CHƯƠNG 42: THIÊU ĐỐT MỘC HỒN
“Ruýt… ruýt… ruýt…”.
Một chiếc cổ thon dài hướng lên bầu trời, nó hót lên ba tiếng thật dài, âm thanh trong trẻo mà uy lực, xuôi theo làn gió, vang thấu khắp mọi nơi.
Trên một dòng sông phía Bắc, một con Dị thú khổng lồ đang không ngừng dùng lưỡi liếm láp lớp da bị cháy đen của mình. Như nghe được gì đó, hai tai nó nghển lên, cái đầu to lớn quay ngoắt về phương Nam, đôi mắt như chuông đồng trừng lớn, sau vài giây, cả người của nó chìm hẳn vào dòng sông, mặt nước vì thế mà xoáy thành nhiều vòng tròn lớn, sau một hồi, chỉ còn những gợn sóng nhỏ lăn tăn, dập dìu theo gió, như chưa hề có một sinh vật nào ghé qua.
Tại một hang động u ám trong lòng núi, nơi tận cùng chiếc hang, một Dị thú hình dơi đang treo ngược thân mình, đôi mắt nó nhằm nghiền như đang say ngủ, cặp cánh lớn ôm trọn lấy thân hình to tròn. Bỗng nhiên, đôi mắt nó bừng mở, sâu trong đôi mắt là sự hoảng hốt đến tột độ, một lần nữa, nó nhắm mắt lại, cặp cánh kia không chỉ ôm trọn cái bụng to tròn của mình nữa, mà là cả cái đầu của nó.
Phượng hoàng lửa sau khi cất tiếng hót, nó vờn quanh người Thất công chúa, thân hình mềm mại và uyển chuyển, toát lên vẻ đẹp kiêu sa, quyền quý. Bộ lông nó đỏ rực, từng chiếc lông vũ trên người nó như một ngọn lửa bất diệt, như có thể thiêu đốt bất kỳ thứ gì trên đời, chiếc đuôi dài bằng cả thân mình của nó, khi bay, phía sau chiếc đuôi để lại những đốm lửa rực rỡ, nhìn vô cùng huyền ảo. Lúc này, đôi mắt nó toát ra một tia thần vận, nghi hoặc mà nhìn về Thất công chúa.
Phượng hoàng xuất thế, nhiệt độ tăng lên chóng mặt, không khí trở nên vặn vẹo, đại thụ xung quanh trong nháy mắt trở nên khô héo, không ít cỏ cây đã bắt đầu bốc cháy.
Dị biến trên người Thất công chúa chứng tỏ truyền thuyết ghi chép trong gia tộc nàng là có thật. Ngô Đồng Thần Thụ có thể huyễn hóa ra Phượng hoàng, nhưng trong truyền thuyết ấy, nó không hề nhắc tới một kẻ có tu vi Hóa Hình sơ kỳ như nàng có thể làm được. Gọi là truyền thuyết, bởi vì chỉ những kẻ mang trong mình Ngô Đồng Thần Thụ đã đạt đến tu vi Hợp Giới mới có thể làm được, nhưng cả ngàn năm nay, họ Ngô nhà nàng chưa ai có thể đạt đến cảnh giới ấy cả, vậy nên Phượng hoàng lửa đành trở thành truyền thuyết được ghi chép trong điển tịch gia tộc.
Thất công chúa sắc mặt trắng bệch, nàng biết mình đang làm gì, đôi mắt đẹp nhìn về Vô Ngân, một tia nhu tình, một tia trách móc, …
Lý Chiến bị tiếng Phượng hót mà bừng tỉnh, hắn giật mình ngẩng đầu nhìn về Thất công chúa, đôi mắt hắn nhíu lại, sâu trong trái tim, một sự đau đớn dằn xé lấy hắn. Và rồi, hắn giận dữ hét lên.
“Nguyệt Nhan, dừng lại cho ta, hắn không đáng để ngươi làm vậy”.
Lý Chiến vừa nhìn đã biết Thất công chúa đang định làm gì, với tình hình hiện tại, nàng làm gì có sức để mà tái chiến. Thế tại sao mộc lực trên người nàng không ngừng được đẩy lên như vậy? Đáp án chỉ có một, là nàng đang… thiêu đốt Mộc hồn của chính mình.
Thất công chúa nghe được tiếng Lý Chiến, một chút ngạc nhiên xen lẫn một chút thất vọng, nàng nhận ra, trên đời này, người mà quan tâm đến mình chẳng phải là người thân, mà lại là hai người đàn ông kia, một kẻ khiến nàng yêu say đắm, còn một kẻ lại đắm say yêu nàng.
“Ý ta đã quyết, ngươi chấp niệm muốn giết hắn như vậy, thì tại sao ta không có chấp niệm hy sinh mà bảo vệ hắn”.
Thất công chúa hời hợt đáp lại. Huyễn ảnh Phượng hoàng mỗi lúc một rõ nét, nó còn không ngừng nhảy nhót trên Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ của nàng nữa. Tuy rất ngạc nhiên, Phượng hoàng lửa trong truyền thuyết lại xuất thế trên người nàng, nhưng cay đắng thay, là do nàng thiêu đốt Mộc hồn mà có được. Có lẽ, nó xuất hiện, sẽ khiến cái chết của nàng trở nên xinh đẹp hơn. Với nàng, như vậy cũng đủ.
Lý Chiến nghe vậy, tim hắn trở nên đau nhói, Thất công chúa vì Vô Ngân mà chết, hắn phát hiện mình chỉ là một kẻ phản diện trong chuyện tình tay ba này mà thôi, một chút tỉnh táo cuối cùng đã biến mất sạch, rốt cuộc, hắn biến yêu thương thành hận thù.
“Được! Được! Tiện nhân! Ngươi muốn chết mặc cho ngươi chết, hôm nay, đôi gian phụ dâm phụ các ngươi sẽ phải chết tại nơi này. Ta sẽ giết hắn trước mặt ngươi, để xem ngươi làm thế nào để bảo vệ hắn”.
Lý Chiến trở nên điên cuồng mà hét lớn, cửa ải mỹ nhân trong lòng hắn đã bị đạp bỏ, nếu hôm nay hắn xong xuôi chấm dứt chuyện này, có lẽ, con đường tu luyện trong tương lai, hắn sẽ không còn bất kỳ một vướng bận nào nữa. Hắn sẽ là một đại cường giả tại Mộc Long đế quốc.
“Ngũ Diện Quy Tông… Giết!”
Lý Chiến tụ lực đã xong, nói giết là giết, năm ngón tay hắn chập lại làm một, Ngũ Diện Linh Thụ phía sau cũng vậy, bàn tay khổng lồ chập năm mặt kính lại với nhau, năm nguồn mộc lực hòa lại làm một, tỏa ra khí thế bức người.
“Vút”.
Quả cầu bắn thẳng về phía Vô Ngân đang nằm, lúc này hắn không hề hay biết chuyện gì, với một đại sát chiêu như Ngũ Diện Quy Tông, nếu hứng trọn chiêu này, phải chết là không thể nghi ngờ.
Hình bóng Thất công chúa nhanh như thiểm điện mà xuất hiện trước Vô Ngân, tàn ảnh nàng để lại trong không khí là một vệt lửa dài, Phượng hoàng lúc này đã bay trở lại, trong nháy mắt, nó chui vào cơ thể, dung hợp làm một với nàng.
“Phành”
Trong nháy mắt, toàn bộ y phục của Thất công chúa bị bốc cháy, ngọn lửa đỏ thẫm chính từ thân thể Thất công chúa phóng ra, thiêu trụi mọi thứ còn sót lại trên người nàng. Thay vào đó, một bộ chiến giáp bằng lửa đỏ rực ôm trọn lấy thân thể ngọc ngà của nàng. Trên lưng, một cặp cánh lớn cũng bắt đầu xòe ra, từng cây lông vũ đều bốc lên ngọn lửa bất diệt. Lúc này đây, nàng không khác gì một hỏa thần giáng thế. Nhưng sâu trong bộ giáp lửa tuyệt đẹp kia, Mộc hồn của nàng đã cháy đi phân nửa, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, trán nàng nhăn lại, nàng đang phải gánh chịu một sự tra tấn đến từ thể xác và cả linh hồn.
Khi quả cầu Ngũ Diện Quy Tông bay tới trước mặt, Thất công chúa lại bình tĩnh đến lạ thường, mặc kệ cơn đau dằn xé, nàng hét lớn.
“Hỏa Thần Hiện, Vạn Tà Diệt”.
Một chiếc cánh to lớn sau lưng Thất công chúa đập vào quả cầu ngũ sắc.
“Oanh”.
Quả cầu bị đánh văng đi, bay về phía một góc rừng.
“Uỳnh… uỳnh… oàng”.
Sức phá hủy khủng khiếp từ quả cầu khiến mọi thứ chỉ còn cát bụi, vụ nổ tạo ra một cái hố khổng lồ, trông cực kỳ đáng sợ.
Lý Chiến ngạc nhiên trước đòn phòng thủ của Thất công chúa, hắn không ngờ, Ngũ Diện Quy Tông còn có thể bị đánh bật.
“Tiện nhân! Để xem ngươi chống đỡ được bao lâu?”.
Dứt lời, lại thêm hai quả cầu nữa phóng đến Thất công chúa.
“Ọc”.
Một ngụm máu lớn phun ra từ miệng Thất công chúa. Đánh bật được một đòn Ngũ Diện Quy Tông đã vượt qua giới hạn thân thể của nàng. Nhưng không vì thế mà nàng run sợ, đôi mắt nàng giờ này giống như mắt Phượng, lửa bốc lên từ khóe mắt, tựa như ý chí của nàng, sẽ không bao giờ chịu khuất phục.
“Oanh… uỳnh”.
Lần này, Thất công chúa chỉ đánh bật được một quả cầu bay đi, nhưng vẫn còn một quả, nàng chỉ có thể để mặc nó nổ trên chính thân thể của mình. Nàng hoàn toàn có thể né, nhưng phía sau nàng là Vô Ngân, nếu nàng tránh… hắn sẽ chết.
“Ọc… ọc”.
Hai ngụm máu lại phun ra, thân hình Thất công chúa lảo đảo lùi về sau, bộ giáp lửa đã giúp nàng chặn lại phần lớn sát thương, nhưng chấn động của vụ nổ rất lớn, lục phủ ngũ tạng trong người như bị đảo lộn.
Bắn liên tiếp ba lần Ngũ Diện Quy Tông, Lý Chiến có phần ăn không tiêu, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, hắn không ngờ Thất công chúa lại ương ngạnh đến như vậy. Nhưng khi thấy bộ giáp bộ giáp lửa trên người Thất công chúa mờ đi rất nhiều, hắn không do dự mà phóng thêm một quả cầu nữa vào người nàng.
Mộc hồn của Thất công chúa bị thiêu đốt chỉ còn lại một phần ba, huyễn ảnh Ngô Đồng Thần Thụ sau lưng nàng từ phần thân trở lên đã bị cháy trụi, chỉ còn một đoạn thân cây là đang hừng hực cháy.
Thất công chúa lúc này không còn giữ được vẻ đẹp thanh xuân như trước nữa, trên mái tóc đen nhánh của nàng, xuất hiện lấm tấm điểm bạc, từng sợi, từng sợi trong nháy mắt bắt đầu chuyển sắc, nó tựa như sinh cơ của nàng vậy, mỗi lúc trôi một nhanh.
Khi lại thấy một quả cầu Ngũ Diện Quy Tông nữa bay thẳng tới mình, Thất công chúa cười khổ, đôi cánh sau lưng nàng đưa về phía trước, hòng chắn lại một kích hủy diệt kia.
“Uỳnh”.
Thất công chúa rung lắc dữ dội, Phượng hoàng lửa đang phụ thể trên người nàng bị đánh bật ra ngoài, nàng bị trượt dài ra đằng sau, đôi chân nàng mạnh mẻ ghì xuống, tạo ra hai đường rãnh cày sâu trên mặt đất.
Một lần nữa Thất công chúa chặn lại thành công Ngũ Diện Quy Tông, nhưng cái giá phải trả… quá thảm.
“Ruýt…”
Đôi cánh màu lửa tuyệt đẹp trên con Phượng hoàng đã trở nên xơ xác, như cảm nhận được cơn đau, nó cũng kêu lên ai oán.
Phượng hoàng bị đánh bật ra khỏi cơ thể, Thất công chúa mất đi bộ giáp bên ngoài, giờ đây cả người nàng trần như nhộng, thân thể tuyệt sắc của nàng lòa lỗ giữa thiên nhiên, nước da trắng mịn, đôi gò bồng đào cao ngất, cặp nhũ hoa phấn hồng e thẹn mà khoe sắc. Vẻ đẹp kiêu sa và mỹ lệ cứ như vậy mà lộ ra giữa chốn rừng sâu hoang dã, chỉ có thể là tiên nữ hạ phàm mà thôi.
Phượng hoàng lửa như không cam lòng, nó vội quấn quanh lấy thân hình mảnh mai của Thất công chúa, dùng lông vũ còn sót lại của mình để che đi những vị trí nhảy cảm của nàng tiên nữ kia, nó quyết không cho vẻ đẹp cao quý ấy bị những thứ dơ bẩn xung quanh khinh nhờn.
“Ọc”.
Thất công chúa lại nôn ra máu, khi Phượng hoàng rời khỏi cơ thể, nàng biết mình đã đến cực hạn, nội thể đã không còn cảm nhận được Mộc hồn nữa rồi, hơi thở nàng trở nên gấp gáp. Lúc này, nàng đã suy yếu đến cùng cực.
Khi tia mộc lực cuối cùng thoát ra khỏi cơ thể Thất công chúa, Phượng hoàng lửa kêu lên một tiếng, âm thanh thê lương đến vô cùng, nó xót thương cho mình, và cũng xót thương cho người thiếu nữ kia.
Không có mộc lực gia trì, Phượng hoàng chỉ có thể rời khỏi người Thất công chúa, nó lượn một vòng trên đỉnh đầu nàng, cho đến khi, thân thể nó từng chút, từng chút tiêu tán. Cuối cùng, nó chỉ còn là một hình bóng mờ ảo, đôi mắt nó như còn linh tính, nó nhìn vào người thiếu nữ bên dưới thất sâu. Không biết sao, nó lắc đầu rồi thở dài một tiếng, huyễn ảnh còn sót lại cũng dần tán biến tại không trung.
Nhưng kì lạ thay, khi Phượng hoàng vừa biến mất, trên đầu Thất công chúa lơ lửng một chiếc lông vũ màu đỏ, nó lắc lư, nhẹ nhàng rơi xuống. Thất công chúa xòe đôi bàn tay thon gầy, tuy gió rất mạnh, nhưng chiếc lông vũ màu đỏ kia vẫn đáp xuống bàn tay của nàng, như thể, chỉ bàn tay ấy mới có thể bắt lấy được nó.
“Cảm ơn! Món quà của ngươi… thật đẹp!”.
Thất công chúa thì thầm trong miệng, đôi môi nàng đã trở nên khô khốc, khóe miệng còn vương vãi máu. Nhưng nàng vẫn cười, nụ cười thỏa mãn với chính mình. Nàng đưa chiếc lông vũ lên ngang tầm mắt, không kìm được lòng mà xướng lên một bài thơ.
“Phượng khiếu cửu thiên, mây trắng bay,
Rừng xanh vẫy gọi, gió xuân gầy.
Tâm hồn luyến tiếc, bao ngày đã,
Tình ca thanh thoát, lẫn trong say”.
Thất công chúa trải lòng với chính mình. Lúc này, thân thể nàng chỉ như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt. Thế rồi, cả người nàng dần ngã về sau, đôi mắt nàng nhắm chặt, lúc ấy, môi nàng vẫn cười.
Khi bóng lưng Thất công chúa sắp chạm vào mặt đất, một cánh tay đầy máu kịp đỡ lấy vai nàng. Sau đó, cả thân thể trần truồng của nàng được một thân hình mập béo ôm lấy. Trong cơn mê, nàng cảm nhận được, có từng giọt nước ấm áp rơi trên má nàng. Một tia thanh tĩnh cuối cùng kịp báo cho nàng biết.
“Vô Ngân! … hắn đã trở lại”.
---------- HẾT CHƯƠNG 42 ----------