CHƯƠNG 85: TU LUYỆN TỪ TRONG BỤNG MẸ
Nhìn nét mặt có phần hậm hực của Vô Ngân, sau đó lại liếc nhìn pháp trận do đám người Hắc y nhân bày ra không ngừng thu hẹp lại, ông lão Nhất Vong lộ ra chút áy náy, lão cất giọng.
“Vị tiểu bằng hữu này… Xin lỗi! Đã làm liên lụy đến ngươi rồi”.
Nghe được lời xin lỗi, Vô Ngân thoát ra khỏi trầm tư, hắn nhìn thật sâu vào lão già hom hem trước mặt. Thoáng chốc, sau một cái thở dài, hắn bình thản đáp.
“Không sao! Cũng do ta nhiều chuyện, tự nhảy vào ân oán của các ngươi. Dù gì trong năm nay, mệnh của ta bị sao Kế Đô chiếu vào, việc dính vào thị phi cũng xem là bình thường”.
Quả thật, trước khi rời núi, Vô Ngân có dạo một vòng trong Văn Lang Mật Điện, một điển tịch cổ mang tên Tử Vi được hắn đọc qua, ban đầu còn không tin, nhưng rồi thì sao chứ? Rời đi chưa được bao lâu, từ Tử Long cho đến lão già trước mặt, họ đều vô tình làm hắn sa vào hiểm cảnh, tựa như bị vận rủi từ mệnh số không ngừng quấn lấy.
Kế bên, thấy cái vẻ gặp nguy không loạn của Vô Ngân, Nhất Vong không khỏi nhíu mày, tuy lời hắn nói lão nghe cái hiểu cái không, nhưng ít nhất, lão biết người thanh niên trẻ tuổi này không phải là một kẻ tầm thường.
Kẻ tầm thường nào đối mặt với từng ấy cao thủ mà vẫn bình chân như vại, kẻ tầm thường nào nhìn thấy hơn một trăm sinh mạng bị gặt đi mà không nhíu mày lấy một cái. Chỉ chừng ấy thôi, Vô Ngân lúc này trong mắt Nhất Vong đã là một màn sương mù bí ẩn.
Thế nhưng, Nhất Vong nào biết, Vô Ngân trước đây đã gia nhập quân đội từ rất sớm, hơn nữa lại nắm giữ quyền hạn rất cao trong Sát Mộc sư đoàn. Tố chất tinh thần và sự điềm tĩnh bởi vậy mà cao hơn những kẻ đồng trang lứa, chỉ vài năm, số người hắn giết nhiều không đếm xuể. Tại chiến trường, một cái nháy mắt cũng đủ để thân táng đạo tiêu trước quân thù, vậy hà cớ gì phải nháy mắt? Sự xót thương cho cái chết của những người vô tội là có, nhưng để bàng hoàng mà phải bộc lộ cảm xúc thì không. Đó chính là bản lĩnh của một người lính thực thụ.
Còn trước khí thế cường đại của bốn mươi mốt Hắc y nhân, nếu là Vô Ngân của ba năm về trước, có lẽ hắn sẽ không bình thản được như bây giờ. Sau khi chứng kiến các vị thần tiên đánh nhau, lúc ấy, sự xuất hiện của họ cũng đủ làm hắn ngạt thở. Vậy nên, tâm cảnh hắn giờ đây đã kiên định hơn rất nhiều, đây cũng là cái khéo của Bụt khi cho hắn được mở rộng tầm mắt.
Khi Nhất Vong còn đang suy tính cái gì đó, Vô Ngân đã hướng tới thằng bé đang ôm lấy bắp đùi ông lão mà mở lời quan tâm.
“Nhóc! Ngươi tên gì?”.
Thằng bé tuy lúc trước bị Vô Ngân mạnh mẽ lôi đi, nhưng đôi mắt trong veo nhìn hắn không một chút giận hờn, có thể thấy nó là một đứa bé hiểu chuyện, nó lễ phép đáp.
“Ta tên Lê An Bình, An… trong an nhiên, Bình… trong bình dị”.
Vô Ngân có chút bất ngờ trước câu trả lời của An Bình, không nghĩ thằng nhóc này còn biết giải nghĩa cho tên mình nữa. Bỗng nhiên, hắn nở một nụ cười giảo hoạt mà bông đùa.
“Hắc hắc! Ngươi sai rồi, trong nghịch cảnh như thế này, tên ngươi hẳn là An trong “an nghỉ”, Bình trong “bình địa” mới đúng”.
An Bình cứng cỏi đến như vậy, thế mà nghe lời Vô Ngân châm chọc, khóe mắt bỗng dưng trở nên ươn ướt, nó không nghĩ cái tên cao lớn, đẹp trai trước mặt lại đi khi dễ nó.
“Bình nhi! Ngoan! Hắn chỉ trêu con mà thôi, lát nữa nấp ở sau lưng ta, chớ có sợ”.
Chứng kiến Vô Ngân pha trò, Nhất Vong cũng nở một nụ cười hòa ái. Tên kia làm lão nhớ đến những tháng năm thời trai trẻ đầy nhiệt huyết của mình.
Nhưng đó chỉ là một tia hoài niệm ngắn ngủi mà thôi, đưa mắt nhìn lên cao, hàng loạt bóng trăng xé mở không khí mà bay lượn, sát ý che cả bầu trời, vòng tròn tạo bởi bốn mươi mốt Hắc y nhân dần dần thu hẹp, chỉ còn cách chỗ này khoảng ba mươi mét, biết pháp trận của bọn chúng đã thành hình, Nhất Vong chợt lên tiếng.
“Tiểu bằng hữu! Ngươi tên gì? Tuổi trẻ tài cao như ngươi không nên chết ở đây, chốc nữa, ta sẽ mở một con đường máu cho ngươi thoát thân, ngươi cố gắng mà chớp cơ hội”.
Lời vừa lọt tai, lòng Vô Ngân trở nên ấm áp, hắn cũng không ngờ, lão già lúc đầu muốn lợi dụng mình lại nói ra được những lời như vậy. Hắn không biết lão có ẩn giấu tâm cơ gì không, nhưng với tình cảnh hiện tại, lại nhìn huyễn ảnh gốc cây khô quắt sau lưng lão, hắn thầm nhủ, người sắp chết… sẽ không nói dối.
Vô Ngân thừa biết con đường máu mà Nhất Vong nói, hắn phỏng đoán, pháp trận bên phía địch nhân có thể vây nhốt từ bốn đến năm cường giả Hóa Hình luôn ấy chứ! Một mình lão liệu làm được gì? Thế rồi hắn nghiêm túc nói.
“Ta tên Vô Ngân, chủ tu Vô Tướng Thần Thụ, cảnh giới Kết Tinh hậu kỳ”.
Dứt lời, khí thế của Vô Ngân bùng nổ, mộc lực từ Vô Tướng Thần Thụ của hắn phun ra, dưới bóng trăng mờ ảo, thân hình vạm vỡ của hắn trở nên chập chờn, như ẩn như hiện. Theo hắn, nếu đã cùng nhau đối kháng cường địch, hẳn phải bộc lộ chút thông tin cho Nhất Vong biết, hắn vốn xuất thân từ quân đội, đã bị đánh hội đồng mà còn ngu ngốc chiến đấu đơn lẻ thì chỉ có con đường chết.
“Ngươi… ngươi cũng tu Vô Tướng Thần Thụ?”.
Nhất Vong kinh ngạc thốt lên, đôi mắt lão trở nên mừng rỡ, tựa như tìm thấy một bảo vật. Không chỉ lão, thằng nhóc An Bình lúc này cũng trợn trừng đôi mắt mà dán chặt vào thân thể Vô Ngân.
“Điệu bộ này…?”.
Vô Ngân giật mình trước biểu hiện của hai ông cháu, với đôi mắt sáng rực nhìn mình thế kia, trước đây, duy chỉ có hai người từng nhìn hắn như vậy. Một là Thất công chúa sau mỗi lần nhắc đến chuyện cưới xin. Người còn lại, không ai khác chính là Lý Chiến, kẻ thèm Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ đến nhỏ dãi.
Bất giác, Vô Ngân không tự chủ mà lùi lại một bước, cặp mắt đề phòng nhìn Nhất Vong, hắn không hy vọng mình lại gặp thêm một Lý Chiến thứ hai trên đời.
Nhìn thấy phản ứng của Vô Ngân, Nhất Vong biết mình có hơi đường đột, lão vội nở một nụ cười thân thiện nói.
“Vô Ngân tiểu hữu chớ lo lắng! Là Vong ta quá phận. Bình nhi! Mở Mộc hồn của con ra đi”.
Không đợi Vô Ngân nói gì, thằng nhóc An Bình bước về phía trước, sau đó bùng nổ toàn bộ tu vi, mộc lực được kéo một mạch lên tới Kết Tinh đại viên mãn mới chịu dừng lại.
“Cái… cái gì?”.
Vô Ngân thất kinh mà lắp bắp thốt lên, quai hàm muốn rớt xuống đất. Một thằng nhỏ chỉ trạc bảy, tám tuổi mà đã sở hữu cảnh giới còn cao hơn hắn, và thứ làm hắn chấn kinh hơn nữa, khí tức cường đại đang phát ra kia là vô cùng quen thuộc, đoán chừng, Mộc hồn của An Bình cũng là Vô Tướng Thần Thụ.
“Mẹ… mẹ kiếp! Ngươi tu luyện từ trong bụng mẹ à?”.
Vô Ngân không giấu được sự đố kỵ mà lên tiếng. Tại Mộc Long đế quốc, người người đồn hắn là thiếu niên thiên tài, nhưng khi đứng trước An Bình, hắn cảm giác mình là rác rưởi mới đúng. Nhưng khi nghe An Bình trả lời, miệng Vô Ngân lúc này càng không thể khép lại.
“Vô Ngân ca ca, ngươi quả nhiên thần thông quảng đại, ta chính là tu luyện từ trong bụng mẹ”.
Đầu óc Vô Ngân có chút loạn, sắc mặt hơi ngệch ra, hắn còn cho rằng An Bình đang trêu đùa mình mà nói lời phi lý. Đột nhiên, Nhất Vong bên cạnh lên tiếng giải thích.
“Lời Bình nhi nói là thật! Nó không cố ý đả kích ngươi đâu. Xuất thân của nó có chút đặc thù, mẫu thân nó mang thai suốt mười ba năm mới sinh ra nó. Thời gian trong bụng mẹ, Bình nhi đã có thể tu luyện Mộc hồn, tuy giờ đây nó mới bảy tuổi, nhưng nếu tính cả tuổi đời tu luyện, hẳn nó đã hai mươi tuổi rồi”.
Đến lúc này, Vô Ngân mới bình tâm trở lại, hắn thầm tặc lưỡi trước câu chuyện khó tin mà Nhất Vong vừa kể. Biết thời gian không còn nhiều, hắn liền hỏi.
“Có phải ngươi muốn ta dạy nó sử dụng Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ?”.
Vô Ngân có lý do để hỏi ra lời này, bởi vừa rồi lúc An Bình bộc phát tu vi, mộc lực Vô Tướng Thần Thụ tuy vô cùng cường đại, nhưng nó không được tinh thuần cho lắm, hơn nữa, cách sử dụng lại vô cùng thô thiển, mất đi bản chất vô hình vô tướng của loại Mộc hồn này.
Nhất Vong thoáng kinh ngạc, lão không ngờ Vô Ngân đoán toạc ra ý định của mình. Trong tình thế cấp bách, lão vội gật đầu, mặt dày mày dạn nói.
“Đúng! Đúng! tuy tu vi Bình nhi đã là Kết Tinh đại viên mãn, nhưng trước nay, không hề được tiếp xúc với công pháp Vô Tướng Thần Thụ nào cả, loại Mộc hồn này vốn đã hiếm thấy, công pháp tu luyện lại càng hiếm hơn, ta… ta nhờ ngươi…”.
Không đợi Nhất Vong nói hết lời, Vô Ngân biết lão muốn nói gì, nhưng bây giờ không còn thời gian để nghe lão già kia xin xỏ nữa. Thân hình hắn đột nhiên biến mất, ngay lập tức xuất hiện trước mặt An Bình, bàn tay thô to đặt trước ngực thằng bé, hắn gằn giọng.
“Thả lỏng người, mở rộng Mộc hồn trong nội thể, ghi nhớ lộ tuyến mộc lực đi qua”.
An Bình nghe vậy liền kinh hỷ, nó lập tức gật đầu, nhắm mắt lại, tinh thần tập trung toàn bộ vào nội thể của mình.
“Xoạt… ưm… ưm”.
Mộc lực Vô Ngân nhanh chóng tràn vào nội thể An Bình, cơn đau khiến nó phải rên lên thành tiếng. Từng tia năng lượng nhu hòa mà tinh tế không ngừng uốn lượn trong cơ thể nó, xé mở ra một tuyến đường luyện công phức tạp.
Mộc lực của Vô Ngân đi tới đâu, thì mộc lực của An Bình theo tới đó, cả hai phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, điều này chứng tỏ An Bình cũng có ngộ tính rất cao.
Diễn tả thì lâu nhưng mọi việc chỉ xảy ra trong phút chốc, Vô Ngân thu tay lại, hắn lần nữa cười cười giảo hoạt mà lên tiếng.
“Này An Bình!”.
“Vâng!”. An Bình vừa mở mắt ra đã đáp lại trong vô thức.
“Nhớ trốn cho kỹ, nhưng lỡ có chết, ta sẽ khắc tên lên bia mộ cho ngươi, An trong “an nghỉ”, Bình trong “bình địa”, ha ha ha!”.
Vô Ngân không quên châm chọc thằng bé một lần nữa. Tưởng chừng là hắn đùa dai, nhưng thực tế, là hắn muốn đánh lạc hướng áp lực trong lòng cho thằng nhóc mà thôi. Ở cái nghịch cảnh này, với nó, thanh tĩnh mới là tấm bùa cứu mạng.
Bình An nghe xong, mặt nó liền sụ lại, không biết nên khóc hay cười. Thế rồi Mộc hồn được khởi vận, hàng ngàn tia mộc lực trong nội thể giờ đây đã di chuyển theo lộ tuyến công pháp Vô Ngân vừa truyền thụ, thoáng chốc, thân hình nó trở nên mờ ảo rồi hòa vào màn đêm mà biến mất. Đúng! thực sự là biến mất.
“Ngộ tính quả rất cao a!”.
Nhìn An Bình biến mất, Vô Ngân không tiếc lời khen ngợi. Bỗng nhiên, nụ cười trên môi vụt tắt, đầu hắn cúi mạnh xuống dưới.
“Xoẹt… u… u… phốc!”.
Một thân cây gần đó bị chém ra làm hai, vết cắt ngọt lịm, chứng tỏ thứ chém vào nó vô cùng sắc bén. Găm thẳng dưới đất, một thanh Nguyệt nhận đang còn lập lòe ánh vàng, nó không ngừng ngân lên u u, nghe cực kì ghê rợn.
“Vút… vút… vút… bặc!”.
Rất nhanh, thanh Nguyệt nhận nằm dưới đất lần nữa bay đi, lao nhanh về một hướng rồi nằm gọn trong tay một tên Hắc y nhân. Hành động của gã khác nào thông báo cho đám người Nhất Vong và Vô Ngân biết, Bát Phương Ám Nguyệt Trận đã hoàn thành, chuẩn bị nghiền ép những con người kia bằng sức mạnh tuyệt đối.
Nhìn vài sợi tóc đen mun rụng rơi trong gió, mắt Vô Ngân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn trầm giọng quát lớn.
“Các ngươi có biết, ba tháng qua, ta phải kỳ công lắm mới nuôi dưỡng được chừng này tóc. Hôm nay… các ngươi chết chắc rồi!”.
---------- HẾT CHƯƠNG 85 ----------