CHƯƠNG 60: HẮN NHÌN THẤY TA?
“Ầm ầm ầm”.
Tiếng vó ngựa nặng nề mỗi lúc một gần rặng tre. Dù đây chỉ là huyễn cảnh, Vô Ngân biết mình là người ngoài cuộc, chỉ đứng để quan sát, nhưng sự áp bách từ khí thế của nam tử kia làm hắn phải rúng động. Hắn cảm giác, kẻ đang cưỡi ngựa sắt kia phải là một vị thần, một người thường không thể nào tạo ra khí thế áp súc đáng sợ đến như vậy.
Vô Ngân từng là chiến sĩ, hắn cũng tham gia rất nhiều trận chiến rồi. Nhưng khi nhìn nam tử kia đơn phương chém giết trên chiến trường, tưởng tượng mình phải đối diện với một mãnh tướng như vậy, hắn thấy mình hoàn toàn không có cơ hội hoàn thủ, dù là một kích.
“Ầm ầm ầm”.
“Khịt… phì… phù…”.
Khi nam tử còn cách rặng tre một khoảng, bỗng nhiên con ngựa dưới chân hắn hít một hơi rất dài, sau đó phun ra một quả cầu lửa màu tím. Nhiệt độ tăng lên chóng mặt, quả cầu lửa phóng nhanh về phía rặng tre, khí lưu bị đốt trở nên vặn vẹo.
“Phùm… lạch… xạch”.
Rặng tre bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa màu tím hẳn không phải là một ngọn lửa bình thường, nó liếm tới đâu thì chỗ đó trong thoáng chốc cháy mạnh, chỉ để lại cốt than hồng. Chỉ chưa đầy mười giây, một rặng tre to lớn như một tòa cung điện bị cháy sạch, tạo thành một khung tre chằng chịt làm bằng than hồng, chúng không ngừng phát ra tiếng lách tách, khí nóng hừng hực tỏa ra.
“Vút vút vút”.
Nam tử xoay tít cây côn bị gãy trong tay, ném mạnh về đống than tre.
“Ầm… chát”.
Cây côn đập mạnh vào đống than hồng, vụ va chạm làm khung than gãy vụn, muội than như đom đóm bay đầy trời. Nhưng lạ thay, côn sắt như chạm phải thứ gì trong đó, nó bật mạnh văng ra ngoài.
“Ha ha ha! Ta không nhìn nhầm, là bảo vật của trời đất”.
Nam tử phấn chấn hét lên, cả người và ngựa phi đến.
Chính giữa đống than, khi mọi thứ bị một côn đánh sập, chỉ duy nhất một bóng cây vẫn sừng sửng mà đứng, khác với những thân tre cháy lụi, nó vẫn giữ được màu xanh trên mình, thân cây bóng loáng, như thể, ngọn lửa màu tím lúc trước chưa từng làm phiền đến nó.
“Phốc”.
Nam tử nhảy từ trên ngựa xuống, hắn chậm rãi tiến đến cây tre duy nhất còn sót lại.
“Bộp, bộp, bộp”.
Nhìn đôi chân trần bước đi, đối diện, Vô Ngân nhìn tấm thân vĩ ngạn đang dần to lớn trong mắt mình. Một cảm giác nhỏ bé chiếm trọn lấy tâm hồn hắn.
Lúc này, Vô Ngân mới biết chiều cao thực sự của vị nam tử hung mãnh kia, thân hình mập mạp của hắn chẳng nghĩa lý gì với “gã khổng lồ” trước mặt, có lẽ hắn chỉ cao tới thắt lưng của vị nam tử kia mà thôi.
Ngực và hai cánh tay nam tử để trần, cái bắp đùi to lớn mà săn chắc, những nếp gân cuồn cuộn nổi trên làn da rám nắng, bộ chiến giáp thô sơ quấn lấy phần bụng và eo, được ghép bởi nhiều lá thép nhỏ được đính so le lên lớp vải bố màu vàng sậm.
Huyễn cảnh quá chân thật, khiến tim Vô Ngân đập thình thịch, nam tử bước tới càng gần, tim hắn đập càng nhanh, hắn cũng chẳng biết tại sao cơ thể mình lại có phản ứng như vậy nữa.
“Bộp, xoạt”.
Nam tử sắp sửa đi ngang qua Vô Ngân thì chợt dừng lại, đôi mắt sắc lẹm đang nhìn về cây tre đột nhiên chuyển hướng. Mắt hắn đảo xuống, nhìn vào khoảng khoảng không bên dưới chân mình, trán hắn khẽ nhíu lại, tựa đang mơ hồ, nghi hoặc một điều gì đó.
“Thịch”.
“Hắn… hắn nhìn thấy ta?”.
Vô Ngân như bị chết lặng, hắn thừa biết, đây là huyễn cảnh mà Bụt dựng lên dựa vào hồi ức. Nhưng cảnh tượng trước mắt quá trùng khớp, một kẻ chỉ tồn tại trong hồi ức lại có thể cảm nhận và nhìn thấy hắn.
Bốn con mắt, như vượt qua thời gian và không gian mà nhìn thấy nhau, quỷ dị vô cùng.
Bỗng nhiên nam tử kia mỉm cười, một nụ cười nhu hòa và thấm đượm tình thương. Hắn lúc trước tựa một sát thần, đi tới đâu, người chết tới đó, nhưng giờ thì khác rồi, trên khuôn mặt uy nghiêm kia, là một nụ cười ấm áp.
“Cha… ngươi là cha ta sao?”.
Vô Ngân không ý thức được lời nói của mình, khoảnh khắc nam tử kia trìu mến nhìn hắn, một dòng nước ấm như chạy qua người hắn, cảm giác thật lạ, trước nay chưa từng có, từ bản năng, hắn biết rằng, đây chính là hơi ấm của… tình thân.
Lúc này, Vô Ngân tự nhủ, làm sao nam tử kia có thể nghe được mình nói chuyện cơ chứ, hai người đang ở hai dòng thời gian khác nhau, có lẽ, một tia linh tính nào đó mới khiến nam tử kia dừng lại mà nhìn hắn mà thôi.
Nhưng bất ngờ thay, nam tử trước mặt lại gật nhẹ đầu tựa như trả lời hắn, Vô Ngân như không tin vào mắt mình mà vỡ òa cảm xúc. Cảm giác không nói thành lời, hắn mặc kệ có phải là trùng hợp hay không, hắn tự cho đây là sự thật. Một kẻ ẩn mình trong rừng núi, ở cùng một ông già dị hợm, “làm bạn” với lũ Dị thú sống qua ngày, định nghĩa tình thân của hắn chỉ có thể gửi gắm vào trí tưởng tượng, đôi lúc hắn còn nằm mơ thấy cha và mẹ của mình, nhưng trong mơ, khuôn mặt của họ đều không có ngũ quan mà trở nên mờ mịt và hư ảo.
Vô Ngân xúc động, hắn đưa hai tay về trước, như một đứa trẻ, hắn ôm vào bắp đùi to lớn của cha mình.
“Vụt”.
Cánh tay bắt hụt vào hư không, khiến cho hắn choàng tỉnh, hắn chợt thanh tĩnh lại, nhớ ra đây chỉ là huyễn cảnh mà thôi. Hít một hơi kìm nén lại tâm trạng, hắn lại ngước nhìn nam tử kia, nhìn cho thật kỹ, hắn sợ khi huyễn cảnh kết thúc, hắn sẽ quên mất hình dáng của cha mình.
Nam tử sau khi “gật đầu” với Vô Ngân, hắn lại tiếp bước mà tiến đến đống lửa tàn, mặc cho lớp than còn nóng hổi, hắn bước vào đống than như đi dạo trên mặt đất, như không hề có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn vào cái cây thật dài trước mặt, một tia mong chờ trong đôi mắt, bàn tay thô ráp đưa ra, nắm lấy thân cây nhỏ bé.
“Hự… hự”.
Nam tử ra sức rút cái cây lên, nhưng dường như, thần lực mà hắn tự hào không giúp được gì cho hắn cả, dù hắn có phát lực tới đâu, cái cây ấy vẫn không chịu nhúc nhích.
“Rầm rập, rầm rập”.
Tiếng vó ngựa đằng xa đang đuổi tới gần, nam tử chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, hắn không hề sợ hãi. Hai bàn tay hắn như phát sáng, lốm đốm Tinh hoa đất trời chạy dọc theo cánh tay hắn, nắm chặt vào thân cây, đầu gối chùng xuống, hắn lấy hết sức bình sinh mà rút lên.
“Hự… hự”.
Nhưng một lần nữa, nam tử thất bại. Vầng trán rộng của hắn lúc này đã nổi đầy gân xanh, hắn nhăn mày hét lớn.
“Này! Dậy đi! Tên khốn kiếp! Nuốt không biết nhiêu Tinh hoa vào người, nghiệp lực nặng tựa trời đất. Giờ lại trốn vào đây để ngủ à?”.
“Chát, chát, chát”.
Nam tử dùng hai cánh tay mạnh khỏe của mình mà đập liên hồi vào thân cây, làm nó không ngừng lắc lư.
“Ngươi nhìn thấy ta?”.
Một giọng nói già nua vang lên. Không ai khác, chính là Bụt giam mình trong thân cây.
“Rành rành trước mắt sao không thấy. Ta và ngươi giống nhau, đều được Tinh hoa của đất trời nơi này công nhận. Ông già, cho ta mượn ngươi, giặc đánh đến nơi rồi”.
Nam tử trả lời, trong miệng có chút nôn nóng.
“Không được, ta đang tập trung sức mạnh để trấn áp chính mình, ta là một Ác linh, một khi ta thoát ra ngoài, nếu không giữ được mình, ta sẽ khiến Nhân sinh sụp đổ”.
Bụt bình tĩnh nói, giọng của lão đã thanh thuần như trước đây, không còn âm dương quái khí nữa.
Nam tử nghe vậy, chợt nổi giận xung thiên, hắn hét lớn.
“Khốn kiếp! Đợi ngươi ra thì không còn một mống Nhân sinh nào để ngươi hại cả đâu.
Ngươi thử liếc mắt nhìn ra ngoài mà xem! Xung quanh giờ chỉ con bọn giặc tham lam, chúng đang giết người, là giết con dân của chúng ta đấy. Thây đã chất đầy đồng, máu đã chảy thành sông, từng cành cây, ngọn cỏ đang bị chúng dẫm nát dưới vó ngựa kia kìa.
Ngươi là Tinh hoa của mảnh đất này, chính nó dựng dục ra ngươi, hẳn lúc này ngươi phải là kẻ đầu tiên bảo vệ lấy nó. Bọn giặc không chỉ muốn cướp vùng đất bình yên này, bọn chúng còn muốn cướp đi tinh hoa của nó nữa, ngươi còn mặt mũi để mà trốn sao.
Lão tử không quan tâm ngươi là ai. Theo ta đi! Thiện cũng được, ác cũng chẳng sao, nhân quả, nghiệp lực của ngươi, ta đều thấy rõ. Đó là kiếp số của ngươi, mà đã là kiếp số, thì việc gì phải tránh. Sống trên đời, thiện và ác thì ai mà chẳng có. Nếu ngươi chỉ mang một lòng thiện lương, thì ta cũng chẳng cần đến ngươi làm gì.
Theo ta đi! Chúng ta cùng nhau xông ra, một đường quét sạch bọn chúng! Ta và ngươi có thể chết, nhưng không được để thêm một bá tính nào phải nằm xuống nữa”.
Một loạt lời lẽ hùng hồn của nam tử phát ra, nó không chỉ vang vọng trong tai Bụt, nó vang vọng khắp cả đất trời. Lúc hắn nói, Tinh hoa trời đất như muốn bùng nổ, như hưởng ứng mà ào ạt bay lên.
Bụt tò mò ghé mắt nhìn ra ngoài thế gian, rồi lão giật mình trước cảnh tượng điêu tàn trước mắt. Lão đưa mắt nhìn ra đằng xa, kị binh đông như kiến, hăng tiết mà bủa ra khắp nơi, con ngươi lão co rụt như không tin vào mắt mình. Lão thốt lên.
“Những người kia là ai? Sao kẻ nào cũng có Tinh hoa quấn thân? Không đúng! Là Tinh hoa của vùng đất khác. Vùng đất kia là nơi nào mà có thể sản sinh ra nhiều Tinh hoa đến vậy?”.
Hán tử thấy Bụt đã chịu nhìn ra ngoài, hắn bình tĩnh giải thích.
“Chúng là người đến từ phương Bắc xa xôi, Tinh hoa trên người chúng bị những kẻ “trên kia” động tay động chân, làm mất cân bằng thế giới trần tục”.
Lời nói kèm theo hành động, nam tử chỉ tay lên vùng trời phía Bắc.
Bụt nhìn theo hướng nam tử chỉ, lão nhớ đến cái gì đó, thất kinh mà la lớn.
“Ngươi nói những kẻ đã phi thăng? Chúng đã thành tiên, sao dám can thiệp vào cõi trần tục?”.
“Ta đã nói rồi, bọn chúng muốn cướp đất, cướp Tinh hoa của đất này. Nguyên nhân chính thì thôi đi, chuyện dài dòng, ta mà ngồi kể cho ngươi đến ngày mai cũng chưa xong. Ta hỏi ngươi, giờ ngươi có chịu giúp ta hay không?”.
Nam tử có hơi sốt ruột hỏi, không có hắn ngăn cản tại tiền tuyến, bọn quân xâm lược đang tiếp tục mặc sức đốt phá khắp nơi.
“Ngươi là ai? Sao ngươi lại biết những chuyện này? Hơn nữa! ta bị nghiệp lực và nhân quả quấn thân, nếu không tinh lọc để phá vỡ phong ấn thì không thể giúp ngươi được”.
Bụt một phần đề phòng nam tử, một phần đúng như lời lão nói, đang bị kẹt ở thế khó, muốn giúp cũng không giúp được.
Nam tử sắc mặt trầm lại, hắn cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào nữa. Hắn nói thầm trong miệng: “đằng nào cũng lộ rồi, bọn kia chắc hẳn cũng sẽ đoán ra”.
Thế rồi, cả người nam tử như biến thành người khác. Tuy lúc đầu nhìn hắn mạnh mẽ phi thường, nhưng vẫn mang sắc vị của nhân gian, chỉ là do mang trong mình thần lực nên mạnh hơn kẻ khác mà thôi. Nhưng lúc này, cả người hắn toát lên một phong vị khác, cảm giác mênh mông như biển lớn, như có thể chứa đựng cả đất trời. Đám mây đỏ trên trời bị tản ra thành những khe hở nhỏ, từng luồng ánh sáng vàng, lung linh và thánh khiết rọi xuống, bao bọc lấy hắn, từng giọt Tinh hoa đất trời không ngừng nhảy nhót trên thân thể hắn, như một vũ điệu hân hoàn chào mừng, hắn lúc này toát ra một phong phạm thần thánh, vạn vật như muốn triều bái.
“Thánh… ngươi là Thánh, ngươi cũng là vị trên kia”.
Bụt hốt hoảng thốt lên. Lão chỉ là một linh thể, được trời đất dựng dục mà nên, lão biết, để phi thăng chứng đạo là rất khó. Hơn thế nữa, những kẻ được hưởng ân điển của Tinh hoa đất trời, bản thân vượt ngưỡng sức mạnh của trần tục, thì sẽ được phi thăng, thoát giới chứng đạo thành Tiên. Nhưng kẻ trước mặt lão lại khác, con đường hắn đi khó khăn hơn nhiều, bởi hắn phải đốn ngộ từ Nhân sinh, được cả Nhân sinh chứng nhận mà phi thăng, khi thoát giới, hắn mạnh mẽ hơn Tiên rất nhiều, bởi vậy mới được phong hào là Thánh. Chỉ có Thánh, mỗi khi xuất hiện mới được nắng vàng chiếu rọi, được Tinh hoa chào đón, được vạn vật chờ mong.
“Đúng, nhưng ta chỉ là một phân thân, hóa phàm mà lẻn xuống đây. Bọn Tiên nhân phương Bắc phá luật, can thiệp đến cõi trần tục, đã thế còn thúc đẩy chiến tranh, âm mưu cướp đoạt Tinh hoa vùng đất khác. Chúng đang phá bỏ thế cân bằng vốn có của tự nhiên.
Bọn chúng đã không tôn trọng luật lệ thì mắc mớ gì ta can tâm đứng nhìn. Nhưng Pháp tắc cõi trần không cho toàn bộ Thánh thể của ta giáng lâm, ta chỉ có thể gián tiếp giúp vùng đất nơi đây bằng cách này”.
Nam tử một thân toát ra thánh khí, lời nói ăn sâu vào tâm trí Bụt. Hắn tiếp lời.
“Lão già, ta đang thiếu một Thánh khí bổn mệnh, ta và ngươi có duyên, theo ta đánh ra một vùng trời bình yên, ngươi đồng ý giúp ta chứ?”.
“Ta đồng ý! Ta vốn là Tinh hoa của đất này, chỉ cần giúp một phần sức lực, cớ sao lại không giúp”.
Bụt không suy nghĩ nhiều, lão cắn răng dứt khoát trả lời, lão ngửi được sự nguy hiểm của của vị Thánh kia đang nói, tiên nhân đã can thiệp đến trần thế, lão và Nhân sinh nơi đây có một sợi dây ràng buộc, Nhân sinh càng loạn, một kẻ thiện vì Nhân sinh, ác cũng vì Nhân sinh như lão kiểu gì cũng bị hành hạ cho thảm.
“Được! Hôm nay bản Thánh dùng danh dự của Thánh mệnh, lấy nó trấn áp nghiệp lực và nhân quả cho ngươi, mọi tội lỗi ngươi gây ra, Phù Đổng Thiên Vương – Thánh Gióng ta sẽ gánh hết”.
“Ầm”.
Dứt lời, kẻ tự xưng là Thánh Gióng cả người phát ra ánh sáng vàng, từng giọt Tinh hoa đất trời cuộn thành từng đàn mà xoắn vào hai cánh tay hắn. Bàn tay to lớn như nắm cả tinh không cầm chặt vào thân tre, âm thanh nổ vang, vọng đến khắp mọi nơi.
Cây tre trăm đốt bị nắm lấy, từng đợt khí lưu màu vàng cuộn lấy nó, khí vận thần thánh không ngừng thoát ra, một thân phàm tục rốt cuộc đã trở Thánh khí.
Nghiệp lực và nhân quả trên người Bụt trở nên nhẹ bẫng, nó không mất đi, cứ vậy mà tồn tại trên người lão. Chúng như hòa hợp với nhau, không còn tranh đấu với nhau nữa, như thể, chúng vì uy áp của Thánh lực mà ngoan ngoãn hòa quyện, sống chung với nhau.
Bụt rốt cuộc cũng thoát ra ngoài, lão bái vội bái thật sâu về Thánh Gióng.
“Từ này, Bụt ta nguyện làm Thánh linh coi giữ Thánh khí, theo ngài đánh ra một cõi bình yên cho Nhân sinh”.
“Ha ha! Hóa ra ngươi tên Bụt, cái tên rất hay, rất hợp ý ta”.
Thánh Gióng cười lớn mà khen, không nói hai lời, hắn phi thân lên con ngựa sắt, sát khí một lần nữa bùng lên. Cây tre trăm đốt trong tay biến lớn, xông thẳng về phía quân thù.
--------- HẾT CHƯƠNG 60 ---------