Mẹ cô và mẹ anh là đồng nghiệp dạy cùng trường , thấy hai đứa con đã lớn mà vẫn chẳng thấy dẫn người yêu về nhà liền mai mối hai đứa với nhau. Cô thì vừa ra trường , lại mới chia tay người yêu đang rảnh dỗi , ừ thì cứ nói chuyện xem sao .
Anh lúc đó đang là học viên của một trường quân đội . Cũng khá rảnh lại chưa có người yêu , mẹ thì khen cô hết lời nào là xinh xắn , ngoan , học giỏi ... nên anh cũng tò mò . Vậy thì quen thôi.
Khi nhận được lời mời kết bạn từ một người lạ cô đã nghĩ ngay đó là anh . Avata để cờ tổ quốc chắc chỉ có anh thôi, cô thầm nghĩ .
Còn anh thì đã biết mặt cô từ trước. Mẹ anh khi giới thiệu cô cho anh đã gửi ngay ảnh cô cho anh xem để chứng minh bà không nói dối . Thật sự là cô rất xinh , da trắng , mắt to tròn , cái miệng chúm chím, nhìn cô thật sự giống búp bê . Người ta nói con gái yêu bằng tai , con trai yêu bằng mắt anh cũng không ngoại lệ . Nên anh ngay lập tức gửi lời mời kết bạn cho cô.
Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn của anh , hai người bắt đầu nói chuyện . Anh không giỏi ăn nói điều này cô cảm nhận được qua từng tin nhắn . Nói chuyện với anh nhiều lúc cô không biết nên trả lời thế nào . Khi đang phân vân không biết có nên tiếp tục nói chuyện với anh nữa không vì cô cảm thấy không hợp. Thì anh nhắn tin đến cuối tuần anh xin nghỉ phép về hẹn cô gặp măt .
Nếu không thể thành người yêu thì cô và anh cũng có thể làm bạn mà . Hai mẹ còn là đồng nghiệp ra vào nhìn thấy nhau , nên cứ gặp đã.
Lần gặp đầu tiên không như dự đoán , anh không nói trước thời gian mà cứ thế đến thẳng nhà cô . Lúc đó cô đang trông cháu , mặc bộ đồ ngủ ở nhà đứng ở cổng. Đột nhiên thấy một chiếc xe máy đi từ trên dốc xuống đỗ ngay cạnh cô .
Nhìn thấy anh cô ngạc nhiên , cô cứ nghĩ lần đầu gặp phải ở quán cafe hay quán nước nào đó , chứ không phải đùng cái gặp mà không báo trước thế này .
Cô mời anh vào nhà uống nước . Nhìn anh ở bên ngoài đen hơn trong ảnh chắc do huấn luyện nhiều , bộ đội mà , dãi nắng dầm sương là điều không tránh khỏi. Anh khá cao khoảng 1m78, 79 gì đó. So với một đứa chỉ 1m55 như cô thì đúng là không còn gì để nói. Chỉ cần tưởng tượng ra cảnh hai đứa đứng cạnh nhau thôi là đã thấy hài rồi .
Sau lần gặp ngoài đời đó thì cô và anh vẫn nhắn tin qua lại , hình như anh đã bớt ngại ngùng hơn , nói chuyện cũng cởi mở hơn .
Qua những lần nói chuyện thì cô biết bố mẹ anh đã ly hôn rồi. Anh và em gái đều sống với mẹ , em gái anh đang học lớp ba.
Nhà cô thì có ba chị em , cô là chị cả , dưới cô còn một em gái và một em trai . Bố cô đang làm việc bên nước ngoài một năm về được 2-3 lần .Nên hầu như mọi việc trong nhà đều là mẹ cô làm hết.
Anh kể cho cô chuyện hồi nhỏ của anh , làm cô thấy thương anh nhiều . Trước khi ly hôn bố mẹ anh thường cãi nhau bố anh lấy anh ra trút giận, nhốt anh vào phòng khóa cửa và bỏ đi , để mặc anh khóc lóc xin tha. Sau này khi ly hôn xong anh và em gái sống với mẹ thì bố anh cũng thường xuyên đến gây sự .
Tuổi thơ của anh khác hoàn toàn so với cô . Tuy bố cô vắng nhà nhưng bố thường xuyên gọi điện về cho ba chị em , cũng rất hay gửi đồ về nhà nữa. Những khi được nghỉ phép về nước bố thường dẫn cả nhà đi ăn và đi chơi. Mẹ thì luôn chiều ba chị em , với những yêu cầu hợp lý thì mẹ cô luôn sẵn sàng đáp ứng. Cuộc sống của cô từ bé luôn màu hồng nên sau khi nghe câu chuyện của anh cô cảm thấy tim mình có chút đau. Không phải gia đình nào cũng hạnh phúc, không phải đứa trẻ nào cũng được bố mẹ chiều chuộng yêu thương. Cô thật sự may mắn.