Chương 1: Lì xì

Dịch: Miso

Sau tết, tôi theo Từ Dương về nhà.

Lần đầu tiên gặp mặt, cha mẹ anh ta cho tôi hai bao lì xì, một lớn một nhỏ, một đen một đỏ.

Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, tại sao hai người cùng cho lì xì lại có thể khác biệt lớn như thế?

Nhưng mẹ Từ Dương nói đây là tập tục ở chỗ họ, vậy nên tôi cũng không hỏi thêm nhiều nữa.

Cứ tưởng rằng việc này đến đó sẽ dừng lại, không ngờ mẹ của Từ Dương lại muốn tôi mở bao lì xì ngay tại chỗ. Tôi có chút không vui, làm gì có chuyện vừa cho lì xì đã mở ngay? Đến trẻ con cũng biết chờ người lớn đi rồi mới mở lì xì ra xem!

Nhưng mẹ của Từ Dương lại nói: Mở hai bao lì xì này xong, sau này có thành quỷ cũng là quỷ nhà Từ gia họ.

Tôi dùng ánh ánh cầu cứu nhìn sang Từ Dương, nhưng anh ta chỉ đứng bên cạnh mỉm cười, gật đầu với tôi, bảo tôi cứ làm theo lời mẹ anh ta.

Tôi đâm lao phải theo lao, không thể làm gì khác hơn là mở bao lì xì màu đỏ ngay trước mặt người lớn.

Lì xì đỏ là của mẹ Từ Dương cho.

Sờ bên ngoài đã biết trong chỉ có một tờ mỏng, mở ra rồi cũng không ngoài dự liệu, là một tờ 100 đồng.

Tôi không chê quà gặp mặt này ít, vì “lì xì đen” mà cha Từ Dương cho có vẻ rất dày, nhìn như cục gạch vậy!

Cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, có thể là ba, bốn vạn cũng nên.

Lúc tôi đang định mở “lì xì đen” mà cha Từ Dương cho thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, nhào vào lòng mẹ Từ Dương làm nũng, miệng kêu la đói bụng muốn ăn cơm.

Đây là chị của Từ Dương, cũng là chị chồng tương lai của tôi.

Cô gái này có chút đáng thương, nghe nói là hồi bé sốt cao một trận, ảnh hưởng tới đầu óc, từ đó về sau chỉ như một đứa trẻ lên 5, điên điên khùng khùng, suốt ngày không biết nói gì.

Sắc mặt của mẹ Từ Dương trở nên rất khó coi.

Tôi có cảm giác bà ấy không chào đón đứa con gái đầu óc không bình thường của mình lắm, đẩy chị ấy rất nhiều lần, hơn nữa còn giục tôi mở “lì xì đen” ra, tiếng thúc giục rất vội vàng, cứ như vội đi đầu thai vậy.

Tôi hơi mất hứng, nghĩ rằng mẹ Từ Dương quá bạc tình với con gái mình, đang định khuyên bà chăm sóc chị chồng tương lai của tôi trước, thì bà ấy đã không chịu được nữa, đẩy mạnh một cái, không cần thận đẩy chị ấy vào người cha của Từ Dương.

Bịch!

Cha Từ Dương ngã xuống, một âm thanh nặng nề phát ra.

Từ Dương và mẹ anh ta lập tức biến sắc.

Tôi định đến giúp đỡ thì hai người đã đứng chắn trước người tôi đỡ cha Từ Dương dậy, cũng không biết có phải họ cố ý hay không mà đỡ ông ấy dậy xong liền để ông ấy quay lưng về phía tôi.

Dù như thế, tôi vẫn liếc được một chút, không ngờ lai phát hiện ra sắc mặt của cha Từ Dương đến giờ vẫn chưa từng thay đổi!

Xương người già rất yếu, ngã một cái là biết mặt nhau ngay, vậy mà ông ấy không hề kêu rên lấy một tiếng.

"A Dương, con dìu ba con về phòng trước đi, mẹ đi nấu cơm cho chị con." Mẹ của Từ Dương hốt hoảng dặn dò, không quan tâm đến chuyện tôi mở bao lì xì nữa mà quay đầu vào phòng bếp.

Tôi muốn cùng Từ Dương đỡ cha anh ta về phòng, nhưng sắc mặt anh ta rất lạ, hất tay tôi ra không cho tôi chạm vào người ông ấy, rồi còn nói một mình anh ta có thể chăm sóc được cho cha mình, cuối cùng dìu ông ấy đi mất.

Tôi im lặng đưa mắt nhìn hai cha con rời khỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lần này về nhà với Từ Dương là vì tôi quyết tâm muốn gả cho anh ta, muốn sống với anh ta trọn đời, nhưng đến chuyện chạm vào người cha anh ta, anh ta cũng không cho, giống như tôi chỉ là người ngoài vậy.

Bây giờ không còn ai khác, bên cạnh chỉ có một cô gái ngốc nghếch điên điên khùng khùng nên tôi định mở phong bao mà cha Từ Dương ra cho ra xem bao nhiêu tiền. Nếu nhiều quá, tôi sẽ trả lì xì lại. Cha Từ Dương rất gầy, bộ dạng bệnh tật đầy người, nếu cho tôi quà gặp mặt quá nhiều thì thà cầm chỗ tiền đó đi chữa bệnh cho ông ấy còn hơn.

Nhưng lúc tôi định mở bao, chị chồng tương lai bỗng nhiên nắm chặt lấy tay tôi.

Chị ấy bóp rất mạnh, khiến tôi cảm thấy xương mình cũng đau!

"Muốn sống rời khỏi đây thì đừng mở phong bao này ra!" Chị chồng tương lai như biến thành một người khác, ánh mắt sắc bén, giọng cực thấp, làm gì có chút điên khùng nào?

Không ngờ chị ấy lại giả điên!

Còn nữa, lời này có ý gì?

Lúc tôi đang định hỏi thì Từ Dương xuất hiện.

Ánh mắt của chị chồng tương lai lóe lên, lại bày ra nụ cười ngu ngơ, cướp lấy “lì xì đen” trong tay tôi, sau đó hò hét chạy xa: “Sống bắt người, chết bắt hồn, nhận tiền giấy trắng nhà tao, ăn cơm nhà tao, ngủ trên nắp quan tài nhà tao, là người hay ma đều không thể thoát! Sống bắt người, chết bắt hồn…”

Nghe mấy câu đồng dao đó xong, tôi chợt cảm thấy sợ hãi, trước đó chị chồng tương lai còn nói chuyện với tôi như người bình thường, mấy câu đồng dao này không phải đang nhắc nhở gì tôi chứ?

Nghĩ như thế, tôi đột nhiên nhớ lại cảm giác không đúng trước đó – Nhà Từ Dương, có thể không hề đơn giản như tôi đã tưởng tượng!

Từ Dương bước nhanh tới cạnh tôi, sắc mặt âm u dọa người: “Sao em lại đưa bao lì xì đó cho chị ấy?"

Lúc này tôi đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ không sao: “Chị ấy cướp đấy, sao em biết được là chị ấy sẽ cướp chứ!"

"Để anh đi lấy bao lì xì về." Từ Dương nhấc chân muốn đuổi theo.

Tôi vội kéo anh ta lại: "Không sao đâu, đều là người một nhà, tiền ở trong tay ai cũng vậy mà!"

Từ Dương nói: "Chị của anh là một kẻ ngốc, sao có thể đưa nhiều tiền như vậy cho một kẻ ngốc được? Không được, anh phải đi lấy về!"

Tôi lại kéo anh ta: "Dương, mấy câu vừa rồi của chị anh có ý gì thế?"

Sắc mặt của Từ Dương thay đổi, hơi chột dạ tránh ánh mắt của tôi, nói: “Có thể có ý gì được? Em đừng đoán mò, cũng không biết là ai dạy bậy dạy bạ, từ nhỏ đến lớn hôm nào cũng nói mấy câu đó, hôm nào lên cơn còn nói đến hai, ba mươi lần cơ."

Nói xong, anh ta hất mạnh tay tôi ra, đuổi theo chị chồng tương lai.

Lúc gặp lại chị ấy thì đã là giờ cơm tối.

Tình trạng của chị ấy không được tốt lắm, mặt mũi sưng vù, vừa nhìn đã biết vừa bị đánh một trận. Chị ấy nhìn tôi một cái liền cúi thấp đầu ăn cơm, không dám ngẩng lên nữa.

Từ Dương đã lấy bao lì xì mà cha anh ta cho về, đặt trước mặt tôi, giục tôi mở bao lì xì ngay trước mặt cha mẹ anh ta.

Tôi bị dồn vào tình cảnh không còn đường lui.

Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao họ cứ nhất định bắt tôi phải mở lì xì ngay trước mặt họ.

Tôi lén nhìn chị chồng tương lai một cái, muốn nhận được lời nhắc nhở gì đó từ chỗ chị ấy, nhưng chị ấy chỉ lo cúi đầu ăn cơm, vừa nhai vừa cười khúc khích, nụ cười đó giống hệt lúc Từ Dương bảo tôi làm theo lời mẹ anh ta – giống như là, tôi đã sắp xếp xong xuôi hết rồi!

Tôi cúi đầu nhìn phong bao lì xì màu đen trong tay, suy nghĩ không biết có nên mạo hiểm tính mạng mở nó ra xem không.

Đúng lúc này, tôi phát hiện phong bao màu đen trong tay có chút khác biệt.

Bao lì xì màu đen lúc trước rất đơn giản.

Nhưng phong bao trong tay tôi lúc này lại có thêm mấy hoa văn, màu sắc hoa văn gần giống với màu lì xì, nếu không nhìn kĩ thì không thể phát hiện được.

Thì ra là đã bị đánh tráo.

Chị chồng tương lai vẫn đang cười khanh khách rất quái dị.

Tôi yên tâm hơn một chút, mở phong bao lì xì ra trước mặt cả nhà Từ Dương.