Rì rào rì rào!!!
Tiếng gió thổi kèm theo tiếng của những đợt sóng biển đập vào bờ đê tạo nên một cảnh tượng thật yên bình. Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, tay cầm một điếu xì gà, miệng không ngừng nhả ra những luồng khói trắng vào không khí.
Sau lưng hắn, một bóng đen xuất hiện, đó chính là Nghiệt Hồn. Nó đang gặm nhấm tội ác trên người của người đàn ông kia, người nó không ngừng tỏa ra một luồng khí đen bao phủ lấy vật chủ. Người đàn ông này tiến lên phía trước, hắn nhìn xuống chân bờ đê, xác của một người đàn ông khác tầm gần sáu mươi tuổi đang nằm phía dưới. Người đàn ông này không hề sợ hãi hay lo lắng, miệng hắn nhếch lên về một phía rồi quay đầu bỏ đi.
Trong ngôi chùa nhỏ.
Hai ngày sắp trôi qua, Địch Sát Thần đã dần quen với cuộc sống nơi đây. Hắn cảm thấy chỗ này như thiên đường chứ không phải là địa ngục như hắn tưởng tượng. Thứ duy nhất khiến hắn lo lắng là chỉ còn bốn ngày nữa, nếu hắn không tìm được thêm Nghiệt Hồn thì cuộc đời hắn sẽ kết thúc.
Trong hai ngày này, hắn chỉ có ăn rồi ngủ, không quan tâm đến xung quanh như thế nào. Sư Từ Ân cũng không hề sai bảo hắn làm một việc nào cả, hằng ngày ông chỉ chăm chú đọc kinh, tiếp khách đến dâng hương, dạy dỗ đám trẻ con kia mà thôi.
Cuộc đời Địch Sát Thần cũng chưa từng thấy một ngôi chùa nào như thế này cả. Ngôi chùa chỉ có duy nhất một nhà sư kiêm luôn trụ trì. Chùa tuy nhỏ nhưng bài trí thì không khác những ngôi chùa khác là bao.
Hôm nay, hắn được giao công việc đầu tiên, đó là tiếp đón một vài khách đến tham quan chùa. Địch Sát Thần không hiểu sao hắn lại dễ dàng nghe lời sư trụ trì như vậy, có lẽ đơn giản vì ở đây hắn rất thoải mái, không phải lo nghĩ gì như trước.
Trời bắt đầu chập tối, Địch Sát Thần đang lơ ngơ thì bỗng phát hiện ra trong đoàn người kia xuất hiện một thứ gì đó, mờ ảo giống như hồn ma đang lởn vởn quanh một người đàn ông. Hắn cố nhìn thật rõ, nhưng chưa được bao lâu, bóng ma đó dần biến mất, lẩn khuất cùng với dòng người đông đúc.
“Quái lạ, ban ngày cũng thấy ma sao? Hay đó là Nghiệt Hồn?” - Địch Sát Thần khẽ lẩm bẩm, hắn nhẹ nhàng tiến đến chỗ đoàn người kia thăm dò thử.
“Cậu làm gì thế? Sao không đứng chỗ kia đưa hương cho khách dâng hương” - Sư Từ Ân từ phía xa gọi lại, ánh mắt của Địch Sát Thần đang tìm kiếm thứ gì đó khiến ông có cảm giác không được an tâm cho lắm.
Địch Sát Thần quay đầu nhìn sư Từ Ân, lẩm bẩm:
“Ông là cái gì mà ra lệnh cho ta?”
Nói xong, hắn chạy đi, mất hút trong đoàn người dâng hương.
“Cậu bé này thật là… Để đó ta sẽ dạy lại sau.” - Sư Từ Ân lắc đầu rồi nhẹ nhàng đi theo Địch Sát Thần, ông muốn xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì.
Địch Sát Thần bám theo đoàn người kia, sau khi dâng hương xong, cả đoàn cùng nhau ra về.
Bỗng!!!
Phía sau lưng một người đàn ông trung niên xuất hiện một bóng đen, đó chính là Nghiệt Hồn. Mỗi khi Nghiệt Hồn ăn tội ác hoặc ở trong bóng tối, hình dạng của chúng sẽ hiện ra rõ nét nhất. Địch Sát Thần nhìn quanh, hắn đã phát hiện ra Nghiệt Hồn trên người tên kia.
Hắn đưa tay ra, một âm thanh vang lên. Sau đó, thanh kiếm liền hiện ra trên tay Địch Sát Thần. Hắn lao nhanh đến chỗ người trung niên kia, tính một kiếm chém đứt lìa Nghiệt Hồn đó. Nhưng không hiểu vì sao, cả người hắn khựng lại, không thể di chuyển được nữa.
"Ta bị gì vậy? Chẳng lẽ lại trúng phải roi điện?"
Địch Sát Thần lẩm bẩm rồi nhìn lại người trung niên đó, Nghiệt Hồn kia đã biến mất từ bao giờ.
"Nghiệt Hồn này… Nó bị gì vậy?"
Cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thế, sao hắn có thể hành động được? Đã thế người hắn còn bị gì nữa, nhất thời hắn không thể di chuyển được. Địch Sát Thần đành ngậm ngùi nhìn theo bóng người trung niên kia. Gã bắt đầu lên xe, Nghiệt Hồn kia trở lại trên người của hắn.
Cùng lúc này, cơ thể Địch Sát Thần cũng có thể di chuyển được.
“Quái, như vậy là sao chứ?”
Chỉ suy nghĩ được một câu, Địch Sát Thần không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, hắn định đuổi theo chiếc xe kia nhưng tay hắn bị một vật gì đó giữ lại.
Địch Sát Thần quay người, thì ra sư Từ Ân đã ở đó nắm chặt tay Địch Sát Thần lại, ông hỏi:
"Cậu định làm gì?"
"Ngươi sao thế ông già? Bỏ tay ra nếu không muốn ta làm ngươi bị thương."
Địch Sát Thần trừng mắt nhìn sư Từ Ân nhưng điều đó không làm ông sợ. Tay ông vẫn giữ chặt lấy tay hắn.
"Trong số người kia có kẻ từng giết người!" - Địch Sát Thần hét lớn khiến những người khác quay qua nhìn hai người rồi hắn dùng tay kia lôi bàn tay của sư Từ Ân ra, một mạch chạy đi.
Trong chốc lát, sư Từ Ân không hiểu Địch Sát Thần đang cố làm gì nhưng miệng ông vẫn thốt lên:
"Cẩn thận."
Địch Sát Thần quay đầu nhìn sư Từ Ân một cái, rồi đuổi theo chiếc xe ô tô chở người đàn ông kia.
Trên xe ô tô.
Người tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một người cứ đuổi theo chiếc xe này với tốc độ không hề thay đổi.
"Thưa giám đốc, có người cứ đuổi theo xe chúng ta."
Người đàn ông kia quay đầu nhìn lại, thấy một người thanh niên mang theo khúc gỗ vừa chạy vừa tránh né những chiếc xe khác. Điều quan trọng hơn, người này giống như đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Không sao, cứ chạy chậm xem thử tên đó muốn gì."
Chiếc xe chạy mãi cho đến gần một tiếng sau, lúc này trời đã tối, nó dừng lại bên một công trường vắng vẻ.
Người đàn ông trong xe bước ra, nhìn lại Địch Sát Thần đang thở hồng hộc ở phía sau, hỏi:
"Cậu đuổi theo ta lâu như vậy có mục đích gì?"
Địch Sát Thần không nói gì, hắn tiếp tục thở hồng hộc rồi giơ thanh kiếm trên tay ra chĩa vào người đàn ông đó.
Người đàn ông đó không hiểu ý của Địch Sát Thần là gì, liền hỏi tiếp:
"Cậu muốn gì?"
Lúc này, Địch Sát Thần mới nói được, mắt hắn long lên sắc lẻm nhìn vào thứ phía sau lưng kẻ đó, thanh kiếm trên tay hắn vẫn không hề di chuyển đi hướng khác:
"Nghiệt hồn của ngươi, mau giao ra đây cho ta!"
Hết chương 5.