Chương 2: Kẻ Trở Về Đô Thị 1

Bầu không khí oi bức mùa hạ , mặc dù trời đã chuyển đêm nhưng cái nóng ở ban ngày vẫn ám vào từng thớ đất nơi đây.

11h đêm nội thành Thanh Bình nước Đại Nam.

Lâm Trần lê từng bước chân mệt nhọc của mình qua những con hẻm không người, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh để điều chỉnh tâm tình của mình, hắn không biết chuyện gì đã sảy ra, hắn nhớ là mình đã chết trong trận chiến đó rồi, là thần hồn câu diệt, vậy mình còn ở đây ruốt cuộc là chuyện gì sảy ra, chắc chắn không phải là đoạt xá trọng sinh, thân thể này hắn đã kiểm tra thân thể này rồi, độ tương thích với linh hồn là hoàn hảo, hoàn toàn là một bản thể, không thể nào là đoạt xá được, vậy thì chỉ còn một cách giải thích duy nhất.

Là luân hồi,

Hắn đã được người khác đưa vào luân hồi rồi phong ấn trí nhớ, hôm nay một vụ tai nạn đã làm thức tỉnh hắn.

Lâm Trần tìm được một cái ghế bên bờ hồ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ đầy ánh sao mà không tự chủ được gợi lên một nụ cười, ‘vậy là ngươi đã thành công rồi sao, yên tâm, sẽ có một ngày ta lại tìm đến ngươi và kết thúc cuộc chiến còn dở của chúng ta.’

‘Khoan đã, nếu hắn có thể hồi sinh ta thì mẹ và muội muội…’ nghĩ rồi hắn run lẩy bẩy từ trong túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, chiếc điện thoại màn hình đã bị vỡ nát tựa như nhận phải va đập mạnh, run rẩy đôi tay cố gắng khởi động lại chiếc điện thoại, trong lòng Lâm Trần không ngừng cầu nguyện.

Một lúc sau, chỉ thấy màn hình điện thoại sáng lên, vội vàng mở điện thoại danh bạ, nhìn thấy dòng danh bạ chữ ma ma thì trong lòng không nhừng cuồng loạn, trên khôn mặt biến ảo chập chùng, có sợ hãi, có bất an, cũng có mong đợi chờ mong.

Hắn sợ, sợ mình trí nhớ rối loạn, kiếp trước kiếp này đan xen với nhau tạo ra sai lệch, hắn sợ sau khi hắn sống lại vẫn không được gặp lại mẹ và em gái, nhưng hắn cũng mong đợi, mong đợi được gặp lại bọn họ.

Cắn răng, ấn vào xem thông tin, hiện lên trên màn hình là hình nền một người phụ nữa nhân hậu đang ôm lấy hai đứa bé cười vui vẻ, trông thấy cảnh này thì Lâm Trần không kiềm chế được nữa, nước mắt hắn rơi như mưa xuống rơi ướt đẫm cả điện thoại, tiếp theo đó lại cười như điên như dại.

Hắn tên Lâm Trần, từng là kẻ đã suýt nữa hủy diệt cả vũ trụ, đã từng đồ sát không biết bao nhiêu sinh vật trong vũ trụ, nhưng tất cả những gì hắn làm chỉ vì một mục đích, hắn chỉ tìm cách hồi sinh mẹ và em gái mình, để hồi sinh được bọn họ hắn không tiếc hi sinh hết thảy, nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại, thất bại của hắn trả giá bằng cái chết, nhưng hắn không hối hận.

Hôm nay, hắn sống lại, hơn nữa còn một lần nữa gặp lại được mẹ và em gái, bây giờ nỗi lòng hắn chỉ toàn sự vui sướng, vui sướng đến hắn không thể kiềm chế cảm súc của chính mình.

Sau khi điều chỉnh lại tâm tình song hắn run rẩy đôi tay cầm điện thoại muốn nhấn gọi lại thôi, hắn muốn ngay lập tức được nghe giọng nói đã không được nghe từ lâu nhưng lại sợ làm phiền đến lúc họ đang ngủ.

Đang lúc hắn do dự thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo, là mẹ hắn Hà Tuyết Như đánh tới, vội vàng bắt máy, chỉ thấy truyền đến tiếng gầm: “ Lâm Trần, ngươi đang ở đâu, tại sao Trương di bảo ngươi vẫn chưa về, còn có tại sao điện thoại của ngươi lại không liên lạc được”

Lâm Trần cố gắng kìm chế cảm súc, tự nhiên trả lời: “ mẹ, không có gì, ta về trễ lên bị lỡ chuyến xe, điện thoại của ta vừa lúc hết pin, vì vậy ta ở lại đành ở lại nhà một người bạn ở gần trường một đêm.”

Hà Tuyết Như nghi ngờ trả hỏi lại: “ thật không?”

Lâm Trần cam đoan nói: “ thật”

Hà Tuyết Như: “ Tạm thời tin ngươi, ta sẽ thay ngươi nói với Trương di, nhớ kĩ ngày mai phải về giả thích rõ ràng cho Trương di ngươi, còn có hè năm nay ngươi có về không?”

Lâm Trần do dự một lúc rồi nói: “ không được, hè này lịch học thêm rất nhiều, năm sau là năm cuối rồi, ta muốn dành thời gian ôn tâp,” mặc dù rất muốn về nhà nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc, hắn cần gấp rút tăng lên tu vi của mình, mặc dù thế giới này không nguy hiểm như thế giới cũng có một vài thứ đe dọa dến hắn, nếu không sớm tăng lên tu vi thì hắn sẽ lại để mất người thân của mình một lần nữa, hắn không thể nào quên được trước kia hắn đã bất lực thế nào nhìn mẹ và muội muội của mình bị giết mà không thể làm gì, hắn không muốn trải nghiện cảm giác đó nữa.

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi nói: “ được rồi, ở đó nhớ cẩn thận, đi ngủ sớm đi, ta cúp máy đây.” nói rồi Hà Tuyết Như cúp máy.

Lâm Trần cười khổ một tiếng,mẹ hắn đúng là một nữ cương nhân à.

Dựa theo kí ức thì kiếp này hắn có một gia đình hoàn chỉnh, cha hắn là một nhân viên công chức bình thường trong huyện nhỏ tỉnh Thanh Bình, mẹ hắn là chủ một sưởng may ở địa phương vì vậy gia cảnh của hắn cũng được coi như là khá giả, phía trên hắn còn có một người tỷ tỷ, phải rồi là tỷ tỷ, kiếp trước muội muội hắn biến thành tỷ tỷ, đối với cái này hắn cũng bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ, không cần nói hắn cũng biết chuyện này là do tên kia làm, với tính cách của tên kia chuện này mà không phải hắn làm thì đánh chết hắn cũng không tin, đồng thời ánh mắc của hắn cũng rất phức tạp, nếu đúng là tên kia làm thì chứng tỏ hắn đã mạnh đến mức có thể thoải mái can thiệp vào luân hồi rồi.

Từ khi tốt nghiệp cấp 2 hắn được gia đình gửi lên đây cho bạn thân nàng là Trương Nhiên trông nom để hoàn thành trương trình trung học phổng thông(lời tg: hài, quan lện ở quê là trường thành phố lúc nào cũng tốt hơn trường nông thôn mà), hôm nay vốn là ngày bắt đầu kì nghỉ hè nên lớp của hắn tổ chức liên hoan, lúc đi về thì hắn bị một chếc taxi tông vào rồi bỏ trốn, chính nhờ trận tai nạn đó nên kí ức kiếp trước của hắn đã thức tỉnh.

Nhìn cơ thể nhỏ yếu của mình, hắn thở dài: “ hài, được rồi trước tiên khôi phục thương thế rồi tính sau”,