Chương 55: Bụt này... có chút thù dai

CHƯƠNG 55: BỤT NÀY… CÓ CHÚT THÙ DAI

“Ngài… là… ai…? Và ta… là ai?”.

Câu hỏi đầu tiên của Vô Ngân lại là một câu hỏi vô cùng căn bản, nếu đem đi hỏi bất kỳ đứa trẻ năm tuổi nào, chúng nó đều có thể trả lời vanh vách. Chẳng may người ngoài mà nghe được, hẳn sẽ ôm bụng chê cười, các ngươi ngây ngốc ở trong rừng quá lâu, đến bản thân còn không biết mình là ai, thật là vô tri hết mức.

Nhưng trước ánh lửa bập bùng nhảy múa, hai khuôn mặt một già một trẻ đã đanh lại trong sự nghiêm túc.

Từ nhỏ đến lớn, Vô Ngân được ông lão nuôi nấng và dạy dỗ. Tuy nhiên, tất cả những gì hắn biết về lão chỉ là con số không. Ngay đến cái tên hắn còn không biết, nhiều lúc hắn muốn gọi lão là sư phụ, nhưng lão đều không cho. Vậy nên, mỗi khi nhắc về lão, hắn không biết phải xưng hô như thế nào để diễn tả, một câu là “ngài”, hai câu là “vị kia”.

Khi Vô Ngân lên bốn tuổi, hắn bắt đầu có nhận thức, hắn bị ép đọc sách rất nhiều, từ điển tịch thông thường cho đến những điển tịch cổ. Chúng giúp hắn hình dung ra thế giới xung quanh, và nhận ra cả việc: “chính mình và ông lão đều chẳng phải là người bình thường”.

Có kẻ bình thường nào tự nguyện nhốt mình sâu trong sâm lâm. Có kẻ bình thường nào mua vui bằng cách chọc giận Dị thú. Có kẻ bình thường nào cung phụng một con ngựa gầy còn hơn cả con người.

Cho đến gần đây, Vô Ngân mở Đông Sơn Ấn, đả thông Mộc hồn thứ hai thành công, uy thế tỏa ra ngập trời, huyễn cảnh hùng vĩ lại vô cùng chân thật, mọi thứ đều phá bỏ thường thức của hắn suốt hai mươi năm qua. Lúc ấy, hắn càng khẳng định, họ chẳng phải là kẻ bình thường.

Đối diện, ông lão cau mày vì ngạc nhiên, một câu hỏi tuy đơn giản, nhưng lão chưa biết trả lời như thế nào cho hợp lý. Lão thầm đánh giá Vô Ngân thật thông minh, chỉ hỏi một câu nhưng như muốn xé toạc mọi vấn đề mà hắn đang thắc mắc.

“Là ai?”, nó không chỉ bao gồm danh tính thường gọi, mà còn là thân thế, gia cảnh, cố sự. Chỉ khi nói ra hết chừng ấy bí mật, lão mới có thể hoàn toàn trả lời được “mình là ai?”.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, lão thở dài một hơi, chấp nhận sẽ nói ra tất cả, lão cất giọng.

“Nói ngươi sẽ không tin, từ nay, hãy gọi ta là… Bụt”.

“Bụt?”.

Vô Ngân trong vô thức lặp lại cái tên này. Cái tên thì cụt ngủn, nghe cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng trong cảm giác của hắn, nó vừa lạ lại vừa quen, như thể hắn đã từng nghe ở đâu đó rồi.

Bỗng nhiên, con ngươi Vô Ngân co rút, bộ nhớ siêu phàm của hắn rốt cuộc đã chạm được điểm mấu chốt. Hắn không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, rồi hắn nở một cười xã giao nói.

“Ngài cứ đùa! Sao lại lấy tên của một nhân vật hư ảo trong điển tịch cổ ra để mà trêu chọc ta cơ chứ. Ha ha ha”.

Vừa cười, Vô Ngân vừa nhìn về phía ông lão. Nhưng đón nhận ánh mắt của hắn là một khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, như muốn nói rằng: “Bộ ta rảnh hay sao mà đi lừa ngươi”. Tiếng cười giả trân của hắn chợt nhỏ dần rồi tắt lịm.

“Là thật?”. Vô Ngân hỏi lại như muốn khẳng định một lần nữa.

Ông lão không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu.

Lần này đến lượt Vô Ngân cau mày, hắn không nghĩ cha mẹ ông lão lại đặt tên cho lão một cách tùy tiện như vậy, không lẽ các người hâm mộ Bụt đến phát cuồng à?

Trong hàng ngàn điển tịch Vô Ngân từng đọc, chỉ có vài cuốn điển tịch nhắc đến Bụt, chúng đều gọi là “Truyện cổ tích”, một loại điển tịch thuộc về nhân gian, lúc nhỏ hắn còn thích đọc, nhưng khi lớn hơn một chút, hắn lại thấy chúng thật vớ vẩn, nội dung thì quá đời thường, tình tiết thì không có gì đặc sắc, nói chung, nó chỉ mang tính giáo dục mà thôi, duy chỉ có Bụt là làm hắn ấn tượng, cần cái gì thì Bụt sẽ cho cái đó. Với hắn, Bụt không những là một vị thần thông quảng đại, mà còn vô cùng tốt bụng nữa.

Liếc mắt nhìn “ông Bụt” trước mặt, chẳng hiểu thế nào, Vô Ngân muốn chồng ghép hai vị Bụt lại với nhau. Chợt hắn dở khóc dở cười.

Hóa ra “Bụt nhà mình” là đang học đòi “Bụt nhà người ta”, bắt chước để râu dài, nhuộm tóc trắng bạc phơ, lấy Niệm Thần Côn làm gậy, khoác lên mình bộ bạch y rộng thùng thình. Trong trí tưởng tượng của Vô Ngân, cái dáng vẻ ấy… trông thật nửa mùa. Có lẽ, thứ lão bắt chước giỏi nhất, chính là câu cửa miệng: “Tại sao con khóc?”. Hiền từ, nhân hậu, tốt bụng, vị tha, tiên phong đạo cốt… tất cả những đức tính tốt đẹp này… “Bụt nhà mình” đều không có.

Thấy ánh mắt láo liên của Vô Ngân, không ngừng đưa lên hạ xuống trên người mình, trong lòng ông lão tự xưng là Bụt có hơi lộp bộp, lão biết trong đầu tên ranh con này có quỷ, lại đang suy diễn linh cái gì đó rồi.

“E hèm! Vậy từ nay ta sẽ gọi ngài là… ngài Bụt”.

Vô Ngân thu hồi ánh mắt có chút quá phận của mình, nhịn cười mà nói, tuy nhiên, hai cái má phúng phính mỡ của hắn vẫn cứ nẩy nẩy lên từng hồi.

“Không cần dùng kính ngữ, gọi ta là Bụt được rồi. Gọi, viết và đánh vần đúng tên của ta, chính là tôn trọng ta”.

Bụt chẳng thèm để ý tiểu tiết, đáp lại rất tùy hứng.

Vô Ngân biết lễ phép với tiền bối là điều hắn buộc phải làm, tuy rất ngạc nhiên, nhưng một khi ông lão đã lên tiếng như vậy, hắn cũng chẳng khách sáo, sống chúng với một ông lão quái gở, hắn cũng thành quen. Sau đó, hắn liền nghiêm túc, trầm giọng hỏi.

“Bụt, ngài hiểu ý ta đúng không? Thứ ta muốn biết không chỉ có vậy?”.

“Ngươi có rượu đó không?”.

Bụt đáp lại lời Vô Ngân bằng một câu hỏi chẳng liên quan.

Vô Ngân vốn đã quen với cách nói chuyện nửa nạc, nửa mỡ của Bụt rồi, nên hắn chẳng để tâm. Từ trong nhẫn không gian, hắn lấy ra một bình rượu lớn.

“Đây là rượu Trúc Mỹ Nhân, nổi tiếng ở Mộc Long đế quốc, ngài uống xem thử có hợp vị không?”.

Vô Ngân miệng vừa nói, tay thì mở nắp bình, mùi hương ngào ngạt ùa lên, mũi hắn hít vào một hơi thật dài, khóe miệng hắn không khỏi rên lên trong thư sướng, thân hình ục ịch của hắn lắc lư nhè nhẹ, dáng vẻ lúc này, chẳng khác gì một con nghiện.

Khóe miệng Bụt có chút co giật, hắc tuyến che đầy đầu, lão thầm chửi trong bụng.

“Mẹ kiếp, “lịch duyệt Hồng trần” sáu năm, thì mất ba năm trong tửu lâu rồi, ta có nên treo con heo này lên trần nhà, đánh cho tan mỡ không nhĩ?”.

Vô Ngân nào biết, vị “Bụt hiền hậu” này đang có ý định “giảm cân” cho hắn. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, hắn liền dứt khoát quăng bình rượu về phía Bụt, một khi uống vào, hắn sợ mình không tiết chế được mà uống thêm, hắn buộc mình phải tỉnh táo để mà hỏi chuyện.

“Bộp”.

Bàn tay Bụt bắt lấy bình rượu, không biết từ đâu ra, lão lấy thêm một cái chậu bằng sứ. Nghiêng cái bình, Trúc Mỹ Nhân ồ ạt mà lấp đầy cái chậu.

“Khịt… khịt…”.

Tử Long đang nhắm mắt liu thiu ngủ, bỗng mở bừng mắt ra, cái đầu đang gác trên đùi Bụt cũng ngẩng lên.

“Lẹp chẹp, lẹp chẹp”.

Chiếc lưỡi dài điêu luyện của Tử Long nhẹ nhàng đưa Trúc Mỹ Nhân vào trong miệng, như thể, nó đang thưởng thức mỹ vị nhân gian. Đột nhiên, nó dừng lại, nhếch đầu lên, nhìn chằm chằm vào Bụt.

“Ực, ực”.

Lúc này, Bụt cũng đang cầm nguyên cái bình lớn mà uống, âm thanh ừng ực phát ra, nghe vô cùng phản cảm. Như cảm nhận được ánh mắt của Tử Long, lão cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn nó, rồi lão cất tiếng.

“Ngươi cũng thấy cái mùi này thật quen thuộc đúng không?”.

Một người một ngựa nhìn nhau như đang trao đổi cái gì đó. Vô Ngân ngồi ngoài chỉ biết cười khổ, có lẽ, ở cái nơi thâm sâu này, có mỗi hắn là người bình thường. Không giữ được kiên nhẫn, hắn vội cắt đứt khung cảnh “tình tứ” trước mặt.

“Ngài đã từng uống Trúc Mỹ Nhân rồi sao?”.

Bụt ngẩng đầu lên, lão nở một nụ cười bí hiểm nói.

“Chưa từng”.

Vô Ngân có chút sôi máu, chẳng hiểu cái mô tê gì, phong cách nói chuyện quái gở của Bụt, câu trước đá câu sau như thế này, làm hắn muốn điên theo lão. Hắn đành ngậm miệng lại, đồng thời, hít vài hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, hắn biết lúc này nên im lặng chờ đợi mới là chính đạo.

“Ợ… xoảng!”.

Bình rượu rỗng tuếch bị Bụt vứt ra đằng sau, tiếng sành sứ vỡ toang vang lên thanh thúy. Lão thỏa mãn mà ợ lên một hơi, hai cánh mũi đã ửng hồng, được ăn ngon, uống say, đây mới là hạnh phúc trong đời lão.

Tử Long cũng một hơi mà hút cạn Trúc Mỹ Nhân trong chậu, nó lại quay về tư thế cũ, khoan khoái gác đầu lên đùi của Bụt, phì phò vài cái, nó chìm vào giấc ngủ.

Vô Ngân nghiến răng nghiến lợi nhìn hai kẻ hư hỏng trước mặt mình. Bình rượu Trúc Mỹ Nhân lớn như vậy, hai kẻ kia tu một hơi là hết, trong nhẫn của hắn chỉ còn duy nhất một bình nữa thôi. Hắn thầm quyết định dấu nhẹm nó đi, thề không đem ra nữa.

“Giờ tiếp tục bàn chính sự đưa chưa… Bụt ơi?”.

Vô Ngân cố gắng hỏi một cách hòa nhã nhất có thể.

Đôi mắt mơ màng của Bụt đưa ngang liếc dọc vài vòng, sau đó lão nhìn về Vô Ngân, cánh tay phải đưa ra phía trước.

“Ngoắc… ngoắc”.

Ngón tay trỏ của Bụt ngoắc trong không khí, như muốn gọi Vô Ngân lại gần.

“Ngài gọi ta?”.

Trong sự khó hiểu, Vô Ngân chỉ tay về mình mà hỏi lại.

“Không! Ta gọi nó”. Bụt gằn giọng nói, có vẻ đang rất tức giận.

“Vút… bặc”.

Niệm Thần Côn trong nội thể Vô Ngân bỗng nhiên bay ra, sau đó rơi vào tay Bụt, khiến Vô Ngân một phen chấn kinh.

“Làm… làm sao ngài làm được, nó… nó là do Mộc hồn của ta điều khiển mà”.

Vô Ngân lắp bắp, hắn vội điều động Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc, muốn kéo Niệm Thần Côn trở về.

Nhưng hình ảnh tiếp theo khiến Vô Ngân trở nên kinh hãi, Niệm Thần Côn cứ vậy mà ngoan ngoãn, không nhúc nhích nằm im trong tay Bụt, như thể, nó không còn là của hắn nữa.

Nhưng rất nhanh, Vô Ngân lấy lại được sự điềm tĩnh của mình, bởi hắn biết, trước đây Niệm Thần Côn chẳng phải luôn nằm trong tay Bụt sao, bí mật của Niệm Thần Côn có khi lão còn biết nhiều hơn hắn. Điều mà hắn thắc mắc nhất, là tại sao lão có thể triệu hồi Niệm Thần Côn giống như mình, trong khi ngày xưa, lão chưa thể hiện như vậy trước mặt hắn.

Không để ý đến cái mặt đang dần trở nên ngốc trệ của Vô Ngân, trong men say, Bụt ngắm nghía lại Niệm Thần Côn một vòng. Đột nhiên, lão buông lời chửi bới.

“Mẹ kiếp! Ngươi khiến lão té núi suýt chết, ngươi chậm một chút, đợi ta leo lên đỉnh không được sao?”.

“Cốp… cốp… cốp”.

Vừa dứt lời, Bụt đã quất mạnh xuống nền đá như để trút giận. Giọng lão trở nên lè nhè chửi tiếp.

“Mẹ nó! Ngươi biết ta phải cực nhọc như thế nào mới trèo lên lại được không, hình tượng tiên phong đạo cốt của ta bị mày phá hủy, nhìn ta xem, có khác gì lão ăn mày không?”.

“Cốp… cốp… cốp”.

Vô Ngân nghe vài câu liền hiểu mọi chuyện, hắn liền biết tại sao một ông già ưa sạch sẽ như lão, lại thành ra cái bộ dạng như thế này rồi. Cái ngày hắn triệu hồi Niệm Thần Côn, có lẽ Bụt đang hái thuốc trên vách núi, vô tình làm lão rơi xuống. Vực Ma Kê sâu không thấy đáy, lão vẫn còn sống mà bò lên là đủ thấy trâu bò như thế nào rồi, chỉ tiếc là, một thân lão lúc này thật dơ dáy, trông chật vật không chịu nổi.

Nghe âm thanh chửi rủa văng vẳng bên tai, nhìn Niệm Thần Côn liên tục bị nện xuống mặt đá lởm chởm, khiến lòng Vô Ngân không khỏi bồn chồn. Hắn thầm nghĩ “vị bụt này… có chút thù dai”, không biết có giận cá chém thớt mà đánh luôn cả hắn không. Bởi lẽ, người triệu hồi Niệm Thần Côn là hắn.

Thế rồi, sợ cái gì thì cái đó đến cũng thật nhanh. Bụt dừng lại hành động của mình, lão “trìu mến” nhìn về phía Vô Ngân.

“Đệch…!”.

Vô Ngân khóc không thành tiếng, hắn rụt rè nhìn ánh mắt bất thiện của Bụt. Sau đó, một nụ cười tựa như đại sứ hòa bình chớm nở trên môi của hắn.

“Ha ha! Ngài biết đấy, các cụ có câu: Không biết không có tội! Hay là ngài…”.

---------- HẾT CHƯƠNG 55 ----------