Chương 10: Hắn Ta Là AI
“Về tu vi, Giang Ninh Dực tâm cao khí ngạo không để tâm đến, bởi vì nàng cảm thấy không ai có thể mạnh hơn mình, so với được đạo lữ bảo vệ thì nàng thích bảo vệ đạo lữ hơn!”
“Bây giờ bắt đầu kiểm tra các kĩ năng mà đối tượng lí tưởng của Giang Ninh Dực cần biết: “Cổ cầm”, kí chủ cần tự mình luyện tập. ”
Ngay lúc này, Phương Trần lập tức cảm thấy trong đầu lưu chuyển một loạt kiến thức về cổ cầm, ngón tay không tự chủ được mà co quắp vài lần, rất nhanh lại cảm thấy bây giờ chỉ cần có một cây cổ cầm trước mặt, hắn dường như lập tức có thể đàn ra một khúc nhạc tuyệt vời.
Tuy nhiên, sau khi học xong cổ cầm, Phương Trần chẳng thấy vui mừng chút nào, thậm chí còn có chút kinh hãi, càng kiên định không muốn tiếp xúc với Giang Ninh Dực.
Cái yêu cầu này, thật sự là một chút lỗi kĩ thuật cũng không có nha.
Nam nhân mà Giang Ninh Dực thích phải biết cổ cầm, ôn nhu, nhẫn nại, biết bao dung, cao thượng....
Mà hệ thống chỉ có thể giúp hắn học đàn cổ cầm, đối với tu vi của Phương Trần chẳng có chút lợi ích gì.
Có quỷ mới nguyện ý đi tiếp xúc với Giang Ninh Dực, lại chỉ mắc đúng cái lỗi này!
“Phương sư huynh, huynh sao vậy?”
Mà lúc này, Tiêu Thanh thấy sau khi Phương Trần nghe mình giới thiệu xong, sắc mặt vặn vẹo một hồi, không khỏi kinh hãi hỏi hắn
“Không, ta không sao...”
Phương Trần sực tỉnh trở lại, vội vã xua tay nói
“Chỗ này của ngươi có cửa sau không?”
“À...không có , muốn rời đi chỉ có thể đi ra từ cửa chính thôi.”
Tiêu Thanh rụt rè trả lời
“Nếu đã như vậy, ta cùng ngươi đi ra ngoài, ngươi đi nói chuyện với Giang sư tỷ, ta đi trước.”
Phương Trần suy nghĩ 1 lúc rồi nói.
“A, sư huynh, hunh không chào hỏi Giang sư tỷ một chút sao?”
Tiêu Thanh có chút ngạc nhiên.
“Chào hỏi cái gì chứ? Ta không có thời gian, cứ vậy đi, mau đi ra.”
Phương Trần vội vàng đẩy Tiêu Thanh ra ngoài cửa
Ngay sau khi mở cửa ra, cảm nhận được khí tức của người đứng cạnh đó, hắn lập tức điều động linh lực, chạy như bay ra ngoài không quay đầu lại...
Vù!
Phương Trần chạy đi như một cơn gió, làm tung lên một đợt khói bụi dọa cho Tiêu Thanh sợ xanh mặt.
Mà ngoài phòng thiếu nữ váy xanh như nước đứng một bên, bóng lưng đã đi xa của Phương Trần phản chiếu trong đôi mắt luôn trầm tĩnh của nàng, vậy mà lần đầu tiên hiện lên chút kinh ngạc....
“Ngoại môn lại có người sử dụng Tật Phong Bộ thành thạo đến mức này, hắn ta là ai vậy? ”
…
Từng bước đi của Phương Trần như đem theo cuồng phong, nhưng khi đến trước mặt Khương Ngưng Y liền hóa thành cơn gió nhẹ. Cơn gió dịu dàng đến mức như chỉ đủ lực thổi bay được vài ngọn tóc của nàng. Ngọn tóc bay lên, lướt qua hàng lông mày thanh tú của nàng, sau đó rơi xuống lướt qua làn da trắng như ngọc rồi rơi xuống đầu vai.
Khương Ngưng Y nhìn theo bóng lưng của Phương Trần, trên gương mặt lạnh lùng của nàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Người này mới chỉ ở Luyện Khí mà đã có thể thi triển Tật phong bộ thành thạo như vậy? Kể cả là nàng đi chăng nữa thì khi còn ở mức Luyện Khí cũng không thể làm được đến trình độ như vậy. Người có thể luyện bộ pháp đến mức tinh thông như vậy chắc chắc là kẻ có thiên tư hơn người, vậy thì tại sao lại còn ở ngoại môn?
"Khương sư tỷ.”
Lúc này, Tiêu Thanh tiến lại gần.
"Đây là đồ Uyển Nghi nhờ ta chuyển cho ngươi.”
Khương Ngưng Y thấy Tiêu Thanh đi tới thì không nghĩ nữa, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho hắn rồi nói:
“Nàng muốn ngươi nhận lấy, lần này đừng từ chối nữa.”
Nhưng điều làm Khương Ngưng Y cảm thấy bất ngờ là lần này Tiêu Thanh lại cười cười đáp:
“Sư tỷ yên tâm, làm phiền Khương sư tỷ nói lại với nàng ấy là lần này ta nhận!”
“Sao lần này ngươi lại tự nhiên đổi ý vậy?”
Khương Ngưng Y nghi hoặc hỏi. Trước đây Tiêu Thanh luôn cảm thấy tu luyện là phải dựa vào sức của bản thân mình, không nên dựa vào tài nguyên mà Uyển Nghi cho, thế nên hắn ta vẫn luôn từ chối mấy món đồ nàng ấy tặng. Vậy mà tại sao hôm nay hắn ta lại có suy nghĩ khác ngày thường rồi?
“Vì khi nãy Phương sư huynh vừa dạy cho ta một số đạo lí, làm ta biết được ta không nên làm phụ sự kì vọng của Uyển Nghi thêm được nữa.”
Trên gương mặt non nớt của Tiêu Thanh hiện lên một tia sáng mà trước nay chưa từng có. Lúc nghe đến chuyện có người đã làm thay đổi được suy nghĩ của Tiêu Thanh, Khương Ngưng Y liền nhớ đến Phương Trần vừa chạy đi ban nãy, nàng tò mò hỏi:
“Phương sư huynh? Là người ban nãy vừa rời đi hả?”
"Đúng vậy.”
“Hắn ta là ai? Người có thể luyện Tật phong bộ đến mức độ thuần thục như vậy chắc chắn không thể nào là một người vô danh ở ngoại môn đâu đúng không?”
Khương Ngưng Y vô thức nhìn về hướng mà Phương Trần vừa đi mất.
“Đúng vậy, Phương sư huynh rất nổi danh ở ngoại môn, tên hắn là Phương Trần.”
Tiêu Thanh nói.