Chương 4: Nhận lỗi

Dịch: Miso

“Ừ!” Tôi cũng không dám nói sự thật, đành phải gật đầu, thầm nghĩ không biết con điên đó đứng về phía ai, nhưng theo cái kiểu điên điên của cô ta thì dù cô ta có đứng ra phản bác cũng chẳng ai tin.

“Không sao, không sao đâu…” Từ Dương dường như bị đả kích rất lớn, cả người run lên.

Anh ta run rẩy chỉnh trang lại quần áo lộn xộn trên người tôi, vừa giống như đang an ủi tôi, vừa giống như đang an ủi chính mình, há miệng run rẩy: “Anh không quan tâm đâu… Anh không quan tâm chuyện đó đâu! La Hân, anh yêu con người em, tuy… Tuy anh rất trân trọng lần đầu của em, nhưng… Nó cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi. Là chị anh dùng tay phá thân em chứ không phải tên đàn ông nào cả, đều là người một nhà, không… Không sao đâu…”

Thật độ lượng!

Nhưng, sự thật là có người đàn ông khác đã làm việc đó với tôi!

Nhưng tôi không nói.

Chỉ là, việc đến nước này, tôi cũng hiểu, việc tối hôm qua xem ra không phải là người nhà Từ Dương sắp xếp, mà là con điên kia làm.

Một kẻ điên, rốt cuộc cô ta muốn cái gì?

Mẹ Từ Dương lành lùng mở miệng: “A Dương, không được cưới nó!”

Từ Dương khựng lại: “Tại sao?”

Mẹ anh ta không vui nói: “Tại sao cái gì? Con chưa thấy sao? Con bé này đã bị phá thân rồi, nó đã không còn trong trắng nữa!”

Từ Dương tức giận kêu lên: “Đó là do chị làm! Không phải do La Hân làm loạn với người khác!”

“Cho dù như thế, cơ thể nó cũng không còn sạch sẽ nữa!” Mẹ anh ta nhìn lên bàn thờ: “Sắp xếp đi!”

Sắp xếp?

Bài vị?

Họ muốn giết tôi?

Tôi giật mình, nhanh chóng nũng nịu với Từ Dương: “Dương, đừng giết em, em sẽ nghe lời anh! Tất cả việc này đều do chị anh làm, em vô tội mà!”

“Không được!” Mẹ Từ Dương không hề cho Từ Dương cơ hội suy nghĩ, lớn tiếng quát lên, đưa tay ra ném cái bài vị cuối cùng xuống: “Loại đàn bà không sạch sẽ này phải băm nhỏ cho chó ăn! Đừng mơ bước vào từ đường của nhà tao!”

“Dương ~” Tôi vội gọi!

Từ Dương vẫn niệm tình cũ, anh ta hạ quyết tâm, đứng trước mặt che chở tôi, nói với mẹ mình: “Mẹ, đủ rồi! Đã là người thứ mười ba rồi, mẹ còn muốn thế nào? Mười hai người kia, con thích thì mẹ không thích, mẹ thích thì con không thích, đều bị bức chết hết rồi! Mẹ làm vậy, đến bao giờ Từ gia mới có hậu?”

Mẹ anh ta nghe thế, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Bà ta trầm ngâm đánh giá tôi một chút, ánh mắt như đao phủ, tôi hơi sợ hãi nép sau người Từ Dương.

Chắc cũng vì kiểu “khép nép dựa hơi” này mà bà ta nghĩ tôi đang ỷ lại vào con trai bà ta, thế là bà ta thở ra một cái: “Được rồi, bao nhiêu năm vậy, mẹ cũng mệt rồi. Dù gì cô ta cũng đã ngủ trên nắp quan tài, đã là người trong nhà chúng ta rồi. Vậy hai đứa động phòng đi!”

“Bây giờ sao?!”

Đừng nói Từ Dương, ngay cả tôi cũng sững người!

Cái nhịp điệu này hơi quá nhanh thì phải!

Tôi vừa mới chiến một trận, giờ lại chiến tiếp? Cho dù có bán thân cũng phải nghỉ ngơi chứ!

Mẹ Từ Dương không nói gì, quay ra ngoài đi mất.

Nhưng bà ta vừa ra ngoài liền khóa trái cửa lại!

Vậy ý là, để tôi với Từ Dương làm chuyện đó ở đây??

Này này này…

Ít nhất cũng phải cho giường, cho chăn, nếu không thì cũng mang mười hai cái bài vị kia đi chứ! Ở chỗ thờ cúng người ta, cũng định làm chuyện đó??

Từ Dương nhìn tôi bất đắc dĩ.

Ánh mắt đó, dường như có chút gì đó.

Anh ta quỳ xuống cạnh tôi.

Tôi đột nhiên căng cứng người lại.

Sau đó, anh ta đưa tay nắm lấy đầu gối của tôi, mặt tôi lập tức trắng bệch. Cho dù lúc nãy có diễn như thế nào đi nữa, thì cơ thể tôi cũng rất thành thật – tôi thật sự không muốn anh ta động vào!

Không biết Từ Dương nghĩ gì mà đột nhiên mất hứng, đi đến cửa, gõ mấy cái, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tình Nhi, mở cửa cho anh.”

Cửa cạch một cái mở ra.

Một cơn gió lạnh tràn vào.

Từ Dương đi ra, sau đó đóng cửa lại.

Nhưng rõ ràng – tôi có thấy ai mở cửa cho anh ta đâu! Là cửa tự mở ra!

Đúng rồi, sao tên “Tình Nhi” quen thế?

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đống bài vị, đảo mắt qua, cuối cùng cũng nhìn thấy cái tên trên bài vị thứ 7: “Phương Tình Nhi.”

Lẽ nào “Tình Nhi” mà Từ Dương gọi lại chính là “Phương Tình Nhi” đã chết?

Vừa nghĩ tới đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua tai tôi. Tôi run lẩy bẩy, nhìn ngó xung quanh, nhưng trong từ đường nhỏ này ngoài tôi ra cũng chỉ có mười ba bài vị kia thôi.

Tôi an ủi bản thân, chắc là do tôi nghĩ nhiều, nhưng tôi biết, một căn phòng khép kín thế này làm gì có gió nào vào được?

Trên đời này không lẽ thật sự có ma quỷ?

Không thì, ai mở cửa cho Từ Dương?

Tôi chờ một chút, thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, bây giờ có khi là thời khắc tốt nhất để trốn đi. Thế là tôi cố chịu đựng sự đau đớn, tới chỗ cột nhà, muốn dùng cái cột nhà để mài đứt dây trói.

Không biết vì sao, cứ áp sát đến cái cột thì lại có một luồng gió đẩy ngã tôi xuống, giống như ai đó đẩy ngã tôi vậy.

Một hai lần đầu, tôi không thấy có vấn đề gì, nhưng nhiều lần thì tôi bắt đầu run lên, nhất là trước mặt còn đặt ngay ngắn mười hai bài vị kia…

Không lẽ “họ” đang nhìn tôi?

Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, đột nhiên “cạch” một tiếng, chiếc bài vị không tên cuối cùng đổ xuống!

Tôi thót cả tim, lần này mới nghĩ ra, Ôn Như Ca đã nói, cái bài vị đó là của tôi, không phải mấy “người vợ trước” của Từ Dương đang uy hiếp “người mới” đó chứ?

Nhưng một lát sau, tôi lại thấy buồn cười, mấy người này đều bị Từ Dương hại chết mà? Chẳng lẽ họ không oán hận Từ Dương hay sao? Sao lại giúp anh ta?

Tôi nghĩ lung tung một lúc, cửa từ đường liền mở ra.

Mẹ Từ Dương và Ôn Như Ca bước vào.

Thấy họ không có chút bất thường, mẹ Từ Dương vẫn cái vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, còn Ôn Như Ca vẫn cười ngây ngốc.

Họ mang cơm đến.

Ôn Như Ca đi sau lưng mẹ của Từ Dương, hai tay bưng cái mâm, tất cả các món đều được đậy lại nên không thể biết được họ mang món gì tới.

Họ đi tới trước mặt tôi.

Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng hỏi: “Hân Hân, đói chưa?”

Tôi sợ hãi, ngay lập tức nói: “Không đói!”

Mẹ Từ Dương liền cười nói: “Sao lại không đói? A Dương không ăn một bữa đã đói run rồi, chắc con cũng đói rồi, ta bảo chị con nấu mấy món sở trường cho con, coi như tạ tội chuyện vừa nãy.”

Nói xong, bà ta liền đưa mắt qua Ôn Như Ca. Ôn Như Ca cười hi hi, mở một cái bát ra…

Bên trong, là một bàn tay chảy máu đầm đìa!