Chương 15: Kẻ Trở Về Đô Thị 1

Vào trong biệt thự Lâm Trần, đem rương hành lý bỏ vòa một bên rồi tùy tiện ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi, khoan hãy nói chiếc ghế này ngồi vô cùng dễ chịu, làm người ta vô cùng thư thái.

Lâm Trần vừa ngồi xuống, Phạm Văn Quân đi đến bên cạnh hắn cung kính, mang theo sợ hãi nói:

“ Đại sư, chuyện Trương Căn biểu đệ chọc giận ngài ta hoàn toàn không biết gì cả, là do ta quản giáo không ngiêm, mong đại sư thứ tôi.”

“ Được rồi, chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là, ta không thích phiền phức, ngươi hiểu.” Lâm Trần khoác tay, nhìn thẳng Phạm Văn Quân nói.

“ Đại sư yên tâm, ta lập tức đi sử lý chuyện này, đảm bảo ngày mai thanh thành sẽ không còn Trương Căn.” Phạm Văn Quân vỗ ngực đảm bảo nói.

“ Ách, thật ra cũng không cần như thế, chỉ cần đảm bảo hắn không tìm đến ta phiền phức là được rồi.” dù sao cũng là giết ‘oan’ biểu đệ người ta, bậy giờ còn thủ tiêu luôn thân chủ thì có vẻ hơn không được tốt lắm.

Phạm Văn Quân sững sờ, bất quá ngay lập tức đa tạ: “ vâng, đa tạ đại sư, ta lập tức sẽ đi cảnh cáo hắn.” mặc dù nói Trương Căn chỉ là một con chó, nhưng con chó đó cũng là hắn bỏ rất nhiều tâm huyết để lâng lên, bây giờ không dưng bị giết đi trong lòng hắn vẫn có chút khúc mắc.

Phạm Văn Quân bóng người đi ra biệt thự, Lâm Trần lại dời mắt nhìn về phía Phạm Thanh Thảo, Phạm Thanh Thảo thấy vậy vội vàng đưa tập tài liệu trong tay đến trước mặt Lâm Trần nói: “ Lâm đại sư, đây là giấy chứng nhận quyền sở hữu khu biệt thự đỉnh đồi Kim Thanh cùng biệt thự tòa 1 khu đô thị Kim Thanh, tất cả đã được sang tên ngài, ngài có thể kiểm tra, còn có…” vừa nói nàng vừa lấy trong túi một chiếc thẻ đen, cung kính đưa đến trước mặt Lâm Trần “ Đây là 1000 tỷ ngài cần, mong đại sư nhận lấy.”

“ Không cần phải như thế, 100 tỷ là đủ rồi” Lâm Trần chậm rãi lắc đầu, thật sự không cần thiết, dù sao hắn cũng rất ít dùng đến tiền, 100 tỷ có thể đủ hắn dùng rất lâu.

“Đây là thành ý của Phạm Gia, mong đại sư không lên từ chối.” Phạm Thanh Thảo quyết ý nói.

“ Thật sự không cần, như vậy đi, ta lấy 100 tỷ, còn lại tiền ngươi thu mua cho ta một vài loại pháp khí hoặc đồ cổ cũng được.” Lâm Trần bất đắc dĩ nói.

Gặp Lâm Trần nói vậy, Phạm Thanh Thảo cũng chỉ đành đáp ứng, sau khi bàn dao xong thì nàng cũng rời đi.

Sau khi Phạm Thanh Thảo rời đi, Lâm Trần cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc lên phòng, hắn tùy tiện chọn một căn phòng làm phòng của mình rồi sắp sếp hành lý lên, thật ra hành lý của hắn cũng chẳng có cái gì, chỉ là vài bộ quàn áo mà thôi, những thứ khác hắn cũng không mang theo, dù sao trong biệt thự đã có đầu đủ mọi thứ rồi, hắn không cần thiết phải cầm theo là gì.

Thời gian cứ thế chậm rãi chôi qua, chớp mắt đã qua 5 ngày, trong 5 ngày này, hắn không bước chân ra khỏi biệt thự nửa bước, cả ngày chỉ trốn trong phòng nghiên cứu là luyện chế linh Khí, hôm đó cho Phạm Thanh Thảo tìm kiếm Pháp khí, ngay ngày hôm sau nàng đã mang đến cho hắn 4 món đồ cổ, 3 món pháp khí, tổng cộng 7 món, trong đó có hai món pháp khí là giả, một món còn lại chỉ là vô cùng yếu ớt linh khí tế luyện mà thôi.

Bởi vậy hắn chỉ đành phải tế luyện cả 5 món kia từ đầu.

Thật ra thứ hắn làm cũng không phải luyện chế cái gì pháp khí, chỉ đơn giản là tụ tập linh khí gia trì cho các món đồ vật đó thôi, lý do dùng đồ cổ là bởi những thứ đó có liên đại lâu đời, được linh khí thời gian dài gột rửa, có thể dễ dàng hấp thụ linh khí hơn, chứ thực lực của hắn bậy giờ chưa đủ để luyện chế linh khí.

Bất quá bố trí một vài cái cấp thấp trận pháp, có vẻ như cũng chẳng cần cao cấp linh khí là gì.

Buổi chiều Trương Di có gọi hắn qua nhà ăn cơm nhưng bị hắn khéo léo từ chối, là hắn còn trận phái chưa bố trí xong, phải tranh thủ thời gian hoàn thành cho xong.

Chạng vạng tối hôm đó, Lâm Trần đem cái cuối cùng pháp khí tế luyện qua một lần sau đó bắt đầu tại biệt thự bố trí trận pháp.

Lâm Trần bố trí là đơn giả nhất Tụ Linh Trận trận pháp, cái trận pháp này vô cùng phổ thông, kiếp trước của hắn gần như không người nào là không biết bố trí.

Tụ Linh Trận Trận Cơ bởi vì bốn bộ phân tổ thành, chia ra làm dẫn đến linh, trói linh, hóa linh cùng nuôi linh, dẫn đến linh là đưa tới linh khí, trói linh là ràng buộc ở linh khí, không để cho linh khí tiết ra ngoài, hóa linh là đem đưa tới đủ loại linh khí thông qua trận pháp chi lực, hóa thành càng thêm tinh thuần linh khí, nuôi linh chính là bồi dưỡng linh khí, linh khí cùng nước một dạng, nếu thời gian dài không lưu động, không đổi mới, liền biết trở thành tử khí, mà không phải linh khí.

Bốn cái đồ cổ chế thành Pháp Khí bị Lâm Trần chia ra bốn phía lập trận, cái kia Pháp Khí tế luyện Lâm Trần dặt ở chung tâm làm mắt trận, dùng linh khí kết lối các pháp khí lại với nhau, như vậy coi như cơ bản Tụ linh Trận đã thành hình.

Lâm Trần thở phào một hơi, ngồi trên ghế sofa chậm dãi đợi Tụ Linh Trận dẫn dắt linh khí.

“ Xem ra biệt thự cần phải mời người đến giúp việc à,” Lâm Trần nhìn đến trên bàn cùng dưới đất lớp lớp tro bụi, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước Phạm Hiểu đem người khác đuổi đi, ngay cả một người giúp việc cũng không để lại, to như vậy cái biệt thự, hắn cũng không thể dọn dẹp hết được, hơn nữa còn cả cơm nước, mấy ngày nay hắn hầu như chỉ dựa vào vài gói mì ăn liền mà qua ngày.

Đang Lâm Trần than thở, đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là bạn cùng lớp của hắn Vương Toàn, cũng là bạn ngồi cùng bàn với hắn.

Hắn cái này bình thường không thể bình thường hơn học sinh trong lớp rất ít bạn, Vương Toàn gần như là người bạn duy nhất của hắn.

“ Lão Lâm, ngươi lên đây chưa?” đầu dây bên kia truyền đến tiếng Vương Toàn.

“Hè năm nay ta không về nhà, có chuyện gì không?” Lâm Trần trả lời.

“ Ách, cũng không có gì, ngày mai khai giảng ngươi có đi không?”

“ Ngày mai là khai giảng?” Lâm Trần ngạt nhiên hỏi, những ngày tháng này làm hắn suýt nữa thì quên thân phận học sinh của mình.

“ Ngươi không nhớ?” Vương Toàn kì quái hỏi.

“Ách, dạo này nhiều việc lên quên mất.” Lâm Trần trả lời

Bên kia Vương Toàn bữu môi, hiển nhiên là không tin thuyết pháp của Lâm Trần “ được rồi, ngày mai ngươi có đi không?”

Lâm Trần trầm ngâm một lát rồi trả lời: “ Không đi, dạo này ta tương đối bận.”

“ Ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà” nói rồi hắn nở một nụ cười ta hiểu “ Lâm Trần, nếu ngày mai ngươi không đi khai giảng thì đi cùng ta một chuyến được không?”

“ Đi đâu, nếu lại đi chơi net thì thôi đi” Lâm Trần đối với người bạn này hắn hiểu rõ, tên này cả ngày chỉ rúc trong quán nét chơi game, hẹn hắn ra ngoài cũng chỉ đến mấy quán intenet là kịch.

“ Ngạch, không phải Lâm Trần, là như này, ngày mai có thể bồi ta đi ăn cơm sao?” Vương Toàn ấp úng nói.

“ Có sự mau nói, có rắm mau thả, ăn cơm? Không có chuyện tự dưng mời ta đi ăn cơm, ngươi nghĩ ta tin sao?” Lâm Trần không kiên nhẫn nói.

“ Thật mời ngươi ăn cơm, khoan, đừng tắt điện thoại, được rồi, nói thật với ngươi, ta ở trên mạng quen được một cô nàng, nói chuyện với nhau khá hòa hợp lên muốn gặp mặt, nhưng phút chốc nàng lại nói bạn của nàng muốn gặp ta, bởi vậy ta mới mời ngươi qua đây.” Vương Toàn xấu hổ nói.

“ Lại trên mạng, đáng tin không, lại không như lần trước một cái 200 cần bàn nương nữa chứ?” cái này bạn cùng bàn của hắn nói yêu đương cũng có mấy lần rồi, đa phần là quen trên mạng, lần gần nhất đi gặp mặt là một cô em trên mạng xinh như hot girl, ngoài đời lại là một cô nàng nặng 200 cân, lần đấy tên này khóc lóc nói cái gì không bao giờ tin gái trên mạng nữa, không ngờ nhanh như vậy lại có người mới rồi.

“ Ngươi có thể đừng nói đến lần đó được không, mà lại lần này cam đoan là người thật, ta đã gọi qua video call rồi, là một cô nàng rất xinh.” nhắc đến chuyện cũ làm Vương Toàn không khỏi rùng mình một cái, cái kia lần đối với hắn là ác mộng không muốn nhớ lại.

“ Được rồi, đừng để bị gạt là được, ngươi phát địa chỉ và thời gian cho ta, mai ta đi qua.” Lâm Trần nói.

“ Cái kia Lâm Trần, Trần ca, ăn cơm địa phưng phỏng chừng hơi mắt, đến lúc đó mượn ngươi ít tiên à.” Vương Toàn ngượng ngùng nói.

“ Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta, ngươi gọi ta đi cùng có phải chỉ vì vay tiền tán gái không.” Lâm Trần híp mắt nói.

“ không có, không có, ngươi đừng hiểu lầm anh em chứ, ta chỉ thấy ngươi chưa có người yêu nên muốn giới thiệu khuê mật bạn gái ta cho ngươi thôi.” Vương Toàn chột dạ nói.

“ Ngươi nghĩ ta tin ngươi sao, được rồi, không có chuện gì nữa ta cúp máy, chờ một chút đem thời gian và địa điểm phát cho ta, ta sẽ đến đúng giờ.” Lâm Trần nói song rồi cúp điện thoại, nhàn chán đi chuẩn bị bữa tối cho mình.