Đoàn phim ‘Tử đấu’ được mời tham gia một chương trình giải trí, đây là ý của Quan Tĩnh Trác, nhân tiện giúp bọn họ hâm nóng thị trường một chút.
Chương trình này xem như giao lưu cùng nhà tài trợ, rất nhiều người trong đoàn phim phải góp mặt, nam có nữ có, bên cạnh nam nữ diễn viên không nói, ngay cả Đoàn Hàn Chi cũng phải đến.
Hơn nữa, chương trình này không giống các buổi giao lưu phỏng vấn thông thường, đặc biệt cho khán giả tùy ý đặt câu hỏi với các vị khách mời. Vì vậy, nếu phải đối mặt với những tình huống bất ngờ thì năng lực phản ứng của khách mời là hết sức quan trọng, thường xuyên bị xấu mặt khó xử là chuyện bình thường, ngay cả ngôi sao áo mũ chỉnh tề đôi khi cũng bị chỉnh đến mức chật vật không chịu nổi, khiến khán giả bên dưới bùng nổ cảm xúc, cao giọng trầm trồ khen ngợi.
Đoàn Hàn Chi vốn là người độc mồm độc miệng, nhưng theo y tự xưng thì là độc mồm độc miệng kiểu “cá tính ôn nhu, chả thích tranh chấp cùng kẻ khác.” Cho nên lúc nhận được thiệp mời, y liền trực tiếp ném vào thùng rác: “Loại sự kiện chơi nổi này không thích hợp với tôi.”
Ngụy Lâm xúi y: “Anh không đi thì Vệ Hồng cũng không đi. Trương Hi là nam chính thứ hai, nếu nam chính thứ nhất không đi thì cậu ta càng không có lý do để đi. Hứa Nhạn đi một mình rất kỳ cục, hơn nữa dù có Uất Trân nhưng chỉ với một nữ diễn thì không chống nổi cả bầu trời. Tôi với mấy trợ lý lên tivi biết gì đâu mà nói, chắc chắn sẽ ngồi đơ ra như khúc gỗ. Chẳng lẽ anh không sợ dân chúng trên mạng nói đoàn phim chúng ta toàn những lão nhà quê lần đầu tiên lên thành phố?”
Đoàn Hàn Chi lười biếng đáp: “Lão nhà quê thì sao chứ, lão nhà quê có phong vị riêng của lão nhà quê.”
“…Hàn Chi, khẩu vị của anh càng ngày càng nặng rồi.”
“Đâu có đâu có.”
Cuối cùng, Đoàn Hàn Chi vẫn bị ‘tứ đại thiên vương’ gồm Ngụy Lâm, thư ký, trợ lý cùng nhân viên đoàn phim chậm rãi áp giải đến trước cửa đài truyền hình.
Dẫn chương trình là một cặp chị em song sinh. Đại Song có vẻ hoạt bát, là mẫu người mơ màng vụng về, dễ bị khách mời lừa gạt; Tiểu Song chín chắn hơn, không nói thì thôi, một khi lời ra khỏi miệng nhất định là vấn đề vô cùng tàn nhẫn độc ác.
Đoàn Hàn Chi mặc một chiếc áo len màu xám giống như sinh viên ở các trường đại học Anh quốc, áo sơ mi không bâu màu tím bên trong, khuôn mặt đẹp như tượng đeo mắt kính gọng vàng. Rõ ràng là hồ ly kiêu căng cao cao tại thượng lại giả bộ ra vẻ thanh tú văn nhã, rất có phong độ của phần tử trí thức phong lưu.
Đại Song thét chói tai: “Đẹp trai quá, đẹp đến mức tôi không nhận ra luôn!”
Tiểu Song gật đầu: “Quả thật không nhận ra. Đây là Đoàn đại đạo diễn, lão nam nhân hơn ba mươi tuổi vừa hung ác vừa kiêu ngạo sao? Nhất định là nhờ công của nhân viên hóa trang rồi.”
Đại Song nhìn xung quanh tìm kiếm: “Nhân viên hóa trang đâu? Nhân viên hóa trang ở nơi nào, có thể giúp tôi trở về thời điểm mười tám tuổi không?”
“Ngay cả Đoàn đại đạo diễn còn có thể biến thành bộ dáng này, dù đem chị biến thành lolita mười tuổi cũng không thành vấn đề.”
Đoàn Hàn Chi hoành hoành tráng tráng ngồi ở ghế khách quý ngay trung tâm, hai chân thon dài giang rộng, đầy khí phách lười biếng quân lâm thiên hạ: “Nghe nói cô phát triển sớm, cô hiện tại với lúc mười tuổi có gì khác nhau đâu?”
Đại Song ngây ngốc gật đầu: “Có, khi tôi mười tuổi còn cao hơn ngài.”
Tiểu Song thừa cơ hội phát ra một trận cười như điên dại. Đoàn Hàn Chi tao nhã xoay mặt đi, ý tứ xem thường.
Đoàn Hàn Chi vốn không cao, thân người lại gầy, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng. Tuy y cũng đạt tới tiêu chuẩn chiều cao trung bình của đàn ông cả nước, thế nhưng đám tiểu sinh do y lăng-xê ai nấy đều cao hơn một mét tám.
“Xin hãy để chúng tôi giới thiệu cùng các vị khách mời đẹp trai có chiều cao miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn trước mặt Đoàn đại đạo diễn. Đầu tiên chính là nhân vật nóng bỏng nhất ‘Tử đấu’ — thủ trưởng Trương Hi!” Tiểu Song giơ cao tay Trương Hi lên, dắt cậu ta lên từ dưới bậc thang.
Trương Hi đã hai lần giành ngôi ảnh đế, người hâm mộ rất đông, vừa bước lên đài lập tức dẫn tới một trận xôn xao, khắp nơi trong phòng vang dội tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Hôm nay, Trương Hi mặc áo vét mang giày da, nhìn qua có điểm hơi lố, nhưng người hâm mộ chính là thích cậu ta như vậy. Tuổi cậu ta không nhỏ, những thiếu nữ hâm mộ theo đuổi cậu ta nay đã trở thành thục nữ hai ba mươi tuổi, đương nhiên còn có cả những bác gái năm mươi sáu mươi tuổi, người già nhưng tim không già.
Đại Song cũng bước xuống bậc thang: “Kế tiếp là nam diễn viên chính thần bí, nam nhân tốt nhất vũ trụ, người thầm yêu thủ trưởng Trương Hi – cấp dưới Vệ Hồng!”
Một trận hoan hô điên cuồng gần như chọc thủng nóc nhà, ngay thời điểm Vệ Hồng xuất hiện mạnh mẽ bộc phát.
Sự nhiệt tình này khiến Đại Song Tiểu Song dù có nhiều năm kinh nghiệm cũng phải sững sờ, càng miễn bàn đương sự Vệ Hồng. Bao nhiêu năm hắn cần cù lao động vất vả diễn các vai quần chúng, chưa bao giờ được hoan nghênh nhiệt liệt như thế. Khán giả cơ hồ gào thét chói tai, nhất là mấy thiếu nữ trẻ tuổi, cả đám đứng hết lên ghế, liều mạng vung vẫy đóa hoa về phía hắn, mức độ dùng sức lớn đến nỗi khiến người ta nghi ngờ không biết cánh tay các nàng có vì vậy mà rơi ra luôn hay không.
Đại Song Tiểu Song liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời hiện lên nghi vấn: Vì sao Vệ Hồng có nhiều người hâm mộ như vậy?
Vệ Hồng là diễn viên mới, trước đây không hề có người hâm mộ. Xem như quả thật hắn vững vàng ngồi vào vai nam chính trong bộ phim mới của Đoàn Hàn Chi, nhưng đoàn phim ‘Tử đấu’ vốn dĩ cấm phóng viên chụp ảnh ghi hình, cho nên dù hắn là nam diễn viên chính cũng không thật sự tỏa sáng trước mặt công chúng.
Tại sao có nhiều người chạy đến đây ủng hộ hắn? Chẳng lẽ trước đây bọn họ từng gặp hắn rồi?
Câu hỏi này không chỉ Đại Song Tiểu Song mà những người có mặt hay thậm chí bản thân Vệ Hồng cũng tự hỏi thầm.
Bất quá, nghi vấn rất nhanh liền nhận được lời giải đáp.
“Cái đuôi! Tôi nhìn thấy cái đuôi đang vẫy!”
“Trung khuyển tối cao, trung khuyển công tối cao a!”
“Đá bay vợ chưa cưới, áp đảo nữ vương thủ trưởng đi!”
“Anh cùng Trương Hi rất xứng đôi!”
“…” Trương Hi yên lặng cúi đầu.
Vệ Hồng vùi mặt vào cánh tay.
“Phụt!” Đoàn Hàn Chi nhịn không được bật cười thành tiếng, lập tức dùng tay che miệng, tầm mắt cũng chuyển đi.
Không ngờ Đoàn Hàn Chi không cười thì thôi, vừa cười một cái lập tức khiến mọi người chú ý. Những người này là ai chứ? Chính là những người hâm mộ trung thành của Đoàn Hàn Chi đã không ngại bôn ba vạn dặm, hết sức vất vả đến tận nơi đây.
Giữa căn phòng mấy trăm ghế ngồi, cư nhiên lại tồn tại một đám người như thế. Sức chiến đấu dũng mãnh của bọn họ từng thể hiện rõ nét ở những lần hỗn chiến trên mạng, nay ngay tại hiện trường đối mặt với người thật việc thật, khiến tinh thần chiến đấu càng tăng cao chưa từng có:
“Trương Hi mà tính cái gì, nữ vương chân chính ở bên kia kìa!”
“Vệ Hồng, không được ở trước mặt nữ vương ngoại tình, nếu không anh sẽ bị đá bay
”
“Vệ cẩu cẩu, áp đảo Đoàn nữ vương đi! Chúng tôi ủng hộ anh!”
“Đoàn nữ vương tọa ủng hậu cung, quân lâm thiên hạ!!!”
Cuối cùng, tám chữ ‘Tọa ủng hậu cung, quân lâm thiên hạ’ được xem là thắng lợi quyết định, hoàn hoàn toàn toàn triệt để áp đảo tiếng la hét của phe đối lập, trở thành thanh âm duy nhất có thể nghe thấy ở đây.
Đoàn Hàn Chi ôm mặt, xoay đầu về phía không có ống kính máy chụp hình.
Tiểu Song hỏi Đại Song: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”
Đại Song chớp chớp mắt, nói: “Hình như chị nghe hiểu đó.”
Nàng chạy đến trước mặt mọi người, lớn tiếng hỏi: “CP* của các bạn là…?”
*CP: couple (cặp đôi).
“Trung khuyển nữ vương!” Bên dưới trả lời vô cùng chỉnh tề vô cùng vang dội.
Đại Song đưa microphone đến bên miệng Đoàn Hàn Chi: “Xin hỏi Đoàn đại đạo diễn, ngài có thể tiết lộ đôi chút về cảm tưởng của ngài hiện giờ không?”
Đoàn Hàn Chi ho khan vài tiếng, thản nhiên nói: “Tôi nghe không hiểu.”
“Nhưng tôi thấy ngài đỏ mặt mà.”
“Không có a, cô nhìn lầm rồi.”
“Không đúng, tôi thật sự nhìn thấy.”
“Tôi nói cô nhìn lầm rồi. Chẳng phải lúc mười tuổi cô từng đeo mắt kính sao? …Không đeo hả? Quả nhiên cô bây giờ cũng không đeo. Tôi thấy cô nên đi mua một cặp kính đi, ít nhất có thể khiến cô tương đối khác biệt lúc mười tuổi.”
Đại Song dụi dụi mắt, liếc xéo Đoàn Hàn Chi một cái. Da mặt y thật dày, trắng nõn tĩnh lặng không lộ ra chút sơ hở nào. Đại Song đành phải hậm hực xoay người đi: “Quả nhiên da mặt quá dày, có xấu hổ cũng không lộ ra ngoài.”
Đoàn Hàn Chi rất có cảm giác thành tựu nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ lên tay vịn ghế ngồi: “Vệ Hồng, Trương Hi, đến ngồi bên cạnh tôi nào. Tôi mỗi tay một người, cả hai cậu tôi đều thu nạp hết.”
Sau hai giây yên tĩnh, tiếng thét chói tai điên loạn tựa như cuồng bạo lốc xoáy, một lần nữa vang vọng khắp nơi.
……
RẦM!!!
Quan Tĩnh Trác đột nhiên hung hăng ném điều khiển tivi xuống sàn, trong phút chốc khiến nó tan thành từng mảnh nhỏ, rơi đầy trên mặt đá cẩm thạch cứng rắn.
Uất Trân hoảng sợ, vội vàng đứng dậy: “Tĩnh Trác!”
Quan Tĩnh Trác thật lâu không nói tiếng nào, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm tivi. Đại Song đang ngập tràn cảm xúc giới thiệu trailer ‘Tử đấu’, khi máy quay tiến tới chỗ khán giả, chỉ thấy một mảnh gào thét kinh người, náo nhiệt vô cùng.
“Đừng chỉ biết phát hỏa ở nhà, có dũng khí em đến thẳng đài truyền hình phát hỏa đi. Bạo lực gia đình mà tính là bản lĩnh?”
Uất Trân ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quan Duệ từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống. Nàng mặc bộ sườn xám bằng lụa tơ tằm màu xanh da trời, búi tóc bới cao cùng gương mặt trang điểm nhẹ nhàng; chiếc áo ôm sát gọn gàng từng đường cong cơ thể, tay áo ngắn lộ ra cánh tay trắng nõn ngọc ngà, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên tay vịn cầu thang chạm trổ đá cẩm thạch trắng. Làn da được bảo dưỡng kỹ càng đẹp tựa thiếu nữ, ngay cả móng tay cũng cắt gọt tinh tế hoàn mỹ, không chút tỳ vết, hoàn toàn là một quý phu nhân hào môn cao cao tại thượng.
Đám người hầu lui về sau: “Đại tiểu thư!”
Uất Trân vô thức hô nhẹ: “Chị Quan Duệ…”
Quan Tĩnh Trác đứng bật dậy, đi nhanh về phía cửa, nhưng anh còn chưa đi tới nơi đã nghe giọng nói bình thản của Quan Duệ từ phía sau truyền đến: “Đứng lại cho chị!”
Độ uy hiếp mạnh mẽ mười năm như một, Quan Tĩnh Trác chần chờ một chút, cuối cùng cánh tay đã đặt lên cửa vẫn dừng lại.
“Em muốn đi đâu?”
“…Công ty.”
“Đến công ty phát hỏa để người ta chê cười à?”
Quan Tĩnh Trác không đáp.
“Chị biết em không vui, nhưng em là người sắp kết hôn, phải biết kiềm chế tính tình đôi chút. Ở nhà em là tam thiếu gia cao quý, khi kết hôn chính là chồng một người phụ nữ, chủ nhân một gia đình, sao có thể dễ dàng kích động như vậy?”
Quan Duệ bước xuống lầu, chỉ nghe tiếng giày cao gót tinh xảo đắt giá phát ra âm hưởng không nhanh không chậm trên nền nhà cẩm thạch. Nàng đi đến trước mặt Quan Tĩnh Trác, nói: “Tĩnh Trác, em là em trai chị.”
Nhận lấy cà-vạt từ tay Uất Trân, Quan Duệ tỉ mỉ thắt lên cổ Quan Tĩnh Trác: “Có đôi khi em oán hận chị, chị đều biết hết cả. Nhưng chị còn biện pháp nào đâu? Trong nhà này, em là em trai duy nhất của chị, nếu không vì em, chị có thể vì ai nữa?”
Quan Tĩnh Trác muốn nói gì đó nhưng chỉ cắn chặt răng, nửa ngày sau mới lên tiếng: “…Dạ.”
Quan Duệ ngẩng đầu nhìn Uất Trân, phân phó: “Tắt tivi đi.”
Uất Trân vội vàng đứng dậy, tắt tivi. Tiếng cười nói huyên náo của chương trình giải trí lập tức biến mất, trong đại sảnh chỉ còn sót lại bầu không khí trầm lắng, ngay cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất đều nghe được rõ ràng.
“…Nhưng mà, em hận y.” Quan Tĩnh Trác siết chặt vạt áo, đáy mắt toát lên nét thống khổ không thể che giấu, “Em thật sự… rất hận y…”
“Nếu em không yêu y, em sẽ hận y sao?”
Quan Tĩnh Trác cứng đờ người.
Quan Duệ vỗ vỗ lên ngực đứa em trai còn cao hơn nàng một cái đầu: “Nghe lời chị, hảo hảo kết hôn, hảo hảo sinh một đứa con. Uất Trân mấy năm nay phải chịu nhiều ủy khuất rồi, em nên đối xử với cô ấy thật tốt.”
Quan Tĩnh Trác đứng yên tại chỗ, không trả lời cũng không nhúc nhích, cơ hồ khí lực toàn thân đã bị rút cạn kiệt.
Quan Duệ quay đầu lại, “Uất Trân.”
Uất Trân lập tức đứng lên: “Dạ.”
“Hai hôm nay nhìn Tĩnh Trác gầy quá, em nhớ cho nó uống chút canh.”
Uất Trân nhanh nhẹn trả lời một tiếng “Dạ”. Khi nàng ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Quan Duệ thướt tha tiêu sái bước lên lầu, lưu lại bóng dáng cao sang hoa lệ.