Đoàn Hàn Chi một tay ôm răng cửa, một tay bị Vệ Hồng nắm lôi đi. Đàm Diệc Vi lon ton mở cửa quán bar: “Đoàn đại đạo diễn, Ngài thật sự không có việc gì chứ? Có cần tôi giúp Ngài gọi xe cứu thương không?”
Đoàn Hàn Chi nói: “Biến.”
An Tuấn Thụy ngây ngốc đứng trước cửa quán bar một lúc mới vội vã đuổi theo: “Hàn Chi…”
Đoàn Hàn Chi lại nói: “Cậu cũng biến.”
“…”
An Tuấn Thụy âm trầm nhìn hai tên Trình Giảo Kim* bên cạnh Đoàn Hàn Chi, sắc mắt khiến cho người ta không rét mà run: “Diễn viên trẻ Đàm Diệc Vi, và cậu bạn trai này nữa, tôi sẽ nhớ kỹ các người.”
*Trình Giảo Kim: kỳ đà cản mũi.
Vệ Hồng có chút vừa mừng vừa sợ, nhịn không được nói: “Kỳ thật tôi rất thích xem anh đóng phim, bộ phim ‘Thiên lý truy tập’ của anh tôi đã xem đến mấy lần, không ngờ tôi có thể được thần tượng nhớ kỹ, thật sự là…”
Đoàn Hàn Chi tức giận trừng mắt với Vệ Hồng: “Cậu nghĩ tôi không chửi cậu thì có thể làm bộ ngớ ngẩn hả? Câm miệng lại, ít nói chút đi.”
Vệ Hồng yên lặng quay mặt sang chỗ khác. An Tuấn Thụy thấy hai người bọn họ kẻ tung người hứng, thái độ vô cùng thân mật thì nhịn không được bốc mùi dấm chua, hừ lạnh nói: “Bạn trai? Tôi cũng muốn nhìn thử xem tên bạn trai như cậu có thể đắc ý mấy ngày? Tiểu tử, tôi khuyên cậu một câu, người mới sẽ rất nhanh trở thành cũ, đừng tưởng hiện tại có thể kiêu ngạo hống hách là hay nhé. Chờ sau khi cậu bị một cước đá bay, cẩn thận đừng để tôi bắt gặp trên đường.”
Vệ Hồng vừa muốn nói gì thì Đoàn Hàn Chi đã nhàn nhạt xen vào: “Hắn có thể đắc ý mấy ngày là do tôi quyết định chứ không phải cậu.”
An Tuấn Thụy lập tức nghẹn họng.
“Tuấn Thụy, mấy năm nay cậu cũng quá mức lộng hành, còn vọng tưởng cưỡi trên đầu tôi sao? Tôi thích ai, nâng đỡ ai, cậu có tư cách xen vào?”
Đoàn Hàn Chi ngữ khí lãnh đạm, bộ dáng thờ ơ, thế nhưng sắc mặt An Tuấn Thụy lại càng lúc càng khó coi.
“Năm xưa tôi sủng cậu là vì cậu biết nghe lời, đừng tưởng hiện tại cậu đủ lông đủ cánh thì có thể chỉ tay năm ngón vào việc của tôi. Tôi có thể giúp cậu nổi tiếng thì cũng có thể đạp cậu xuống, nói không chừng ngày mai…” Đoàn Hàn Chi vỗ lên tay Vệ Hồng, “Cậu diễn viên vô danh này sẽ chiếm mất ngôi vị siêu sao thiên vương của cậu đấy.”
An Tuấn Thụy nói: “Dựa vào cậu ta?”
Đoàn Hàn Chi cười lạnh: “Không tin cậu cứ chờ xem.”
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe. Ngay lúc này, đột nhiên có ánh đèn sáng choang không ngừng chớp tắt. Đoàn Hàn Chi lập tức đưa tay lên che mặt: “Đi mau, phóng viên đến.”
Vệ Hồng còn đang mãi lo nhìn đông nhìn tây: “Phóng viên đâu?”, kết quả liền bị Đàm Diệc Vi đá mạnh một cước vào mông, trực tiếp bay xuống lầu. Thời gian trước, Đàm Diệc Vi tằn tiện mãi, dùng hết tiền thù lao mới mua được một chiếc xe du lịch, hiện giờ đang đậu trước cửa quán bar. Ba người giống như chạy giặc chui vào xe, mãi đến khi đã đóng cửa vẫn còn thấy ánh đèn huỳnh quang chớp tắt điên cuồng.
Vệ Hồng ngồi trên xe, lo lắng nhìn ra ngoài: “Không biết An thiên vương có bị phóng viên bắt gặp không?”
Đàm Diệc Vi vụng trộm nhìn sắc mặt Đoàn đại đạo diễn qua kính chiếu hậu, lập tức vì nghĩa diệt thân: “Vệ Hồng, rốt cuộc cậu có biết phân biệt địch – ta không? Cậu thế nhưng đi đồng tình với tên đồng tính biến thái ấy, thật không có phép tắc gì cả. Đúng không, đạo diễn Đoàn?”
Đoàn Hàn Chi khoan thai nói: “Năm xưa khi An Tuấn Thụy vẫn còn là diễn viên mới, là tôi câu dẫn cậu ta.”
“…” Đàm Diệc Vi khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy vì sao theo tình hình khi nãy, Ngài giống như ghét cay ghét đắng anh ta?”
“Bởi vì tôi thích chủ động, không thích bị ép buộc.”
Đàm Diệc Vi yên lặng quay đầu lái xe. Đoàn Hàn Chi quay sang Vệ Hồng, có chút hứng thú đánh giá hắn: “Cậu họ Vệ, từng diễn vai đàn em hắc bang Long bộ trong ‘Đoạn trường thủy’, phải không?”
Vệ Hồng kinh ngạc: “Đạo diễn Đoàn, làm sao Ngài biết?”
“Hôm đó tôi đến phim trường ‘Đoạn trường thủy’ tham quan, thấy cậu trốn trong góc học lời thoại, chỉ một câu ‘Mày muốn làm gì người yêu của lão tử?’ mà ước chừng cậu lặp đi lặp lại nửa tiếng đồng hồ, hại tôi buổi tối vừa nhắm mắt trong đầu liền hiện lên câu ấy.” Đoàn Hàn Chi tao nhã rút ra một tấm khăn giấy, chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe môi: “Tuy rằng chỉ có một câu, bất quá diễn xuất không tệ, ra vẻ hổ báo lắm.”
Vệ Hồng không hiểu sao đỏ bừng mặt: “Chỉ duy nhất vai diễn đó tôi mới có lời thoại, cho nên…”
“Ngoại hình của cậu khá tốt.” Đoàn Hàn Chi nâng cằm Vệ Hồng lên, lật qua lật lại đánh giá: “Khờ khạo phúc hậu, giống như viên gạch thô, được cái dáng người cao ráo, tinh thần sáng sủa, sao lại không nổi tiếng như tên tiểu tử lái xe nhỉ?”
Tiểu tử lái xe rơi lệ: “Đạo diễn Đoàn, tôi tên Đàm Diệc Vi, tốt xấu gì Ngài cũng chọn tôi làm nam diễn viên chính mà.”
Đoàn Hàn Chi nói: “Là cựu nam diễn viên chính. Cậu đã bị tôi đá bay.”
“…Không còn đường nào cứu vãn?”
“Không còn.” Đoàn Hàn Chi ôn hòa nhã nhặn nói: “Kỳ thật tôi đã sớm muốn đuổi cậu, mặc dù lúc thử vai cảm giác không tệ lắm. Gần đây tên tuổi cậu khá nổi, giáo viên của cậu lại là bậc tiền bối tôi phi thường tôn trọng, cho nên nhà sản xuất rất biết thời biết thế lăng-xê cậu. Nhưng lúc quay tôi mới phát hiện cậu thiếu cảm giác, không thể nhập vai. Cậu nghĩ xem, nhân vật chính là một người hết sức mâu thuẫn, hắn đã có vợ chưa cưới nhưng đồng thời lại giữ trong lòng tình cảm đồng tính với thủ trưởng của mình. Mặc dù bị thủ trưởng tính cách xấu xa méo mó, độc mồm độc miệng khó dễ nhiều năm, hắn vẫn chịu đánh chịu mắng mà không chống trả. Cứ như vậy năm rộng tháng dài tâm tình buồn bực dồn nén, rốt cuộc có một ngày hắn không nhịn nổi nữa, áp đảo thủ trưởng, đây chính là phân cảnh quan trọng nhất… Cho nên nói, tính cách nhân vật rất phức tạp, hiền lành chất phác, thích sống nội tâm, yên lặng ôm oán niệm trong lòng nhưng vẫn vô cùng lương thiện.”
Tiếng nói của Đoàn Hàn Chi đột nhiên tắt trong cổ họng. Đàm Diệc Vi chậm rãi xoay người, hai luồng ánh mắt đồng thời quỉ dị chiếu thẳng vào Vệ Hồng.
Vệ Hồng sởn gai ốc: “Hai người nhìn tôi làm gì?”
“Đạo diễn Đoàn, nhân vật Ngài nói…” Đàm Diệc Vi ngón tay run run chỉ về phía Vệ Hồng, “Chẳng phải chiếu theo nguyên bản tên tiểu tử này mà xây dựng sao!?”
Vệ Hồng đứng trước cửa phòng khách sạn, vò vò mái tóc ngắn chỉa lên trời, rất giống một con nhím khẩn trương xù lông.
Đoàn Hàn Chi gọi hắn đến thử vai, cũng là do người anh em Đàm Diệc Vi nói giúp, khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ hội. Mặt khác, Đoàn Hàn Chi đại khái muốn mượn hắn cho An Tuấn Thụy một bài học. Tuy rằng An thiên vương đã được phong vương, nhưng trong giới điện ảnh Đoàn Hàn Chi cũng sớm được phong thần, y tuyệt đối không cho phép người chính tay y nâng đỡ dám chống đối y.
Ngày đó, trước lúc rời đi Đoàn Hàn Chi đã ý vị thâm trường vỗ vai Vệ Hồng: “Người trẻ tuổi, diện mạo cậu tốt thế này, hơn nữa còn chăm chỉ cố gắng, nguyện ý chịu khổ, lại là sinh viên được đào tạo bài bản, không có đạo lý nào không thể nổi tiếng. Thứ cậu thiếu chỉ là một cơ hội thôi. Đàm Diệc Vi vượt trội vì có giáo viên chống lưng, còn về phần cậu có thể phất lên hay không, vậy phải xem cậu có đồng ý nắm chắc cơ hội hay không.”
Vệ Hồng đem mấy lời này cân nhắc rất lâu, Đàm Diệc Vi cũng không ngừng bơm vào: “Nắm chắc cơ hội đi! Đoàn Hàn Chi tốt xấu gì vẫn là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, người khác cầu còn không thể lọt vào mắt xanh của y, cậu trăm ngàn lần đừng dễ dàng bỏ phí!”
“…” Vệ Hồng nói: “Lý tưởng của tôi là trở thành ca sĩ quán bar. Cậu đột nhiên tặng tôi miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tôi nuốt không trôi a.”
Đàm Diệc Vi phất tay: “Lý tưởng của tôi là trở thành ông chủ cửa hàng bán hoa nè, có trời mới biết tại sao tôi chạy đi làm diễn viên điện ảnh?”
Vệ Hồng thở dài nặng nề: “Cậu nói thử xem, chắc không phải hôm ấy ở quán bar Đoàn Hàn Chi đối với tôi vừa gặp đã yêu, muốn tôi dùng quy tắc ngầm chứ?”
Đàm Diệc Vi phun ra một ngụm nước: “Cậu cảm thấy giữa cậu và An Tuấn Thụy, ai ăn ảnh hơn?”
“An thiên vương.”
“An thiên vương vừa có khí chất lại vừa đẹp trai, được giới truyền thông xưng tụng là sát thủ tình trường, phàm là giới nữ từ tám tuổi tới tám mươi tuổi không ai không hâm mộ. Nhân tài như vậy còn bị Đoàn Hàn Chi một cước đá bay, cậu có điểm nào đáng để Đoàn Hàn Chi xem trọng?”
Vệ Hồng ngẫm lại thấy cũng đúng. Sau đó, lúc ở nhà hắn nhận được một cuộc điện thoại, giọng nam khô khan ở đầu dây bên kia hỏi: “Ngài chính là Vệ Hồng tiên sinh phải không? Tôi là trợ lý của Đoàn Hàn Chi, đạo diễn Đoàn muốn mời ngài vào 5 giờ chiều ngày cuối tuần đến khách sạn Kim Sa, phòng 308 phỏng vấn. Xin Vệ tiên sinh đừng đến muộn.”
Vệ Hồng gật đầu: “Được, được.” Cúp máy, hắn nhìn xung quanh, đây là căn phòng trọ nhỏ xíu trong thành phố tấc đất tấc vàng, âm u ẩm ướt, đồ đạc lộn xộn, tùy tiện đặt một cái giường, thêm một cái bàn thì chỉ còn đủ không gian xoay người.
Hắn nện một quyền xuống bàn, bát nước mì ăn liền còn sót lại từ hôm qua chấn động, chỉ nghe tiếng hắn rít gào đến khản cả giọng: “Lão tử muốn kiếm tiền a a a a a a a–!”
Đối với kẻ đang khẩn thiết muốn kiếm tiền, người có tiền chính là đại gia.
……
Vệ Hồng đợi chừng nửa tiếng, mắt nhìn kim đồng hồ chầm chậm trôi qua, khi còn đúng một giây nữa là năm giờ thì cửa mở, gã trợ lý dáng dấp cao ráo như vệ sĩ dùng thanh âm cứng nhắc không gợn sóng y hệt trong điện thoại hôm qua nói với hắn: “Đạo diễn Đoàn đang nhận điện thoại phỏng vấn, cậu chờ lát nữa hãy vào.”
Tiếp tục đợi đến khoảng năm giờ rưỡi, gã trợ lý một lần nữa mở cửa: “Vệ tiên sinh, cậu có thể vào rồi.”
Vệ Hồng bước vào phòng, cánh cửa phía sau nhẹ nhàng khép lại. Không hổ danh là khách sạn cao cấp nhất thành phố, cả căn phòng tỏa sáng rực rỡ tráng lệ, trong không khí bồng bềnh hương hoa dịu mát, mơ hồ làm say lòng người.
Đối diện cửa là chiếc ghế sô pha dài, dọc bên tường còn có quầy rượu bằng thủy tinh. Đoàn Hàn Chi đứng cạnh quầy rượu, tấm lưng hờ hững tựa vào tường, lắc lắc ly rượu vang màu đỏ ruby trong tay: “Hai hôm nay có đọc báo không?”
Vệ Hồng theo bản năng lắc đầu: “Không.” Ánh mắt hắn lướt qua người Đoàn Hàn Chi, có chút khó mà dời mắt. Đoàn Hàn Chi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi Armani, hai khuy áo mở rộng, xương quai xanh sâu thẳm; bên dưới mặc quần jean trễ thắt lưng, vòng eo tinh tế, hai chân thon dai, bờ vai rộng, nếu nói đây là người mẫu cũng không phải quá đáng.
Đoàn Hàn Chi nổi tiếng đã lâu, Vệ Hồng đoán chừng y cũng gần ba mươi tuổi. Thế nhưng nếu nhìn thoáng qua thì hai người không cách biệt lắm. Người này ngũ quan hết sức dễ nhìn, mắt phượng hơi xếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, là một người diện mạo cực kỳ lạnh nhạt bạc tình.
Vệ Hồng nhớ báo chí có nói Đoàn Hàn Chi từng đóng thế cho diễn viên, xem ra đây là sự thật. Diện mạo như vậy nếu không làm đạo diễn, trở thành thần tượng cũng không thành vấn đề. Khuyết điểm duy nhất là nghệ sĩ phải luôn luôn duy trì nhiều mối quan hệ, cho nên vẻ ngoài phải vừa đẹp vừa lạnh nhưng vẫn khiến cho người khác muốn thân cận. Còn gương mặt Đoàn Hàn Chi lại tạo cảm giác áp bách quá mạnh mẽ, bởi vì quá xinh đẹp nhưng khí chất lạnh lùng nghiêm khắc, khiến người ta có cảm giác khiếp sợ.
Đoàn Hàn Chi làm như không nhận ra ánh mắt của Vệ Hồng, chỉ hất hất mặt, ý bảo hắn nhìn lên bàn trà: “Tự xem đi.”
Trên bàn trà có một tờ báo đang mở ra ở mục giải trí, dòng tiêu đề màu đen to đùng kinh tâm động phách ‘Đạo diễn nổi tiếng quốc tế Đoàn Hàn Chi bị đánh ở quán bar, hung thủ tình nghi là siêu sao thiên vương An Tuấn Thụy, hay là ngôi sao mới nổi Đàm Diệc Vi!?’ Phía dưới đính kèm tấm ảnh vĩ đại, Đoàn Hàn Chi một tay che miệng, máu tươi chảy dọc cổ tay, An thiên vương đứng trên cầu thang tức giận, lẩn quẩn dưới cầu thang là Đàm Diệc Vi, còn Vệ Hồng nghiêng người đứng cạnh Đoàn Hàn Chi, đại khái đã bị giới truyền thông trực tiếp xem như vệ sĩ của Đoàn đại đạo diễn.
Vệ Hồng cầm tờ báo, chỉ cảm thấy khả năng suy đoán của kẻ đưa tin quá mức hoang đường. Đầu tiên là liên tưởng đến việc Đoàn Hàn Chi vô duyên vô cớ cắt hợp đồng với Đàm Diệc Vi, do đó Đàm Diệc Vi có ý trả thù, ở quán bar đánh gãy răng cửa đạo diễn; Kế tiếp lại phỏng đoán hung thủ chính là siêu sao thiên vương An Tuấn Thụy, bởi vì năm xưa An Tuấn Thụy dựa vào Đoàn Hàn Chi nên mới có được địa vị ngày hôm nay, bao nhiêu năm trời trung thành tận tụy đi theo Đoàn Hàn Chi, thế nhưng Đoàn Hàn Chi lại muốn lăng-xê người mới nên đem An Tuấn Thụy tống vào lãnh cung. Tuy rằng Đoàn đại đạo diễn luôn luôn có mới nới cũ, nhưng tốc độ thay người này thật sự không chừa cho An thiên vương chút mặt mũi nào hết.
“Người vô tội trên lưng đeo nỗi oan, còn hung thủ chân chính lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” Đoàn Hàn Chi trào phúng nhìn Vệ Hồng: “Bất quá, bộ dáng cậu nhìn rất giống con cún bự, cho nên nếu lặng lẽ đứng trong bóng đêm không lên tiếng, ắt hẳn không ai nhận ra cậu là người.”
Vệ Hồng yên lặng đặt tờ báo xuống. Từ khi học đại học hắn đã thân cao mét tám, mái tóc lúc không cắt tỉa sẽ hơi quăn, nhìn qua xác thực có điểm giống chó lông xù.
Đoàn Hàn Chi châm chọc xong rồi, tâm tình khoan khoái dễ chịu: “Nè, kịch bản tôi nhờ Đàm Diệc Vi đưa cho cậu, cậu đọc qua chưa?”
“Đọc… Đọc qua một chút…” Vệ Hồng trọn một ngày không bước ra khỏi cửa, chỉ nằm dài trên giường niệm lời thoại. Ngoại hình của hắn không tồi, năng lực diễn xuất khá tốt, chỉ tiếc khi ở trên màn ảnh không đủ lanh lợi, cho nên không thể nổi tiếng như Đàm Diệc Vi. Vì bù đắp khuyết điểm này, hắn chỉ biết cố gắng chăm chỉ hơn người khác gấp trăm lần để học lời thoại, nghiền ngẫm kịch bản.
Đoàn Hàn Chi tao nhã buông chén rượu xuống, ly thủy tinh chạm mặt bàn phát ra tiếng vang khe khẽ. “Vậy để tôi nhìn thử xem cậu có đủ thực lực vượt qua An Tuấn Thụy không. Cảnh bốn trăm tám mươi sáu, thủ trưởng tình cờ giúp vợ chưa cưới của nhân vật chính một chuyện nhỏ nhặt, khiến cô ta ngầm đem lòng ngưỡng mộ thủ trưởng. Khi nhân vật chính phát hiện ra chuyện này đã đến chất vấn thủ trưởng, sau đó hai người phát sinh tranh cãi. Lời thoại chỉ có mấy câu, quan trọng là ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể cùng bầu không khí. Cậu diễn thử cho tôi xem, bắt đầu từ đoạn nhân vật chính hỏi thủ trưởng ‘Anh từng có người con gái nào chưa?’”
“Khụ khụ…” Vệ Hồng tằng hắng mấy tiếng, từ hôm qua đến giờ hắn vẫn không ngừng cho rằng hắn là nhân vật chính, nhập vai quá sâu khiến vừa rồi đi trên giường hắn còn có chút mất hồn mất vía.
Đoàn Hàn Chi bắt chéo đôi chân thon dài, tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào tường cười nhạt chế nhạo.
Vệ Hồng nhìn thẳng vào y, ngữ điệu trầm thấp, ánh mắt dưới ngọn đèn rực rỡ có điểm u ám mơ hồ: “Anh từng có người con gái nào chưa?”
Đoàn Hàn Chi phát hiện, tên tiểu tử khờ khạo chất phác này đột nhiên khí thế thay đổi, quả thật có phong thái của nam nhân vật chính, vì thế dễ dàng tiếp lời: “Từng có. Tại sao cậu hỏi như vậy?”
Vệ Hồng né tránh không đáp, tiến lên một bước: “Anh có yêu bọn họ không?”
Đoàn Hàn Chi trầm mặc một lát, “Yêu.”
“Yêu như thế nào?”
Thủ trưởng ngẩng đầu, phát hiện nhân vật chính đã tiến đến gần sát trước mặt, nhìn thẳng vào mắt mình. Cảnh quay sẽ đặc tả khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau. Nhưng nếu ở đây thật sự có camera quay lại nhất cử nhất động, sẽ thấy đuôi mắt hẹp dài của Đoàn Hàn Chi khẽ nhếch, bờ mi cong thoáng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào người kia.
“Mặc kệ tôi yêu như thế nào…” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng nói: “Đều không liên quan đến cậu.”
Vệ Hồng trừng to mắt, gãi gãi đầu, lui về phía sau nửa bước: “Đạo diễn, kịch bản không phải viết như vậy. Anh phải nói ‘Tôi đối với mỗi mối tình đều thật lòng thật dạ yêu người ấy’ mới đúng.”
Đoàn Hàn Chi thình lình bừng tỉnh, tiện thể hung hăng đạp một cước: “Con mẹ nó ai mượn cậu lo!? Cậu cảm thấy tôi là loại người trăm phần trăm nỗ lực với mỗi mối tình sao?”
Vệ Hồng ôm bụng kêu rên, ngồi xổm xuống mặt thảm: “Không phải không phải, tuyệt đối không phải.”
“Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn? Tôi muốn sửa lời thoại liền sửa lời thoại, nếu có ý kiến cậu hoặc là câm miệng, hoặc là mau xéo đi!”
“Dạ! Dạ!”
Tuy là một cước kia đá rất mạnh, nhưng giờ phút này Đoàn Hàn Chi lại có điểm chật vật, dáng vẻ hỗn loạn khiến người khác hơi buồn cười. Vệ Hồng ngoan ngoãn nằm yên dưới thảm, cố nén ý cười trên môi, gật đầu như bằm tỏi: “Ngài là đạo diễn, tất cả đều nghe ngài, toàn bộ đều nghe ngài hết.”
Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nhìn hắn cả nửa ngày. Bộ dáng trung thành dịu dàng, tư thái thấp người dung túng, còn có khí thế và ánh mắt phẫn hận lúc diễn lời thoại khi nãy, hết thảy hết thảy đều trùng hợp với từng mảnh kí ức nhỏ xíu vụn vặt, làm cho y nhớ lại cảm giác giận dữ quen thuộc.
Đoàn Hàn Chi đột nhiên cúi người, túm lấy áo Vệ Hồng, bắt buộc nam nhân trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn mình: “Này!”
Vệ Hồng nghiến răng chịu đựng: “Dạ?”
Đoàn Hàn Chi quan sát hắn cả buổi mới chậm rãi hiện lên nụ cười, diễm lệ đến mức khiến người ta tim đập chân run: “…Có từng nghe nói cái gì gọi là quy tắc ngầm chưa?”