Chương 64: Giao dịch với Mộc Thần

CHƯƠNG 64: GIAO DỊCH VỚI MỘC THẦN

“Chát… hự… oạch”.

Ngay khi Bụt nhận phải một kích của sợi dây Pháp tắc vào người, thân thể lão văng ra xa, đập mạnh vào vách của Thánh khí.

Vì trước đó Bụt đã phong ấn toàn bộ sức mạnh của mình, lúc này, lão chịu không nổi một kích mà lăn ra bất tỉnh. Ngay cả vậy, bằng định lực cuối cùng, tay lão vẫn ôm lấy Vô Ngân nhỏ bé vào trong ngực.

Đứng kế bên, Vô Ngân chứng kiến Bụt ôm chặt lấy mình trong lòng, hắn cuộn trào xúc động.

Khoảnh khắc Bụt mất đi ý thức mà ngất đi, huyễn ảnh xung quanh bắt đầu tan rã. Vô Ngân đoán điều này có liên quan đến Bụt, vì bất tỉnh cho nên đoạn hồi ức này sẽ bị khuyết đi.

Đúng như Vô Ngân dự đoán, huyễn ảnh này vừa tán đi thì một huyễn ảnh khác đã được thay thế.

“Réc… réc… réc”.

Âm thanh một con đại bàng rít vang cả bầu trời. Huyễn ảnh thay đổi quá nhanh, khiến Vô Ngân có chút choáng váng, hắn đang đứng chênh vênh trên một mỏm đá nhỏ chìa ra trên vách núi, trong mắt hắn lúc này là cảnh núi non hiểm trở, vách đá dựng đứng, đâm thẳng vào màn mây. Thỉnh thoảng, có vài tiếng gầm rú ghê sợ vang vọng khắp cánh rừng.

“Địa hình này? Cảnh sắc này? … Chẳng phải là Bạch Mã sâm lâm hay sao?”.

Vô Ngân nhanh chóng phát hiện ra nơi này là đâu. Có điều, phong vị của nó có chút lạ lẫm, có lẽ là do Bạch Mã sâm lâm lúc này là của mười mấy năm về trước, vì chưa được khai phá nên còn giữ được dáng vẻ hoang sơ vốn có của mình.

Ngay tại một vách đá cheo leo gần đó, một khúc cây không biết từ khi nào đã cắm sâu trong một hốc đá. Trên đó còn có một ít dây leo quấn vào, chứng tỏ nó đã nằm ở đây được một khoảng thời gian khá dài.

“Là Niệm Thần Côn”.

Vô Ngân thốt lên trong vô thức, hắn nhận ra Niệm Thần Côn ngay khi nhìn thấy nó. Nhưng hiện tại, hắn cũng rất boăn khoăn, Niệm Thần Côn là một đoạn trong Bách Đoạn Thánh Khí, lẽ ra phải gọi là Niệm Thánh Côn mới đúng. Trước đó, từ miệng cha mình, hắn từng nghe tên gọi của một đoạn côn khác, đó là “Sinh Thánh Côn”. Không hiểu sao Bụt lại chuyển thành một tên gọi khác, từ “Thánh” sang “Thần”. Lắc lắc cái đầu, hắn đành chôn nghi vấn này vào trong bụng, bởi hắn biết, Bụt trước giờ chẳng làm điều gì một cách vô nghĩa cả, có lẽ lão sẽ giải thích cho hắn mà thôi.

Đột nhiên, giọng Bụt âm trầm vang lên, kéo tinh thần Vô Ngân trở lại, hắn lần nữa tập trung vào huyễn ảnh trước mắt.

“Sau khi xâm nhập thành công vào lục địa màu Xanh của Ngũ Hành Tinh Giới, như ngươi đã biết, nó chính là Mộc Châu Đại Lục mà người bản xứ thường gọi.

Bách Đoạn Thánh Khí sau khi bị tách ra, chúng thất lạc khắp nơi trên Mộc Châu Đại Lục. Tuy ta là khí linh của nó, nhưng Pháp tắc nơi này khiến ta mất hết liên hệ với chúng. Riêng Niệm Thánh Côn, nó là nhà của ta, nó chứa ta, ngươi và Tử Long rơi vào Bạch Mã sâm lâm.

Trước đó, một sợi Pháp tắc đánh trúng người, khiến cho ta trọng thương mà rơi vào ngủ say. Lúc ta giật mình tỉnh dậy, thì thời gian đã trôi qua được hơn sáu tháng.

Mất hơn mười ngày đả tọa, rốt cuộc thân thể ta cũng đã hòa hợp được với môi trường sống và Pháp tắc ở nơi đây. Tính toán được ngưỡng cho phép, ta lợi dụng lỗ hổng của Pháp tắc mà có thể dùng được một phần một triệu sức mạnh của mình.

Ngươi thì vẫn một mực bị phong cấm bởi cấm chế của Thánh Gióng, ta không dám mở nó ra để ngươi sinh trưởng bình thường. Sinh mệnh của ngươi quá yếu, Thánh thể thì chẳng đồng nguyên được với thế giới này. Nếu ta làm loạn, ngươi ắt phải chết, vì vậy, ta quyết định phải tìm hiểu về thế giới này, một khi nắm được căn nguyên của nó, lúc đó mới dám thử nghiệm trên người của ngươi.

Bốn năm! Ta lặn lội khắp Mộc Châu đại lục, học kiến thức về Mộc hồn, sưu tầm hàng ngàn điển tịch về nó. Không những thế, ta đã tiến hành hàng triệu thử nghiệm, chỉ một một đích duy nhất, đó là giúp ngươi đồng nguyên với thế giới này.

Đến năm thứ năm, sau hàng loạt thử nghiệm thất bại, một ý nghĩ táo bạo nảy sinh trong đầu ta. Thế giới này lấy Mộc hồn làm chủ, vậy thì, chỉ cần ngươi sở hữu Mộc hồn, tức khắc sẽ được nó công nhận. Thế nhưng, đây là tiền lệ chưa từng có ở Mộc Châu đại lục, không một điển tịch nào nhắc đến sự điên rồ này.

Ba năm! Hơn năm ngàn loại Linh thụ bị ta biến thành phế phẩm, chẳng một loài Linh thụ nào tương thích được với ngươi, ý tưởng của ta bắt đầu đi vào ngõ cụt.

Nhưng rồi, một ngày ta nhận ra, đâu cần Linh Thụ để tạo ra Mộc hồn, bởi Linh Thụ là tinh hoa của giới này, mộc lực được cô đặc trong đó quá lớn, làm sao mà tương thích với Thánh thể của ngươi được.

Thử nghiệm của ta liền có bước ngoặt, ta quyết định, lấy Niệm Thánh Côn làm Mộc hồn cho ngươi, nó vốn là một đoạn của tre, lại sinh ra ở cố địa, hoàn toàn phù hợp với ngươi. Nhưng Niệm Thánh Côn vốn đã hóa thành Thánh khí, hơn nữa, nó chỉ có một đoạn, ít ra nó phải có một bộ rễ thì mới có thể xem là một cái cây hoàn chỉnh.

May thay, giới này có một loại cây, hình dáng và cấu tạo của nó gần như là chung một loại với loài tre ở cố địa, nó gọi là Lưu Ly Mặc Ngọc Trúc, tiếc rằng nó chỉ là một loài cây bình thường, không phải là một Linh thụ.

Lại thêm hai năm, rốt cuộc ta cũng có bước thành công đầu tiên, bộ rễ của Lưu Ly Mặc Ngọc Trúc được ta cấy ghép với Niệm Thánh Côn, chúng từng bước tiếp nhận lẫn nhau mà trở thành một thể.

Nhưng mọi việc sau đó không dễ dàng như ta tưởng, lúc huyễn hóa chúng thành Mộc hồn và đưa vào cơ thể ngươi, khoảnh khắc ấy, sinh mệnh của ngươi bị chính nó rút đi một mảng lớn, tưởng chừng Ngụy Mộc hồn này sẽ kết nối được với ngươi, nhưng ta đã làm mọi cách, nó vẫn không thể nào câu thông được với ngươi, tựa như, nó chỉ là một Mộc hồn dư thừa chiếm chỗ trong thể nội của ngươi.

Sau nhiều lần kiểm tra, ta vui mừng phát hiện, Ngụy Mộc hồn đó không hề thất bại, mà nó đang dần thích ứng với Thánh thể của ngươi, có điều tốc độ cực kỳ chậm mà thôi. Nhưng tiếp đó, niềm vui của ta bị dập tắt, vì nó chưa chủ động hấp thu mộc lực, nên nó phải dùng sinh mệnh lực của ngươi mà sinh trưởng.

Sinh mệnh của ngươi vốn đã cạn kiệt, lại phải nuôi thêm một cái Ngụy Mộc hồn, chẳng mấy chốc ngươi cận kề cái chết, ta biết mình chẳng còn thời gian nữa, ta càng biết mình đã hoàn toàn thất bại”.

Lời Bụt kể với chất giọng đều đều, không một cảm xúc, nhưng khi qua tai Vô Ngân, hắn lại nghe ra được tiếng lòng của Bụt, một sự bất lực đến nghẹn ngào.

Qua từng lời kể, huyễn ảnh lần lượt hiện ra trước mắt Vô Ngân, một ông lão bộ dạng tiên phong đạo cốt, phải trèo đèo lội suối bất kể ngày đêm. Bàn chân của lão như đã hằn lên mọi nẻo đường của Mộc Châu đại lục, từ những nơi thành thị sầm uất, đến những thư viện thanh tỉnh đêm khuya, rồi từ những vùng quê bình lặng, cho đến những góc tối hang sâu. Mọi nơi lão đi qua, đều được ghi chép lại bằng những điển tịch, có những điển tịch lão bỏ tiền ra mua, nếu không mua được thì lão thó tay trộm lấy, trộm không được thì lão hung mãnh mà chặn cướp. Lão chẳng màng hành động của mình là chính nghĩa hay xấu xa, tất cả những gì lão làm, chỉ là để đổi lấy tri thức quý giá của thế giới này.

Từng huyễn ảnh cứ trôi, Vô Ngân kinh ngạc khi thấy Bụt chẳng bao giờ ngủ nghỉ, hắn biết lão không phải là người, nhưng một khi đã có linh trí, thì tinh thần lực không phải là vô hạn.

Ròng rã mười năm, cái thân hình già nua kia vẫn vậy, không lưu lạc bên ngoài thì cũng giấu mình dưới Văn Lang Mật Điện, lão lụi cụi nghiên cứu, lão vui mừng, lão thất vọng. Chiếc áo bào trắng tinh tự lúc nào đã ám màu vàng đất, lão miệt mài đến nỗi quên mất bộ dạng ưa thích của mình là gì, nào còn bộ dáng tiên phong đạo cốt như trước nữa.

Tất cả những gì Bụt làm đều lọt vào mắt Vô Ngân, lòng hắn quặn lại, hắn nhận ra, kẻ từng “hành hạ” mình, đánh cho mình thừa sống thiếu chết, từng vứt mình vào hang Dị thú rồi lạnh lùng ngoảnh mặt bỏ đi, thì lúc này đây, kẻ ấy lại đang vò đầu bứt tóc để cứu lấy mình.

Từng dòng khí ấm áp chạy loạn trong người Vô Ngân, hóa ra, đây cũng là một loại “yêu thương” mà hắn từng đón nhận. Hắn cảm thấy hạnh phúc và biết ơn với những gì Bụt đã làm, một lão già chỉ biết thể hiện yêu thương bằng hành động.

Cho đến khi, Vô Ngân thấy Bụt quỳ gối trước một chiếc giường đá, hắn thấy mình đang nằm thoi thóp thở. Đầu lão gục xuống, nét già nua trên mặt lão như hằn sâu thêm. Hắn biết, đây là lúc lão đang đối diện với sự thất bại của mình.

“Vô Ngân, là ta vô năng! … Thánh Gióng, là thuộc hạ bất tài”.

“Vô Ngân, là ta vô năng! … Thánh Gióng, là thuộc hạ bất tài”.

“Vô Ngân, là ta vô năng! … Thánh Gióng, là thuộc hạ bất tài”.

Bụt lầm bầm trong miệng, lão lặp đi lặp lại tội lỗi của mình. Sau mười năm cố gắng, tất cả chỉ nhận lại là hai chữ thất bại, Thánh Gióng từng gửi gắm sự tin tưởng ở hắn nhiều bao nhiêu, thì lúc này đây, sự day dứt dày vò lấy hắn bấy nhiêu.

“Oe… oe… oe…”.

Trong phút giây ấy, đột nhiên Vô Ngân đang thoi thóp thở bật lên tiếng khóc. Lão đau đớn nhìn vào đứa trẻ trước mặt, hai tay lão run run, đưa vào khoảng không trước mặt mà không biết phải làm thế nào để dỗ nó.

Bỗng một tia minh ngộ chạy qua não Bụt, khiến lão có chút trơ ra, sau đó lão hét lớn.

“Khóc! Đúng rồi! Trước đây nó cũng khóc!”.

Chẳng phải mười năm trước, Vô Ngân cũng khóc, bàn tay Pháp tắc kia từng đưa một dòng năng lượng vào người hắn hay sao. Sau này lão mới kiểm tra, sinh mệnh của Vô Ngân được dòng năng lượng ấy gia trì thêm một đoạn lớn. Nhờ vậy mà lão mới có mười năm để mà nghiên cứu, nếu không, Vô Ngân không thể nào trụ nổi quá hai năm.

“Liều thôi!”.

Nhanh như chớp, Bụt bế lấy Vô Ngân chạy ra khỏi Văn Lang Mật Điện.

Lúc này, ngoài trời đang nắng gắt, Bụt đặt Vô Ngân trên một tảng đá nhỏ nằm dưới gốc cây, đây là lần đầu tiên hắn được bế ra bên ngoài, và cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với Mộc Châu đại lục. Hơi thở của Vô Ngân trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, từng tiếng khọt khẹt phát ra từ khoang mũi, báo hiệu cơ thể hoàn toàn không thích ứng với nơi đây.

Dù rất đau lòng, nhưng Bụt không dám chần chừ, lão hét lớn.

“Đông Sơn Ấn! Khai”.

“Rắc… rắc”.

Âm thanh như tiếng gãy vụn vang vọng trên người Bụt. Niệm lực tuôn trào, y phục rộng thùng thình của lão không gió mà bay, thân hình lão toả ra khí tức vô cùng nguy hiểm. Không như lúc trước, lão sợ Pháp tắc để ý mà thu lại toàn bộ sức mạnh của mình, nhưng giờ thì khác, thứ lão cần là kêu gọi Pháp tắc xuống đây.

Rất nhanh, từ trên nền trời xanh thẳm, từng sợi Pháp tắc như những xúc tu lũ lượt xuất hiện. Chúng hóa thành những mũi lao, với tốc độ khủng khiếp mà đâm thẳng xuống. Sắc mặt Bụt trầm lại, từng dòng khói đen vờn quanh thân thể, lão Niệm chú.

“Nhất Niệm Phá Vạn Pháp”.

“Choang… choang… choang…”.

Những mũi thương Pháp tắc ngay khi tiếp xúc với làn khói đen, lập tức nổ tan thành từng đoạn nhỏ, sau đó hóa thành những bột sáng lung linh rồi tiêu biến giữa trời đất.

“Choang… choang… choang…”.

Cứ như vậy, từng đợt Pháp tắc kéo đến đều bị Bụt hóa thành bụi mịn. Khí tức của lão được kéo lên đến tận cùng, tựa như trước đây, dùng hết sức để đối kháng với bọn Tiên vực.

Không nhẫn nhịn được lâu, Bụt hướng lên trời mà hét lớn, âm thanh lão phát ra, đạo vận vờn quanh, đi tới đâu, để lại vệt nứt trong không khí đến đó, đáng sợ vô cùng.

“Mộc Thần! Ta biết ngươi từng cứu nó một lần. Ta cũng biết trước đây chúng ta được ngươi châm chước mà cho qua. Nhưng hôm nay, Bụt ta xin ngươi cứu nó thêm một lần nữa, ân nghĩa này, Bụt ta khắc báo”.

Âm thanh của Bụt phát ra từ đỉnh vách đá, nó vang vọng thêm vài lần nữa rồi mới dứt.

Không phải đợi lâu, từ trên trời, bỗng dưng xuất hiện một cánh cửa gỗ hình vòm to lớn màu nâu sậm, chúng được ghép lại bởi hai khối gỗ cũ kĩ, đậm phong cách cổ xưa. Trên khung cửa là những đoạn dây leo được bện lại, lá trên dây leo mọc um tùm một màu xanh tươi mát, xen kẻ đó là những bông hoa màu tím rạng ngời mà khoe sắc.

“Két”.

Cánh cửa khẽ mở ra, nhưng khe hở chỉ vừa đủ một ngón tay đút vào thì dừng lại. Thế nhưng, chỉ từng ấy thôi, khí tức tươi mát của sự sống từ khe hở ấy không ngừng thoát ra ngoài, khiến cho nền trời trong cơn oi bức trở nên êm dịu đến bội phần. Một giọng nói du dương phát ra từ sau khe cửa.

“Được! Nhưng chúng ta cần làm một giao dịch nhỏ, bằng không, các ngươi tự sinh tự diệt”.

Âm thanh nhu hòa phát ra, từng vết nứt đen kịt trong không khí do Bụt gây ra trước đây nhanh chóng khép lại. Phía dưới, từng tán cây Linh thụ, từng ngọn cỏ dại mọc chen trong hốc đá, chúng đều nhẹ nhàng lắc lư theo giọng nói ấy, tạo nên một hoạt cảnh kỳ diệu.

Chứng kiến Mộc Thần khéo léo thị uy sức mạnh của mình, Bụt có chút ái ngại, lão biết đây là sân nhà của Mộc Thần, nếu quả thực đánh nhau, lão hẳn sẽ rơi vào thế yếu. Nhưng ý tứ của đối phương là muốn trao đổi, lão mừng thầm trong lòng. Tuy nhiên, sắc mặt lão vẫn vậy, uy nghiêm hơn bao giờ hết, lão đáp.

“Được! Ta đồng ý”.

“Lên đây đi, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện”.

Mộc Thần thản nhiên cất tiếng, quãng âm cao vút, lại vô cùng trong trẻo, nhưng không thể nào nghe ra là nam hay nữ.

Bụt bay lên cao, khí tràng của lão vẫn không hạ xuống, ấy vậy mà những sợi Pháp tắc vẫn tự động vồ lấy thân hình lão, nhưng kết quả đều giống như trước, bị chấn nổ cho tan tành. Lão có chút bực mình, nếu đã đồng ý nói chuyện, mắc mớ gì phải dùng Pháp tắc để chắn đường nữa chứ.

“Kẹt…”

Thân hình Bụt đứng trước cửa gỗ, cánh cửa nặng nề mở rộng ra, vừa đủ cho lão đi vào. Không do dự, lão liền bước vào trong, sau đó cánh cửa khép lại.

Đứng bên dưới, lặng nhìn chính mình đang không ngừng khóc, lại nhìn cánh cửa nặng nề đang đóng chặt trên cao, Vô Ngân chỉ biết thở dài. Chắc có điều cấm kị, Bụt không muốn cho hắn nghe cuộc trao đổi giữa hai vị cường giả, vậy nên huyễn cảnh mới không thay đổi, cứ như vậy mà giữ nguyên. Hắn chỉ biết ôm sự tò mò mà chờ đợi.

“Kẹt”.

Khoảng chừng nửa giờ sau, cánh cửa lần nữa nặng nề mở ra, Bụt có chút nhăn nhó bước ra ngoài, có vẻ như lão vừa đáp ứng một chuyện gì đó khiến lão không hề hài lòng. Lão gằn giọng.

“Mộc thần! Nhớ giao ước của chúng ta”.

Tức thì, phía sau cánh cửa, Mộc Thần cũng đáp lại.

“Bụt! Người cần nhớ là ngươi, bởi ta sẽ hoàn thành ước định ngay bây giờ”.

Dứt lời, một luồng ánh sáng màu xám bạc bay thẳng xuống dưới, dung nhập vào người Vô Ngân đang oe oe khóc.

“Đây là Mộc Hồn của Mộc Châu Đại Lục, có nó làm vật dẫn, chẳng mấy chốc sinh mệnh của đứa nhỏ kia sẽ đồng nguyên với giới này.

Nhớ! Pháp tắc giới này không chỉ do ta vận hành, mà còn có bốn vị khác nữa, những kẻ ngoại lai như các ngươi, một khi làm loạn, có bị đánh chết giữa đường thì cũng đừng trách ta bội bạc”.

“Phanh”.

Âm thanh vừa dứt, cánh cửa nổ tung, chúng biến thành những đốm sáng màu xanh đẹp đẽ, tựa như những vì sao tinh tú, rơi rụng khắp Bạch Mã sâm lâm.

--------- HẾT CHƯƠNG 64 ---------