CHƯƠNG 62: THÂN BẤT DO KỶ
“Trải nghiệm gì chứ, hắn luôn miệng nói sẽ dạy dỗ con trai mình nên người. Giờ thì sao, vứt ngươi cho ta, đúng là quăng con giữa chợ mà”.
Lời Bụt nói ra khiến Vô Ngân chết lặng, hắn không tin vào tai mình mà hỏi lại.
“Quăng? Ý ngài là cha đã vứt bỏ ta?”
Bụt nghe ra có cái gì đó không đúng, lão vội lắc đầu nói.
“Không, cha mẹ nào muốn vứt bỏ con mình đi chứ. Tình thế lúc đó ép ta phải đưa ngươi đi, hắn làm vậy, là thân bất do kỷ mà thôi”.
Vô Ngân buồn bã, hắn không ngờ mình lưu lạc ở thế giới này là bởi ngoài ý muốn. Một chút tủi thân, một chút chạnh lòng cứ như vậy mà chiếm trọn lấy tâm trí. Hắn lạnh lùng hỏi.
“Cha ta, hắn mạnh như vậy, được cả Nhân sinh và trời đất cung phụng, ngay cả đứa con của mình mà cũng bỏ rơi được sao? Thân bất do kỷ gì chứ?”.
Bụt thở dài, lão biết mình vốn không giỏi nói chuyện, chẳng biết giải thích thế nào cho hợp lý, lão cũng chẳng nghĩ ra mình sẽ khiến tên kia xúc động đến như vậy.
Sau khi kể hai câu chuyện, đặc biệt là phải mô phỏng lại một vị Thánh nhân, khiến thân thể và tinh thần Bụt đã vô vùng mệt mỏi, câu chuyện cuối cùng, hắn tính chỉ dựa vào lời của mình để kể nốt ra mà thôi, nhưng nhìn sắc mặt Vô Ngân trước mắt, lão biết chỉ vậy thôi sẽ chẳng ăn thua, nhiều chuyện, chỉ “tai nghe” thôi là không đủ, còn phải “mắt thấy” nữa thì lòng mới thông. Lão chẳng muốn tiểu tử kia vì một vướng mắc nào đó lại khiến cho đạo tâm trắc trở.
Bụt cắn răng, thân hình có chút tiều tụy lay động, lão phất tay, một lần nữa biến Văn Lang Mật Điện rơi vào huyễn cảnh. Lão nói.
“Có nhiều chuyện, phải chính mình cảm nhận mới thực sự hiểu rõ. Đây là câu chuyện cuối cùng ta kể cho ngươi”.
Vô Ngân hiểu ý của Bụt, một chút không cam lòng của hắn cũng được nới lỏng, hắn cúi đầu cảm tạ.
Bụt biến mất trong tầm mắt Vô Ngân, cả căn phòng lại dần biến đổi, nhưng khác với những lần trước, không có núi, cũng chẳng có sông, cảnh vật không như những gì hắn tưởng tượng, xung quanh chỉ là một màn đen u ám, hư vô và mờ mịt.
Vô Ngân loạng choạng thân thể, hắn cảm tưởng chân mình như không còn chạm đất, cả cơ thể như không có điểm tựa mà trở nên lơ lửng bất định. Bốn bề đều chìm trong sắc tối, ngay cả cơ thể của mình hắn đều không thấy rõ, chỉ khi sờ soạng khắp người, nhờ xúc giác hắn mới nhận ra mình vẫn là mình. Nơi này không có một nguồn sáng nào chiếu tới cả, hắn tưởng như mình bị lạc vào biển sương mù màu đen vô tận.
Cũng may, định lực của Vô Ngân rất cao, tuy có chút sợ hãi, nhưng rồi hắn cũng lấy lại được bình tĩnh, hắn cảm thán với huyễn cảnh của Bụt, nó thật đến đáng sợ.
Sự tối tăm không kéo dài được lâu, trong đáy mắt Vô Ngân dần xuất hiện những đốm sáng nhỏ, hắn nhận ra, đó là những vì sao lấp lánh trong màn trời đêm. Có điều, trong mắt hắn, chúng có vẻ to và sáng hơn thường ngày rất nhiều.
Bỗng nhiên, một âm thanh lạ phát ra ngay sau lưng, Vô Ngân giật mình xoay lại, hắn hoảng hốt nhận ra, người phát ra âm thanh ấy chính là cha mình – Thánh Gióng.
“Ọc… ọc… ọc”.
Thánh Gióng ói liên tục ra ba ngụm máu lớn, nhưng máu của hắn không còn là màu đỏ như phàm nhân nữa, mà là màu vàng óng. Sắc mặt hắn thập phần nhợt nhạt, trên người, bộ hoàng kim giáp trụ hình rồng bọc kín cơ thể đã tàn tạ không chịu nổi, nhiều chỗ bị móp méo, có chỗ thì bị cháy cho sạm đi, còn có chỗ nặng nhất thì bị thủng thành một cái lỗ.
Vô Ngân nhìn bộ dáng chật vật của cha mình, nắm tay hắn bất chợt siết lại, huyết quản trở nên khô cứng. Không biết ai đã làm cha hắn thành ra như vậy, nhưng nhìn người thân mình bị đánh cho trọng thương, tình thân khiến cơn hận thù trong hắn trỗi dậy. Tuy hắn biết đây chỉ là huyễn cảnh, nhưng hắn không thể nào kiềm chế được sự tức giận của chính mình.
Không biết từ lúc nào, Bụt xuất hiện ngay bên cạnh Thánh Gióng, lão cũng chẳng khá hơn là mấy, râu tóc rồi bù, y phục rách tươm, thảm không thể tả. Lão đỡ lấy Thánh Gióng, nghiến răng chửi rủa.
“Thánh Gióng, ngài không sao chứ? Mẹ kiếp, bọn chó Tiên tặc phương Bắc, dám dùng Tru Tiên Trận, giở trò đánh lén chúng ta, kỳ này mà thoát được, lão tử quyết xông vào Tiên vực của chúng, đánh cho gà bay chó chạy”.
“Được rồi! Bụt! Ngươi đừng chửi nữa, lúc đánh sao ngươi không chửi đi, tại sao chỉ mình ta là phải nghe ngươi chửi?”.
Thánh Gióng day day cái trán, hắn và Bụt đã chạy trốn ròng rã suốt ba năm rồi, ngày nào cũng nghe Bụt chửi khiến đầu hắn ong ong cả lên.
“Ha ha! Tại lúc đó bọn chúng đông quá, chửi mà thắng được thì ta đã chửi rồi, nhưng chửi để bọn nó hăng tiết hơn thì ta không thể làm được, như vậy rất vô tri”.
Bụt vô sỉ trả lời, quả thực lúc đó lão làm gì có khí lực mà chửi được như bây giờ.
Khóe miệng Thánh Gióng co giật, con hàng này đã theo hắn mấy trăm năm, vì Nhân sinh làm cho ô uế nên tính cách có chút “tiện”. Hắn chỉ biết cười khổ, nghĩ tới điều gì đó, nét mặt trở nên nghiêm túc, hắn hỏi.
“Bụt! Đông Sơn ấn ta truyền xuống, ngươi lĩnh ngộ đến đâu rồi?”.
“Sáu phần! Nếu không phải vừa học vừa chạy như thế này, với sự thông tuệ của ta, hẳn sẽ là tám phần”.
Bụt tự đắc trả lời, trong lúc trò chuyện lão cũng không rảnh rỗi, y phục trên người lão như những làn khói nhẹ, thay nhau đan lại những mảng bị rách, chẳng mấy chốc, bộ dáng tiên phong đạo cốt trở lại với lão.
“Sáu phần? …”.
Thánh Gióng rơi vào trầm tư, sau một hồi đắn đo cân nhắc, hắn mở miệng nói.
“Bụt! Nếu cứ chạy như thế này không ổn, Tiên vực đã lập thiên la địa võng khắp Tinh không rồi, cứ liên tục phá vòng vây, đợi người Thánh vực tới cứu không phải là cách. Vậy nên ta quyết định, chúng ta sẽ tách ra…”.
“Không được!”.
Bụt đột nhiên ngắt lời Thánh Gióng, hắn vội nói.
“Ba năm nay, hai chúng ta nhờ vào liên thủ, mới có thể cùng nhau mở ra một con đường máu. Tách ra? Khác gì tự sát cơ chứ”.
Thánh Gióng lắc đầu, trên tay xuất hiện Thánh khí, hắn trìu mến nhìn vào nó, chua xót nói.
“Con ta xuất thế cũng được ba năm rồi, nhưng vì chạy trốn vào Tinh không, ta phải phong ấn nó vào Thánh khí. Chúng ta không chết, nhưng cứ như vậy, nó sẽ chết. Ta đang làm trái với lẽ tự nhiên, xuất thế ba năm nhưng nó mới chỉ có một ngày tuổi, sinh mệnh của nó không theo kịp chúng ta, nó cần một nơi để sinh trưởng”.
Bụt nhìn sâu vào một đốt tre trên Thánh khí, trong mắt lão là một sinh linh nhỏ bé đang cuộn mình nằm co ro trong một góc, khuôn mặt lão hiện lên vẻ u sầu. Cơn giận tức thì bốc ra từ khóe mắt, lúc này, lão căm hận bọn người Tiên vực đến tận xương tủy.
Tại Thánh vực, cái ngày Thánh Gióng đón tin vui thì tai họa cũng ập tới, đệ phủ của Thánh Gióng ẩn mình sâu trong một ngọn núi cao bị hơn một trăm Tiên nhân bí mật phong tỏa. Không biết từ lúc nào, chúng dùng Tru Tiên Trận để nhốt gia đình Thánh Gióng lại, chúng giở giọng chính nghĩa, đòi thanh trừ những kẻ dám nhúng tay vào chốn trần tục, làm đảo lộn thiên cơ. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thánh Gióng trả một cái giá thật lớn, truyền tống vợ của mình đi nơi khác, còn hắn và Bụt ở lại để chiến đấu.
Tru Tiên Trận của hơn một trăm Tiên nhân và Đông Sơn Ấn của Thánh Gióng va chạm vào nhau, tạo ra một vụ nổ long trời lở đất, một mảng Thánh vực bị hủy diệt. Thánh Gióng và Bụt nhân cơ hội bay vào Tinh không để thoát thân, nhưng những người Tiên vực kia như dòi bám trong xương, một mực đuổi giết không ngừng. Người của Thánh vực ra sức tìm kiếm, nhưng như đã chuẩn bị từ trước, Tiên vực ra sức kìm hãm, tố cáo đủ điều.
“Ngươi tính làm thế nào?”.
Bụt nhìn Thánh Gióng mà hỏi, giọng lão có chút hòa hoãn. Thương tích trên người Thánh Gióng mỗi lúc một nặng thêm, sau mỗi lần bị vây giết, họ chỉ có một khoảng thời gian ngắn để thở dốc. Chính lão cũng không biết, đến lần giao tranh kế tiếp, thì hai người bọn họ có may mắn thoát được vòng vây của bọn người Tiên vực kia nữa hay không.
Thấy Bụt đã chịu nghe mình. Thánh Gióng nói ra ý định của mình.
“Gần đây có một cấm địa của vũ trụ, nó gọi là Ngũ Hành Tinh Giới, ngươi dẫn con ta lẫn vào đó, tìm cách cho nó sinh trưởng, sống ở đâu cũng là sống, miễn sao cho nó một Nhân sinh hoàn hảo là được”.
Đồng tử Bụt chợt co rụt, lão từng nghe đến cấm địa của vũ trụ, nơi đó pháp tắc dày đặc, dù cường đại đến đâu, một sinh mệnh ngoại lai bước vào thì chỉ có một con đường chết.
Thấy vẻ lo lắng của Bụt, Thánh Gióng tiếp lời.
“Ngươi không phải là sinh mệnh thể, bản nguyên của ngươi là linh thể, là Tinh hoa của đất trời, ngươi và vùng đất kia có chung nguồn gốc, chắc hẳn nó sẽ không làm khó ngươi. Còn con ta, tuy mang trong mình Thánh thể, nhưng nó mới chỉ có một ngày tuổi, Thánh thể chưa hiện rõ. Hơn nữa, ta đã phong ấn nó vào Bách Đoạn Thánh Khí, bản nguyên của nó vốn là một cái cây, khí tức của nó sẽ đánh lừa được pháp tắc nơi đó. Chỉ cần ngươi tìm cách, giúp nó câu thông với pháp tắc của Ngũ Hành Thế Giới, ta đoán nó sẽ sống được”.
“Còn ngươi thì sao?”.
Bụt lo lắng hỏi.
Không trả lời, tay Thánh Gióng chỉ về phương xa, trong ánh mắt của hai vị cường giả, một cái lỗ đen ngòm như đang hiện hữu trước mặt, khí tức nó tỏa ra vô cùng đáng sợ.
“Thánh Gióng! Ngài điên rồi! Nó là Hắc Động Tinh Không, vào đó sẽ bị giam cầm mãi mãi, có khác gì là chết đâu”.
Bụt thất kinh la lớn, từng nếp nhăn trên mặt lão co rúm lại.
Thánh Gióng lắc đầu, hắn trầm giọng nói.
“Không còn cách nào đâu, thà vậy mà còn sống, còn hơn là bị bọn Tiên vực dày vò. Hơn nữa, ta tin vào trực giác mình, một ngày không xa, ta sẽ thoát khốn mà ra khỏi nơi đó.
Bụt! Ta vốn chỉ là một người bình thường, may mắn chứng đạo Nhân sinh mà thành Thánh. Ta phát hiện, nơi chúng ta sinh ra - nơi mà chỉ có người trần mắt thịt sinh sống, nó lại là Bản Nguyên Thế Giới. Nó là khởi nguồn sinh các Vực, Tiên vực phương Bắc, Thánh vực phương Nam, Thần vực phương Tây, Linh vực phương Đông, và còn rất nhiều Vực khác nữa, chúng đều được hình thành từ Bản Nguyên Thế Giới. Những kẻ phi thăng như ta, đều chứng đạo từ Bản Nguyên Thế Giới mà đi lên, nhưng càng mạnh mẽ, ta phát hiện chúng ta càng nhỏ bé trong cái Tinh không bao la vô tận này. Vậy nên, nếu ta có đủ năng lực để khai phá thế giới này, thì tại sao không thử”.
Mắt Thánh Gióng toát lên vẻ tự tin chưa từng có, hắn nghiêm nghị nhìn vào Bụt, chỉ đợi lão cho hắn một câu trả lời.
Không khí rơi vào khoảng lặng, một lúc sau Bụt hậm hực mà lên tiếng.
“Vợ chồng ngươi đặt tên nó là gì?”.
Bụt thở dài hỏi, lão biết mình không thể trốn tránh cái trách nhiệm to lớn này.
Thánh Gióng nghe vậy liền giản nét mặt, hắn nhìn vào đứa trẻ nằm trong Thánh khí rồi nói.
“Ngày nó chào đời, động tĩnh chiến đấu lớn đến như vậy, nhưng nó không khóc lấy một tiếng. Vậy nên, hãy gọi nó là Vô Ngân.
Nhờ ngươi, dạy nó cách làm người, cách đối nhân xử thế và phải biết bảo vệ chính mình. Ngày nó trưởng thành, cứ kể cho nó những gì nó nên biết, còn quyết định của nó như thế nào thì tùy. Nó có quyền chọn cách nó sống”.
Nói rồi, Thánh Gióng đưa tay vào trong Thánh khí, ngón tay hắn lướt nhẹ trên má Vô Ngân đang say ngủ. Làn da non mịn màng, hơi ấm tỏa ra nhè nhẹ, mắt hắn không kìm được mà trở nên ướt át, hắn nói.
“Vô Ngân, ta xin lỗi, ta chưa làm tròn bổn phận của một người cha. Nhưng một mực mang ngươi theo, ngươi hẳn phải chết. Chúc ngươi tại một thế giới mới, sống vui, sống khỏe, được thì cứ cưới vợ sinh con, yên yên ổn ổn mà sống”.
Thánh Gióng tay gạt đi tuyến lệ nơi khóe mắt, sắc mặt cương nghị đến lạ thường, hắn nhìn sâu vào Bụt mà khẽ nói.
“Bụt! Đi thôi, ta tiễn các ngươi một đoạn đường”.
----------- HẾT CHƯƠNG 62 -----------