Chương 73: Bụt đã chết?

CHƯƠNG 73: BỤT ĐÃ CHẾT?

“Ha ha! Hôm nay trời đẹp! Thích hợp để giết gà dọa khỉ a!”.

Lời Bụt nói văng vẳng bên tai bốn người phía Thổ Thần, lúc trước hắn cao cao tại thượng bao nhiêu thì bây giờ lão già trước mắt đang trả lại toàn bộ. Dường như trong mắt lão, bốn người bọn họ chỉ bằng những con gà Đông Tảo đang hì hục chạy thoát thân ở giữa lưng đồi.

Cách đó không xa, Mộc Thần đã nghiến răng ken két, nàng hậm hực chửi thầm trong miệng.

“Khốn kiếp! Đánh nhau to rồi! Nhà của ta! Nhà của ta!”.

Bực bội là vậy, nhưng Mộc Thần không thể ra tay ngăn cản. Một bên là người của mình, một bên là kẻ đã đồng ý giúp mình hoàn thành cái “việc kia”, được khoanh tay làm kẻ đứng ngoài cuộc chiến đã là những gì tốt nhất nàng có thể làm rồi. Nhưng cái giá phải trả là không nhỏ, biến nhà của mình thành một cái chiến trường là điều nàng không hề mong muốn chút nào, nàng phải tiêu hao rất lớn để tu bổ lại nó.

“Bụt! Xin nhẹ tay, chớ có làm quá đáng, họ là đồng liêu của ta, mặt mũi của họ là mặt mũi của ta”.

Mộc Thần không cam lòng, nàng cất tiếng dặn dò Bụt. Nàng không muốn Bụt toàn lực ứng phó những người kia, sự kinh khủng của lão nàng đã “thưởng thức” qua, lão đánh hết sức thì không những mặt mũi những người kia bị đánh nát, mà cả nhà của nàng cũng nát theo.

Thế nhưng, sự thật mất lòng, bốn vị Thần kia nghe Mộc Thần nói vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa. Thống trị Ngũ Hành Tinh Giới cả triệu năm nay, ngạo khí của họ đã dâng tới đỉnh đầu, giờ Mộc Thần vì một người ngoài mà nói thế, họ làm sao chịu được.

Nhắc đến bệnh sĩ thì Thổ Thần là người phản ứng đầu tiên, hắn lớn giọng quát, không quên thêm vào những lời lẽ nhục mạ.

“Hóa ra ngươi tên Bụt, cái tên vừa phèn lại vừa xấu, chuẩn bị nhận cái chết đi”.

Thủy Thần từ đầu đến giờ vốn rất ít nói, trong năm vị thần cai quản Ngũ Hành Tinh Giới thì nàng là người hiểu Mộc Thần nhất, nghe ra ý tứ của Mộc Thần, lúc này nàng mới mở miệng.

“Bụt! Mạnh như ngươi thì không nên trú tại nơi này, không thì chúng ta cho ngươi một đường lui, ra khỏi Ngũ Hành Tinh Giới đi, mọi chuyện xem như không có gì”.

Không đợi Bụt trả lời, Hỏa Thần đứng gần đó cũng lên tiếng.

“Ta đồng ý! Tha cho ngươi một mạng cũng được, nhưng phải để lại cỗ Thần hỏa dưới kia cho ta”.

Đến giờ, Hỏa Thần vẫn còn chấp niệm với chiếc kén lửa bên dưới, muốn thu nó hẳn phải giết Bụt trước, nhưng khi nghe Thủy Thần nói vậy, hắn thấy vô cùng hợp ý, nếu tránh được một trận khổ chiến mà vẫn thu được kỳ bảo vào tay thì còn gì bằng.

“Ta không đồng ý!”.

Kim Thần và Thổ Thần đồng loạt quát lên, bác bỏ ngay ý kiến của Thủy Thần và Hỏa Thần. Với họ, kẻ ngoại lai xâm phạm vào Ngũ Hành Tinh Giới đều phải chết, bởi đó là thiết luật đã tồn tại cả triệu năm nay.

“Các ngươi hội ý xong chưa? Không thì đánh nhau đi, ai thắng có quyền quyết định”.

Bụt cười cười lên tiếng chế giễu, nội bộ những người kia càng rối, lão càng thích. Nhưng trong thâm tâm lão đã đưa ra một phán quyết, trong bốn cỗ Hóa Thân Pháp Tắc kia, ắt phải có một cỗ đi đời nhà ma dưới tay lão.

“Hút…”.

Bất ngờ, Thổ Thần hành động thay cho lời nói. Nắm chặt cái ấn nhỏ màu lục bảo trong tay, thân hình hắn biến mất, đến khi xuất hiện đã là phía trên đỉnh đầu Bụt. Pháp lực cuồn cuộn phun ra, hắn quát lớn.

“Bách Sơn Thần Ấn,

Trấn cả chư thiên,

Đảo điên chư tộc,

Trấn!”.

Lấy Thổ Thần làm đỉnh, hình ảnh mờ ảo của một kim tự tháp xuất hiện và bao lấy Bụt vào trong, không hào quang vạn trượng, không màu mè hoa sắc, nó chỉ đơn giản là một cái kim tự tháp màu vàng đục có bốn mặt, nhưng khí thế của nó cực kỳ trầm trọng, như là có thể trấn áp cả một giới.

“Choang… Choang…”.

Bên trong kim tự tháp, không gian bị trấn cho vỡ nát, biến toàn bộ khu vực Bụt đứng chìm vào sắc đen đáng sợ.

“Ha ha! Để xem ngươi chạy đi đâu? Kim Thần! Lên!”.

Đắc thủ, Thổ Thần cười phá lên mà ra hiệu cho Kim Thần. Hắn thầm nghĩ: “Thủy Thần, Hỏa Thần, các ngươi không muốn đánh ư? Chỉ cần ta ra tay, các ngươi không muốn đánh cũng phải đánh”.

Không đợi Thổ Thần nhắc, trong tay Kim Thần đã cầm một thanh kiếm dài chín tấc màu trắng, xoay nhẹ cổ tay, bóng kiếm dưới ánh mặt trời như chia thành ngàn vạn, tựa như, trong thanh kiếm kia là cả ngàn, cả vạn thanh kiếm nữa. Nàng quát nhẹ, âm thanh sắc bén vô cùng.

“Bạch Kim Thần Kiếm,

Diệt quỷ trừ ma,

Thân ta là kiếm,

Hợp!”.

Tức thì, toàn thân Kim Thần được bao bọc bởi một huyễn ảnh kéo dài cả trăm mét, nhìn từ xa, huyễn ảnh ấy lại chính là hình dáng của thanh kiếm nàng cầm trên tay – Bạch Kim Thần Kiếm. Nàng rơi vào trạng thái nhân kiếm hợp nhất, kiếm trong tay là kiếm, và người cầm kiếm cũng là kiếm. Dù chỉ là huyễn ảnh, nhưng ngay tại mép lưỡi kiếm, không gian bị cắt thành một đường sắc lẹm và thẳng tắp.

“Hừ!”.

Hỏa Thần là người tiếp theo lên tiếng, hắn hừ lên tức giận bởi hành động tự quyết của Thổ Thần, nhưng phóng lao thì phải theo lao, giờ chẳng phải là lúc để đôi co chuyện nội bộ.

“Phừng!”.

Đầu Hỏa Thần biến mình thành một ngọn đuốc sống mà bốc cháy dữ dội, tuy cỗ Hóa Thân Pháp Tắc này bị trọng thương, nhưng khí thế hắn tạo ra lại hơn hẳn hai người trước, hung hãn, bá đạo vô cùng. Hắn trầm giọng quát.

“Vạn Hỏa Tế Thiên,

Thiêu tiên đốt quỷ,

Hủy diệt ngân hà,

Xuất!”.

Lửa trên người Hỏa Thần xuất hiện dị biến, xung quanh xuất hiện thêm một vạn đốm lửa li ti với màu sắc khác nhau và vờn quanh lấy nó, chúng như những con đom đóm siêu nhỏ bao quanh một ngọn đèn dầu. Sau đó, một vạn đốm lửa này dung nhập vào ngọn lửa đỏ thẫmz ở giữa, thoáng chốc biến nó thành một ngọn lửa lung linh đầy sắc màu, tạo ra cảm giác mê li và huyền ảo.

Người còn lại, Thủy Thần cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nội bộ năm người lục đục đã từ lâu chứ không phải chỉ riêng hôm nay. Nàng cũng đành cắn răng cất tiếng.

“Bạo Thủy Tinh Cầu,

Ẩn sâu vạn trượng,

Chấn nát thập phương,

Nén!”.

Từ trên đỉnh đầu Thủy Thần, không biết từ đâu đã xuất hiện một quả bóng nước cực lớn, màu sắc như muốn hòa chung với nền trời xanh thẳm, đường kính của nó còn lớn hơn cả năm ngọn Ma Kê gộp lại, tựa như muốn thay thế luôn cả bầu trời. Thoáng chốc, nó bị nén lại bởi một cỗ lực lượng vô hình, thể tích vì thế mà không ngừng giảm đi. Thế nhưng, càng nhỏ thì khí tức nó phát ra càng cường đại. Chỉ trong một hơi thở, một quả cầu tròn trĩnh màu xanh dương xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, trông nó vô cùng mong manh dễ vỡ, nhưng phía sau ranh giới mỏng manh ấy là một sự nguy hiểm chưa từng có.

Bốn đại thần thông thay nhau xuất hiện, ngoại trừ Thổ Thần đã thì triển ra để giam cầm Bụt, ba người còn lại đã giở ra tuyệt kỹ có sát thương mạnh nhất của mình ra. Cũng bởi đây là nhà của Mộc Thần nên họ phải ém toàn bộ dư uy của chúng vào trong chiêu thức, làm vậy để tránh tổn hại đến nơi đây, lỡ như Mộc Châu đại lục bị tàn phá, sự cân bằng của Ngũ Hành Tinh Giới sẽ vì đó mà mất đi, kéo theo nguy cơ sụp đổ cảu một giới.

Giờ đây, khí thế cường đại đã bày ra, chỉ cần một câu lệnh, Hỏa Thần, Thủy Thần và Kim Thần sẽ nhằm vào Bụt mà đồng loạt giết vào.

“Ha ha ha! Nghe các ngươi lần lượt đọc thơ mà lão già ta suýt nữa phải ngủ gật”.

Giọng của Bụt oang oang phát ra bên trong kim tự tháp, lão lúc này đang ngồi xỗm, đầu ngón tay không ngừng gõ xuống mặt sàn kim tự tháp, như là đang đánh giá độ cứng của nó vậy.

Tuy nhiên, thứ Bụt đang đánh giá không phải cái kim tự tháp kia, mà là năm vị Thần ở Ngũ Hành Tinh Giới này. Lão thấy những người này tuy tu vị đã tới cấp Thần nhưng với năng lực bày ra như vậy thì quả thực… quá yếu. Giống như những con gà được nuôi nhốt mà lớn lên, và Ngũ Hành Tinh Giới chính là cái lồng nuôi nhốt họ. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán thôi, lão cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ nhiều.

Phía bốn vị Thần, lời châm chọc của Bụt khi rót vào tai bọn họ, máu nóng bốc lên, chẳng khác nào là chuông báo hiệu tấn công.

“U… u… u…”.

Trên đỉnh kim tự tháp, Thổ Thần bắt đầu thu nhỏ nó lại, Bụt phía bên trong không ngừng tay đấm chân đá vào vách kim tự tháp khiến nó rung lên bần bật, nhưng đều bất thành. Không gian dần thu hẹp lại, lão gồng mình chống đỡ nhưng vẫn không được, cả người lão như bị cầm cố lại trong tư thế đứng. Thấy Bụt đã vô phương chịu trói, Thổ Thần hung tợn cười vang.

“Ha ha! Chống cự vô ích thôi, Bách Sơn Thần Ấn của ta là Thần khí dùng để giam cầm, ta dung nhập vào đó cả trăm loại Thần thổ cứng nhất, ngươi đừng hòng thoát được”.

Ba người Hỏa Thần, Thủy Thần và Kim Thần lúc cũng đã xuất lực, ba người hướng tới ba mặt khác nhau của kim tự tháp mà tấn công vào.

Nhanh nhất là Kim Thần, Bạch Kim Thần Kiếm xuyên cả không gian mà đâm tới. Tiếp đó là Vạn Hỏa Tế Thiên của Hỏa Thần, nó hóa thành một cơn lốc xoáy bằng lửa gào thét mà lướt đi. Còn chậm nhất Bạo Thủy Tinh Cầu, như một viên ngọc đang du sơn ngoạn thủy, nặng nề và chậm rãi bay.

“Hút… phốc!”.

Lồng ngực của Bụt bị đâm xuyên, Bạch Kim Thần Kiếm được kim tự tháp mở thành một thông đạo nhỏ mà đi vào, găm ngay lên trái tim lão. Mắt lão trợn trừng, nghiến răng nghiến lợi để không rên lên trong đau đớn.

“Phừng… xèo… xèo… xèo…”.

Một ngọn lửa lung linh nhưng hung ác quấn lấy người Bụt, tiếng da thịt bị ngọn lửa thiêu đốt nghe mà rợn người, cả thân hình lão chìm trong biển lửa. Không những thế, ngọn lửa kia như có linh tính, lũ lượt chui vào khóe miệng, mũi, tai và hốc mắt, chúng tràn xuống lục phũ ngũ tạng mà đốt ngược ra. Chẳng mấy chốc, thân hình lão chỉ còn là một khối thịt đen đúa, chỉ còn mỗi bộ ngực thoi thóp từng hơi thở khó khăn, miệng lão mở to, theo mỗi thịp thở là làn khói xám.

“Ục ục… khặc khặc”.

Đọt nhiện, một quả cầu xanh dương xuất hiện trước mặt Bụt, nó chui tọt vào miệng rồi nhồi xuống cuống họng lão, khiến cho hô hấp bị cản lại, lão sặc sụa phát ra thành tiếng.

“Uỳnh… ong… ong… ong”.

Quả cầu chợt phát nổ, sức phá hủy mạnh đến nỗi Thổ Thần ở trên cao bị hất văng, biết đại sự đã thành, hắn lập tức thu hồi Bách Sơn Thần Ấn.

“Loạt xoạt”.

Kim tự tháp biến mất, từ trong không trung, từng mảnh vụn cơ thể Bụt không ngừng rơi xuống, chỗ lành lặn nhất chỉ là một mẫu ngón tay bị đứt lìa. Chúng chỉ là những thứ còn sót lại để minh chứng rằng… Bụt đã chết.

Mộc Thần chứng kiến toàn bộ, nàng như không tin vào mắt mình, với những gì nàng biết, Bụt không thể nào dễ dàng bị diệt sát như vậy, nhưng sự thật đang rành rành ngay trước mắt, nàng muốn không tin cũng không được. Sự thất vọng liền bao phủ lấy tâm trí nàng, mọi trù tính trước đó giờ như vứt sông, đổ biển.

Trận chiến kết thúc trong chóng vánh, khí tức bốn vị Thần tuột dốc không phanh, bởi toàn bộ lực lượng của họ đã dồn vào thần thông của mình.

“Ha ha ha! Dưới thực lực tuyệt đối, phải chết không nghi ngờ”.

Thổ Thần là kẻ đầu tiên lên tiếng, hắn cười lớn, như thể đây là chiến công của một mình hắn.

Kế bên, Hỏa Thần không nói gì, thân hình hắn lập tức biến mất tại chỗ, sau cuộc chiến này hắn là người được lợi nhất, chẳng tranh đua công cán làm gì, giờ là lúc hắn thu dọn chiến lợi phẩm.

“Kịch”.

Bàn chân Hỏa Thần lần nữa đứng trước chiếc kén màu lửa, hắn liếc qua Vô Ngân và Tử Long đứng gần đó, nhưng rồi cũng chẳng bận tâm đến những con sâu cái kiến làm gì, bàn tay hắn đưa lên, chuẩn bị móc Thần hỏa dị loại nằm bên trong chiếc kén.

“Khực… hự”.

Bỗng nhiên, thân hình Hỏa Thần chợt khựng lại, thần lực bị phong bế hoàn toàn, kẹp dưới cổ hắn là một cái khuỷu tay cuồn cuộn. Một âm thanh rùng rợn thì thào ngay bên má.

“Hỏa Thần! ngươi là con gà mà ta muốn giết”.

----------- HẾT CHƯƠNG 73 -----------

(Đôi lời tác giả: Bị dí đi ăn Tất niên quá, chưa kịp kiểm tra lỗi chính tả, đồng đạo nào có tâm, thấy sai phản hồi giúp tại hạ nhé. Tại hạ đi nhậu đây! ^^)