Kim Thanh đồi lằm ở khu đô thị cao cấp Kim Thanh, là khu nhà ở cao cấp tuyến 2 được công ty TNHH nhà đất Phạn Thị xây, tuy chưa được đưa vào hoạt động nhưng giá cả rẻ nhất của một mét vuông được lên tới 20 triệu. Kim Thanh đồi nằm ở trung tâm của khu biệt thự, là khu địa thế độc đắc, bên trên cây xanh tươi tốt, tuy ở trên đỉnh có một ngôi biệt thự nhưng vẫn không làm mất đi vẻ nguyên sơ của ngọn đồi.
Đầu năm 2018, các nơi đang tiến hành công nhiệp hóa,vì vậy một miếng đất có địa thế đẹp như Kim Thanh đồi hãy còn giữ lại nghuên sơ như Kim Thanh đồi là vô cùng hiếm thấy, nghe nói biệt thự phía trên là của một vị đại lão, người này không muốn làm mất đi vẻ nguyên sơ của ngọn đồi nên khi khởi công xây dựng khu đô thị thì chủ xây đã không động đến ngọn đồi này.
Đứng trước Kim Thanh đồi, Lâm Trần không khỏi cảm khái: “ nơi này linh khí thật dồi dào, hơn hẳn các khác bên ngoài kia.”
Không sai, Kim Thanh đồi chính là chỗ dồi dào linh khí mà Lâm Trần tìm được từ 10 ngày trước,hơn mười ngày trước hắn đột phá Luyện Khí tầng 5, bình thường linh khí không thể chèo chống hắn tu luyện được nữa nên hắn đã phải đi tìm nơi có linh khí dồi dào hơn để tu luyện, cũng may là tìm thấy nơi này, dựa theo linh khí ở nơi này tính toán, hắn đột phá luyện khí tầng 7 đã là kịch cỡ rồi, lại đến đây chỉ vì hắn muốn củng cố lại căn cơ của tầng 7 mà thôi.
Củng cố căn cơ là vô cùng quan trọng, nếu căn cơ ngươi không vững, muốn lên cảnh giới cao hơn là điều không có khả năng.
Kim Thanh đồi nơi linh khí nồng nặc nhất chính là chỗ biệt thự kia, nhưng biệt thự kia là lãnh đị riêng, Lâm Trần tất nhiên là không thể đi vào, vì vậy hắn chỉ có thể tìm một nơi gần đó dưới một gốc cây ngồi xuống vận chuyển công pháp, theo hắn hô hấp, linh khí sung quanh nha chóng hướng về phía Lâm Trần mà đi, thẩm thấu vào cơ thể hắn, củng cố từng đợt căn cơ của hắn.
Lúc này, một vị yểu điệu thiếu nữ đang dắt díu lấy một lão giả chậm rãi đi về phía biệt thự, đằng sau còn có một ánh mắt sắc bén nam tử theo sau.
“ Nội, ngươi xem, không khí nơi này thật trong lành, người ở đây chắc chắn bệnh tình sẽ chuyển biến tốt lên.” Thiếu nữ hào hứng với não giả nói.
Lão giả nghe vậy thì cười cười nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt đầy cưng chiều, thân thể mình hắn biết, đây không phải vấn đề về bệnh tật mà là cơ thể hắn đã sớm không chịu nổi, hắn có thể cảm nhận được tử vong đang đến với mình rất gần.
“ Được rồi, chúng ta vẫn là nhanh đến biệt thự thôi, ngươi xem ngươi một đầu ướt đẫm mồ hôi rồi này.” nói rồi lão giả cùng thiếu nữ bước chân càng nhanh hơn.
“A” qua đoạn đường, nhìn thấy thứ gì thiếu nữ đột nhiên khựng lại, lão giả thấy chay gái dừng lại cũng tò mò hướng ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy ở gần biệt thự có một thiếu niên tầm 15-16 tuổi đang ngồi xếp bằng dước một cây đại thụ, thiếu niên ngồi đó hô hấp đều dặn, mặt không đổi sắc.
Thấy vậy lão giả lập tức hứng thú đánh giá thiếu niên này, đằng sau hộ vệ lại không thân thiện thế, gương mặt lập tức nổi lên cảnh giác nhìn thiếu niên kia.
Đang tu luyện Lâm Trần đột nhiên phát hiện ba luồng khí tức lạ tiến về phía mình lập tức cảnh giác, từ trạng thái thái tu luyện tiến ra ngoài, vừa mở mắt thì ngay lập tức nhìn thấy một thiếu nữ đang hào hứng chạy đến chỗ mình, điều này làm Lâm Trần cau mày, thiếu nữ này muốn làm gì.
Phạm Thanh Thảo chạy đến bên cạnh Lâm Trần, hứng khởi nói: "chào ngươi, chúng ta lại gặp nhau.”
Lâm Trần nghi hoặc nhìn qua thiếu nữ trước mặt, hình như mình chưa hề quen biết thiếu nữ này, tại sao nàng lại biết mình.
Gặp Lâm Trần nghi hoặc Phạm Thanh Thảo thì không vui nhắc nhở nói: “ một tháng trước ngươi đã cứu ta khỏi đám lưu manh.”
Một tháng trước, cảnh tượng đó làm nàng không thể nào quên, vì vậy khi vừa nhìn thấy Lâm Trần thì ngay lập tức đã nhận ra.
Lâm Trần lúc này mới lộ ra biểu hiện chợt nhớ, một tháng trước hắn vừa mới thức tỉnh thì gặp một đám không biết sống chết chạy ra quấy rối, nếu không phải lúc đó cơ thể hắn cực kì yếu thì hắn đã giết hết bọn chúng rồi, bây giờ nhớ lại hình như ở đấy còn có cô nàng này nữa thì phải.
Phạm Thanh Thảo gặp hắn nhớ lại thì vui vẻ nói: “ Lúc đó cảm ơn ngươi đã cứu ta, nếu không thì hậu quả khó có thể lường được.”
Lâm Trần cũng phối hợp cười trả lời: “ Không có gì, lúc đó tiện tay mà thôi.”
Phạm Thanh Thảo lắc đầu: “ Dù sao vẫn phải cảm ơn ngươi, phải rồi, còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Lâm Trần”
“ ta tên Phạm Thanh Thảo, phải rồi Lâm Trần, ngươi tại sao lại ở đây?”
Nghe hỏi cái này Lâm Trần mặt giả cũng không khỏi có chút đỏ lên, hắn là lẻn vào đây, cũng không thể nói là mình trốn vào được. Đang không biết ăn nói thế nào, lão giả kia đã đến giải vây cho hắn, chỉ thấy Phạm Hiểu đi đến bên cạnh Phạm Thanh Thảo hỏi: “Thanh Thảo, không giới thiệu cho ông ai đây sao?”
Phạm Thanh Thảo thấy vậy vội vàng nói: “Nội, đây là người mà đợt lâu con nói với nội đã cứu con đó.”
Nghe vậy Phạm Hiểu khẽ ồ lền, hứng thú đánh giá Lâm Trần, không chỉ Phạm Hiểu hứng thú với Lâm Trần, ngược lại Lâm Trần cũng khá hứng thú đánh giá Phạm Hiểu, hắn nhìn không lầm thì trong người lão giả này lại có linh khí vận chuyển, tuy rằng hết sức nhỏ yếu, chỉ tương đương với luyện Khí tầng 2 nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn được nội thể lão giả là linh khí.
Điều này làm hắn vô cùng ngạt nhiên, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người tu luyện ở thế giới này, hắn không nghĩ ở một thế giới linh khí kém như vậy vẫn có người tu luyện, có vẻ như thế giới này không đơn giản như mặt ngoài của nó, đáng tiếc tu sĩ đầu tiên hắn gặp ở hành tinh này lại không thể sống được lâu nữa.
Khoan đã, vừa nghĩ đến cái gì, Lâm Trần ánh mắt lập tức sáng lên, hứng thú nhìn Phạm Hiểu nói: “Lão gia gia, ngươi không còn sống được lâu nữa.”
“Ngươi nói cái gì!”
Vừa nghe vậy bên cạnh Phạm Thanh thảo cùng vệ sĩ biến sắc, giận dữ nhìn Lâm Trần, Phạm Hiểu tuy không biểu hiện ra mặt nhưng cũng không vui nhìn Lâm Trần, mặc dù hắn biết mình không được nhưng không ai lại thích nghe nói mình sắp chết cả.
Vệ sĩ đằng sau định đi lên dạy dỗ Lâm Trần một bài học thì bị Phạn Hiểu ngăn lại, hắn ánh mắt lành lạnh nhìn Lâm Trần, không giận tự uy nói: “Tiểu hữu nói như vậy là thế nào.”
Lâm Trần chỉ nhàn nhạt cười nhìn lại Phạm Hiểu: “ Tự mình ngươi rõ đáp án rồi, không cần ta phải nói rõ đi.”
Nghe vậy Phạm Hiểu trầm mặc, bên cạnh Phạm Thanh Thảo lo lắng nhìn qua gia gia mình “Nội, ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh,cơ thể của người còn rất khỏe mạnh, ngươi chắc chắn sẽ sống thật lâu nữa”, rồi hung ác trừng mắt với Lâm Trần.
Qua một hồi trầm mặc, Phạm Hiểu thở dài một tiếng, yêu thương vuốt ve đầu cháu gái nói: “Hài, thiếu niên này nói đúng, Thanh Thảo, ta không còn nhiều thời gian nữa rồi, những ngày cuối đời có ngươi bồi bên cạnh ta là ta đã mãi nguyện rồi, tiếc luối duy nhất chỉ là chắc gia gia không đợi được đến lúc ngươi gả chồng thôi.”
Phạm Thanh Thảo nghe vậy thì nước mắt chảy dài: “ Không gia gia, ngươi chắc chắn sẽ không chết, không phải còn có Trác gia gia sao, Trác gia gia nhất định sẽ không để người làm sao.” nói rồi nàng giận dữ chuyển ánh mắt sang Lâm Trần nói: “ đều tại ngươi, ngươi ngay lập tức biến mất khỏi đây, lể tình ngươi từng cứu ta ta sẽ không làm khó ngươi, Chu ca, nhanh đem tiểu tử này đuổi ra khỏi đây.”
Chu ca đã sớm không nhịn được, vừa nghe thấy tiểu thư ra lệnh lập tức đi lên muốn sách Lâm Trần đi, Chu ca cao đến hơn hai mét, dáng người đô con, đối với m7 như Lâm Trần có thể gọi là người khổng lồ, muốn nhấc Lâm Trần lên vô cùng dễ dàng.