Chương 31: Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết

CHƯƠNG 31: TRÂU BÒ HÚC NHAU RUỒI MUỖI CHẾT

“Không! Cứu … Cứu ta! Cứu … Phốc!”.

Một binh sĩ cầu cứu trong vô vọng. Đầu của hắn bị một con Hắc Viên vặt xuống, máu ở cổ không ngừng phun ra, nhuộm đỏ một gốc đại thụ gần đó. Dị thú thù rất dai, Hắc Viên đang trả đũa cho hành động vây quét lúc trước của Sát Mộc sư đoàn.

Mới đầu những con Dị thú kia còn không thèm để ý đến loài người, một vài người chết là do quá chậm chân, không may bị đàn Dị thú dẫm vào, nhưng càng đến gần Khai Linh Mộc chúng nó càng trở nên điên cuồng, tuy “cuộc thi chạy” này hai bên có mục đích là khác nhau, kẻ thì thèm muốn báu vật, kẻ thì muốn giữ cái mạng của mình, nhưng các ngươi cứ chạy về hướng đó, đừng trách sao Dị thú chúng ta hiểu nhầm, kẻ nào đến gần Khai Linh Mộc đều phải chết.

Đàn Dị thú bắt đầu ra tay những binh sĩ chạy gần đó, mùi huyết tinh từ những binh sĩ xấu số không khác gì một liều thuốc kích thích, chúng bắt đầu đại khai sát giới, những binh sĩ trên đường chạy trốn lần lượt nằm xuống dưới nanh vuốt của Dị thú.

“Thú triều, là thú triều”.

Lúc bây giờ Lý Chiến mới nhận thức được cái thảm cảnh đang diễn ra là gì. Dị thú tràn xuống quá nhanh, nó đâm thẳng vào Sát Mộc sư đoàn. Lòng hắn như lửa đốt, Sát Mộc sư đoàn gặp phải thiên tai trong truyền thuyết này thì như ong vỡ tổ. Hắn không ngừng ra lệnh cho các chỉ huy khác tập hợp đoàn đội, thiết lập đội hình để chống đỡ, nhưng ở đây là Cúc Phương sâm lâm, địa hinh và cây cối bố trí phức tạp, nó nào phải địa hình sở trường chiến đấu của bọn hắn. Nếu là Mộc Nhân Giả gặp phải cảnh tượng này, họ còn có thể miễn cưỡng phòng ngự, còn loài người lúc này không khác gì bị miễu sát.

Dị Thú Triều Nguyên lần này tập hợp đủ mọi đẳng cấp Dị thú, từ cấp 3 cho đến cấp 10. Khai Linh Mộc của Vô Ngân tỏa ra mị lực rất lớn, nó thu hút hầu như mọi Dị thú nằm trong bán kính ba mươi dặm chạy về đây. Sự đáng sợ của hiểm địa Cúc Phương sâm lâm lúc này đã được nâng lên một cấp độ mới, hai chữ “tử địa” mới tương xứng với hoàn cảnh hiện tại.

Lý Chiến bất lực trước cơn sóng dữ, hắn bùng nổ toàn bộ mộc lực, tu vi Hóa Hình trung kỳ đỉnh phong khiến những Dị thú gần đó tỏ ra e sợ, nhưng nhiều nhất chỉ là e sợ mà thôi, sự điên cuồng và khát máu trong mắt chúng không hề giảm sút. Liên tục cứu người nhưng không xuễ, Lý Chiến như muốn buông bỏ đồng đội của mình, hắn biết cái con Dị thú cấp 3 - Nhất Giác Cự Long sắp sửa tới nơi rồi, hắn không chạy, thì ai sẽ cứu hắn được đây.

Thế rồi, Lý Chiến bỏ mặc tất cả, những âm thanh cầu cứu của đồng đội đều bị hắn bỏ ngoài tai, trong đó có cả những người rất thân với hắn, nhưng rồi sao, trong mắt họ, Lý Chiến lúc này thật xa lạ, nó không còn là một vị thủ lĩnh đầy kiêu hùng và nghĩa khí nữa.

Bỗng nhiên, một bóng chân rất lớn áp lên đỉnh đầu Lý Chiến, áp lực từ không khí đè nén đến khủng khiếp, hắn không kịp nhìn lên, chỉ phản xạ theo con tim mách bảo, hắn nhảy nhanh về phía bên phải.

“Uỳnh”.

Một cái chân màu xám trắng, thô to như cái cột đình nện xuống mặt đất. Xung lực từ dư chấn phát ra, khiến cả thân hình Lý Chiến không thể điều khiển được mà bay thẳng vào một thân cây đại thụ gần đó.

“Huỵch … Hự”.

Lý Chiến thổ huyết, nhưng chẳng hề để ý đến vết thương, vì trước mắt hắn, là một ngọn núi khổng lồ màu đen, Nhất Giác Cự Long đã tới. Tim của Lý Chiến bị treo cao, áp lực từ Nhất Giác Cự Long khiến hắn không thể động đậy, phải biết con Dị thú trước mắt có thể sánh ngang với cường giả Hợp Giới sơ kỳ, một tên Hóa Hình trung kỳ như hắn nào dám vọng động. Hắn chỉ trách mình thật xui xẻo, có rất nhiều người ở đây, sao con Dị thú kia chỉ hướng tới một mình hắn.

Nhất Giác Cự Long hơi quay đầu, nó liếc xéo mà nhìn xuống con kiến bên dưới. Một con kiến nhỏ bé có thể tránh được một cước, khiến nó ra vẻ hơi tò mò. Nhưng rồi, nó chỉ phì dài một hơi như thể hiện sự khinh bỉ, nó nhấc bàn chân lên, định dẫm nát con kiến ấy. Thế nhưng, bàn chân to lớn của Nhất Giác Cự Long khựng lại, nó lập tức quay đầu về phía trước, như nhận ra điều gì đó, nó tức giận mà phi thân đi, chỉ trong tích tắc đã biến mất tại chỗ.

Lý Chiến người ướt đẫm mồ hôi, cái con kiến trong mắt Nhất Giác Cự Long chính là hắn, chỉ chút nữa thôi, Đoàn chủ Lý Chiến biến mất trên cõi đời này.

……………

Trên mặt đất, âm thanh di chuyển của Dị Thú Triều Nguyên làm rung động cả rừng núi, thì ở dưới lòng đất, thứ âm thanh đó nghe càng đáng sợ hơn nữa. Cước lực nặng nề của Dị thú nện xuống đất, cho dù cách xa mấy chục dặm đều có thể truyền tới đây. Nó làm con tim bé nhỏ của hai con chuột “một mập, một gầy” trở nên sợ hãi.

“Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da.

Nam mô a rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa.

Nam mô tất kiết lật đỏa, y mông a rị da, bà lô kiết đế, thất Phật ra lăng đà bà” …

“Ngươi có im đi không!”.

Qua Long quát nhỏ vào tai Vô Ngân. Tên kia nảy giờ đã lầm bầm thứ này trong miệng đến lần thứ ba rồi, không hiểu thì đã đành, nhưng tim hắn lúc này đập nhanh lắm rồi, Vô Ngân càng đọc, tiết tấu càng nhanh, làm nhịp tim của hắn vì thế mà tăng theo.

“Ngươi thì biết cái gì, Chú Đại Bi giúp tâm hồn thanh tịnh, hóa trừ ác nghiệp, vạn vật siêu sinh, phiêu miền cực lạc”.

Vô Ngân tỏ ra uyên bác mà nói ra những lời khó hiểu. Thực ra hắn cũng chẳng hiểu mình đang đọc cái gì, nó chỉ là một đoạn trong điển tịch lúc nhỏ hắn đọc được, càng đọc càng thấy thuận tai, nên hắn mới nhớ rất kỹ. Khi Dị Thú Triều Nguyên kéo đên, trạng thái bất an liên tục hiện ra trên cái mặt phúng phính mỡ của hắn, buộc hắn phải lôi đoạn điển tịch này ra mà đọc, trấn an tinh thần.

“Gì mà thanh tịnh? Ngươi đang thủ dâm tinh thần thì có”.

Qua Long không cho là đúng mà phản bác. Hắn chẳng biết tên mập này nói thật hay đùa, nhưng chắc chắn hắn biết cả hai đang nằm trong vùng nguy hiểm. Ít ra, còn có một thứ để đánh lạc hướng mọi cơn sợ hãi trong lòng.

……………

Xung quanh Khai Linh Mộc bán kính một dặm, huyết tinh đã bốc đầy trời. Bóng dáng những nhóm người thuộc thế lực gia tộc, các tổ đội đánh thuê và hai ngàn binh sĩ của Tam hoàng tử lúc trước liều mạng xông vào đã không còn nữa, vì thèm muốn bảo vật mà họ phải chết không toàn thây. Kẻ may mắn thì chết rất dứt khoát, thân thể bẹp dí dưới bàn chân to lớn của Dị thú, kẻ xui xẻo thì mất cả chân lẫn tay, lộ ra những đoạn xương đứt gãy. Còn những kẻ phải nằm hấp hối, không chỉ bị hành hạ về thể xác, mà còn cả tinh thần, trong mắt bọn hắn, cái khung cảnh này chẳng khác gì địa ngục nhân gian, âm thanh rên rỉ hòa cùng tiếng gào thét, Dị thú dùng răng và móng vuốt xâu xé từng người một, từng đoạn ruột và nội tạng bị kéo ra ngoài, rơi vãi đầy đất. Giờ đây, chẳng kẻ nào được thanh thản mà chết cả.

“Ngưu huynh! Tuy chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng hôm nay được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, đệ … đệ rất mãn nguyện”.

“Lục đệ! Thứ lỗi cho huynh, ta và thê tử của ngươi có tình ý, đứa … đứa con trai đầu của ngươi, rất có thể … rất có thể là nhi tử của ta”.

“Ngưu huynh! Ta biết điều đó, chính là ta cố ý tác hợp cho hai người, thực ra … thực ra người ta thầm mến mộ là huynh, nó … nó là con của chúng ta”.

Tình huynh đệ “ấm áp” trao cho nhau, giờ chỉ còn là những lời trăn trối.

Lúc này, Dị thú tuy đã bao quanh lấy Khai Linh Mộc chật như nêm cối, nhưng chưa có con nào đoạt được Khai Linh Mộc. Chúng rơi vào thế kìm hãm mà quần đấu với nhau, những con Dị thú không nhịn được mà xông vào, tức thì bị hàng loạt con Dị thú khác cắn xé, chiến trường lúc này chỉ còn lại là Dị thú, chúng nó bắt đầu thanh toán nội bộ lẫn nhau, con Dị thú nào sống sót cuối cùng mới có cơ hội nuốt lấy Khai Linh Mộc.

“Réc … Réc”.

Đột nhiên, từ trên bầu trời, âm thanh một con Dị thú to lớn hét xuống, những con Dị thú cấp thấp lập tức nổ tung, huyết vụ bắn ra tung tóe, vài con Dị thú cấp 4 thì khá hơn, chúng nó gắng gượng chống đỡ, nhe nanh múa vuốt mà hướng lên trời gầm thét.

Lơ lửng trên cao, đó là một con quái vật hình dơi – Biên Bức Thù Lù – Dị thú cấp 3, sải cánh to lớn muốn che đi cả bầu trời, thân hình nó là một màu đen huyền bí, trong cái miệng đỏ lòm như máu, là hai cái răng nanh trắng hếu chìa ra, đôi mắt màu xanh dương lập lòe sự tàn nhẫn.

Biên Bức Thù Lù, như bỏ mặc tất cả, trong mắt nó, những Dị thú phía dưới đều là cỏ rác. Nhìn vào Khai Linh Mộc bên dưới, nước dãi tanh hôi từ trong miệng nó không ngừng chảy ra. Tức thì, nó đập mạnh đôi cánh, chưa đầy một giây, cái miệng to lớn của nó sắp ôm trọn lấy Khai Linh Mộc.

“Ầm … Uỳnh … Xoạt xoạt xoạt”.

Thân hình Biên Bức Thù Lù bị một cái bóng màu xám đụng phải, thân hình nó văng ra xa hơn năm mươi mét, hàng loạt cây đại thụ bị bật gốc. Biên Bức Thù Lù thét lên đau đớn, sau đó vội vàng bay lên lại không trung.

Độc Giác Cự Long sau một đòn đắc thủ, nhanh như chớp, một cái lưỡi dài trong miệng thè ra, cuốn lấy Khai Linh Mộc mà nuốt vào. Ngay lúc ấy, hào quang dị tượng, mùi thơm thoang thoảng dần tan biến, Khai Linh Mộc chính thức đã có chủ. Các Dị thú cấp thấp không hẹn mà đồng loạt tỉnh giấc từ cơn mơ, chúng ngơ ngác nhìn qua nhau, nhiều con hốt hoảng mà giật bắn cả người, giống như cái thân thể này, giờ mới chính thức trở về lại với chúng.

Biên Bức Thù Lù vô cùng tức giận, bảo vật tới mồm rồi còn tuột mất. Trên cao, nó há miệng mà thét lớn, ba luồng sóng âm nện xuống cái đầu của Độc Giác Cự Long.

“Ầm ầm ầm”.

Tiếng nổ rền vang cả đất trời, đầu của Độc Giác Cự Long vì thế mà bị đập vùi xuống đất, khói bụi che lấp cả một vùng, vô số Dị thú xung quanh bị ảnh hưởng của dư chấn mà chết, uy lực một chiêu này quả thực không tầm thường. Biên Bức Thù Lù quyết đánh cho Độc Giác Cự Long phải ói ra Khai Linh Mộc.

Cách đó không xa, Lý Chiến thấy được chiêu này mà lòng hết sức rúng động, Thù Lù Linh Thụ trước đây hắn từng sử dụng, thì con dơi trước mắt này cũng thế, bởi hấp thu Thù Lù Linh Thụ mà nó trở thành Dị thú cấp 3, nhưng uy lực mà nó phát ra gấp trăm lần so với hắn. Sức mạnh của Dị thú vượt xa so với con người. Tuy nhiên, cái gì cũng có cái giá của nó, con người hấp thu Linh thụ dễ hơn động vật hoang dã nhiều lắm, có Mộc hồn nên việc hấp thu không nhanh thì chậm, rất an toàn. Còn động vật thì khác, chỉ có đúng một cơ hội trong đời để trở thành Dị thú, chúng nó phải cược bằng cả sinh mạng để hấp thu, vậy nên chớ hỏi tại sao có sự cách biệt to lớn đến như vậy. Tuy nhiên, loài người lại có khả năng tăng cấp, còn Dị thú thì không, nếu có thì chỉ có những trân bảo quý hiếm ngang hàng với Khai Linh Mộc mới giúp chúng nó tăng cấp lên được. Nếu như Lý Chiến tu vi đạt tới Hợp Giới sơ kỳ, thì may ra mới có cơ hội đánh ngang tay với Biên Bức Thù Lù.

Tất cả các sinh vật đều đứng bất động, chúng nín thở mà chờ kết quả. Phía trên vẫn còn một con Dị thú cấp 3 giận dữ mà gào thét, những sinh vật bên dưới nào dám di chuyển, chỉ cần khiến cho tên kia gai mắt, thì chết là cái chắc.

“Khẹc … Phụt”.

Khói bụi vừa tan, một âm thanh khạc nhổ phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Độc Giác Cự Long lắc lắc cái đầu lớn của mình, nó hướng lên trời mà gầm lên.

“Grào ….!”.

Độc Giác Cự Long tức giận, ánh mắt đỏ đậm đầy sự hung hãn.

“Khẹc … Phụt”.

Lại một bãi chất nhầy nữa bị phun ra, lúc này, đích xác ngọn nguồn cơn giận của Độc Giác Cự Long không phải là đòn đánh của Biên Bức Thù Lù, mà chính là cái báu vật nhân gian – Khai Linh Mộc nó vừa mới nuốt kia. Khai Linh Mộc khi vào trong miệng lập tức bị hòa tan, nó hóa thành chất cặn bã vô cùng hôi thối, độc tố chứa trong đó mạnh đến kinh người. Độc Giác Cự Long phát hiện Khai Linh Mộc này là giả.

Nhưng Biên Bức Thù Lù trên kia làm sao biết được thật giả, hành động của Độc Giác Cự Long khác gì đang khinh nhờn nó.

“Réc … Réc”.

Lại một vòng sóng âm khủng bố từ miệng Biên Bức Thù Lù bắn xuống dưới.

Độc Giác Cự Long nào để dính chiêu lần hai, một chiếc đuôi dài, được bọc một lớp vảy màu vàng như đuôi rồng quất lên không trung, va chạm vào vòng sóng âm của Biên Bức Thù Lù.

“Ầm”.

Một vụ nổ lớn bộc phá ngay trên đỉnh đầu Độc Giác Cự Long, cái đuôi bị phản lực mà quất ngược lại xuống đất, hơn mười con Dị thú đứng gần đó gặp họa, vô tình bị cái đuôi quật chết ngay tại chỗ.

Không dừng lại, Độc Giác Cự Long bật nhảy lên cao, cái đuôi dài lại đánh về Biên Bức Thù Lù. Hai con Dị thú cấp 3 bắt đầu chính thức giao tranh, hàng loạt các cây đại thụ đổ rạp, đất đá bị xới tung, từng tiếng nổ rung trời tạo ra từ Biên Bức Thù Lù, từng cú nhảy lên rồi tiếp đất chấn động một vùng của Độc Giác Cự Long, khiến các sinh vật ở đây trở nên khiếp đảm, không ít Dị thú cấp thấp bị xúi quẩy mà chết oan.

Đạo lý “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”, hàng loạt các Dị thú bắt đầu tháo chạy. Lúc này, chúng đến từ con đường nào thì y như rằng chạy về bằng con đường ấy, một hình ảnh trái ngược hoàn toàn với lúc đầu.

Cách xa vị trí diễn ra cuộc đại chiến của hai con Dị thú, khá nhiều binh sĩ Sát Mộc sư đoàn còn sống, nhưng lúc này họ trở nên vô định, không biết nên đi đâu về đâu, bởi lúc đầu họ chạy từ hướng bắc về hướng nam, không may đó cũng là hướng Thú triều quét qua bọn hắn. Khi đàn Dị thú đi qua rồi, bọn họ mới dừng lại, không lẽ tiếp tục chạy về hướng nam? Bọn hắn đâu có ngu. Nhưng bọn hắn cũng chẳng dám chạy về hướng bắc, nhỡ đâu vẫn còn một đàn Dị thú chạy qua thì sao. Một viên chỉ huy sáng suốt, hắn cố gắng kêu gọi đoàn đội còn sót lại chạy về hướng tây để thoát khỏi Cúc Phương sâm lâm. Từ ấy, hy vọng sống sót của họ lại được thắp lên.

Nhưng rồi, ác mộng lại kéo đến, tàn quân chưa đi được bao xa, thì lại bị càn quét thêm một lần nữa bởi Thú triều, tuy không hung hãn và tàn bạo như trước, nhưng không ít kẻ phải bỏ mạng lại chốn rừng sâu. Không biết sẽ có bao nhiêu người sống sót trở về, nhưng chắc chắn một điều, Sát Mộc sư đoàn ngày sau, sẽ không còn là sư đoàn mạnh nhất Mộc Long đế quốc nữa rồi.

---------- HẾT CHƯƠNG 31 ----------