cũng ngừng la hét, nhưng khuôn mặt của cô trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán.

Tôi không biết làm thế nào để an ủi cô ấy, toi chỉ làm theo những gì tôi đã thấy trên TV là ấn Hà Tiểu Nhưi vào ngực, xoa lưng cho cô ấy. Tôi không biết liệu tôi có đang cảm nhận được nó không, nhưng cơ thể của cô lạnh khủng khiếp.

Sau một lúc, Hà Tiểu Như bình tĩnh lại và thoát khỏi lồng ngực tôi. Cô chỉ vào Trần Khải: "Cậu ta...Họ..."

Khi cô rời khỏi vòng tay của tôi, tôi rùng mình, tôi sợ đến chết đi sống lại.

Cẩn thận nhìn xung quanh, ta chậm rãi đi về phía Trần Khai, hét lớn: "Trần Khai, Ngũ Đình!"

Cả hai không đáp lại, tôi soi chiếc bàn bằng đèn pin. Chúng tôi thấy những chiếc bát được lấp đầy bởi bụi, đũa của họ dính đầy cặn bẩn, trông thật kinh tởm.

Tôi vỗ tay và lắc vai Trần Khải, nhưng Trần Khải không đáp lại. Tôi đưa đèn pin cho Hà Tiểu Như và túm lấy cậu ta, cố gắng kéo cậu ta đi.

Trần Khải chỉ là một thiếu niên gầy gò, mặc dù sức của tôi không được tốt, nhưng kéo một người lớn khỏi ghế lẽ ra không phải là vấn đề đối với tôi. Thế mà...Trần Khải dường như bị đóng đinh vào ghế, máu cho tôi kéo bằng tất cả sức mình, cậu ta vẫn ngồi im, cầm đũa trong tay.

"Chỉ cần ngăn chặn bọ họ ăn." Đầu óc của Hà Tiểu Như cuối cùng đã lấy lại được chút sáng suốt.

Tôi làm theo, không cho trần khải ăn nữa.

Rồi Trần Khải ngừng ăn, khi tôi chuẩn bị ăn mừng thì...rồi cô ấy nắm lấy tay tôi, hai hàm răng đập vào nhau. Tôi tò mò liếc nhìn cô ấy và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm Trần Khải một cách kinh hãi.

Tôi quay đầu lại và thấy Trần Khải đang nhìn tôi với đôi mắt trắng dã, vô cùng khủng khiếp.

Hà Tiểu Như và tôi hét toáng lên rồi chạy ra khỏi phòng, phóng nhanh xuống cầu thang tiến vào sảnh chính.

Sau đó ngọn lửa trong bát vụt tắt, chỉ còn lại vài đốm lửa.

Khi lửa tắt, tôi có thể thấy rõ một bóng dáng nhỏ bé đang cúi rạp người bên chiếc bát, như thể nó đang tìm kiếm thứ gì đó, chúng tôi dừng lại.

Tôi nổi da gà, nắm chặt lấy tay Hà Tiểu Như, vì không biết phải giữ lấy cái gì khác.

"Có phải Khả Đinh không?" Hà Tiểu Như hỏi với giọng run run.

Ánh sáng của đèn pin chập chờn một cách vô lý, tôi run rẩy dữ dội, giữ chặt Hà Tiểu Như đang đi về phía bóng người đang co rúm lại.

Giọng nói trong trẻo của một cô gái phát ra từ dáng người nhỏ nhắn: "Tôi không tìm thấy, anh tìm giúp tôi có được không?" Cô gái khóc nức nở.

Mặc dù tôi đã không nghe thấy giọng nói của Khả Đinh trước đó, nhưng cái giọng trẻ trung của Khả Đinh cũng làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi cố gắng để không quá lo lắng, nhưng vẫn cảnh giác, để mắt đến khu vực xung quanh bát hương.

"Khả Đinh? Là em sao? Em đang tìm gì vậy?"

Bóng người trên mặt đất kêu lên: "Anh à, anh có thể giúp em tìm không? Em tìm không thấy!"

"Khả Đinh, đừng khóc. Anh sẽ giúp em. Em đang tìm Trần Khải à?" Tôi nói.

Cô gái trên mặt đất lắc đầu: "Không phải, da của em mất rồi. Em tìm nãy giờ vẫn không thấy.”