Khi bước qua cánh cổng thì tất cả đều rất mệt mỏi. Những môn nhân đã sắp xếp sẵn nơi ngủ qua đêm cho nhóm người Ngọc Thiên cùng với thức ăn. Về phần Bích Dao và vài nữ nhân khác được sắp xếp phòng cách khá xa những phòng của nam nhân. Mọi người ai nấy cũng không quan tâm chuyện đó lắm nên sau khi ăn tối leo nhanh vào phòng mình rồi ngủ một mạch đến sáng do mệt mỏi. Màn đêm nơi đây vẫn rất lung linh, bên ngoài vẫn có đom đóm và những tiếng kêu của một số loài động vật mà không có ở thế giới của Ngọc Thiên nên cũng chưa biết là con gì. Tất cả chỉ nghe và ngủ coi những âm thanh đó như là tiếng ru vậy.
– Ui da!. – Ngọc Thiên la lên như vừa bị ai đó tát vào má. Hắn tỉnh dậy ngỡ ngàng vì xung quanh tối đen như mực, vì nãy vẫn còn nằm trong phòng bên ánh đèn dầu.
“Bốp” – Ui da. Lại một cái tát nữa vào má Ngọc Thiên nhưng hắn vẫn chưa nhận ra là ai tát mình.
– Kẻ nào, có giỏi thì ra mặt đi. – Ngọc Thiên hét lớn.
– Chàng biết mình đã phạm lỗi gì chưa?. – Một cô gái xinh đẹp xuất hiện với y phục mái tóc đôi mắt màu lam huyền ảo, vẻ đẹp như xuyên qua những gì tạo hóa có thể làm được. Người luôn bí ẩn dõi theo Ngọc Thiên ở đầu câu chuyện cũng như làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn. Không ai khác đó chính là cô gái đã đưa hắn đến đây.
– Là…. Là cô. – Ngọc Thiên ngỡ ngàng chỉ tay về phía cô gái miệng lẩm bẩm vài lời.
Chưa đợi Ngọc Thiên lấy lại bình tĩnh cô gái đã tiến đến ngồi gần hắn, cô hướng mặt về phía hắn mắng nhẹ vài câu:
– Thật là, sao kẻ như chàng luôn thích phô trương mọi thứ cho thiên hạ thấy cơ chứ, chàng có biết bây giờ tại đây khắp nơi đang loan tin về một kì tài vừa bước chân vào đây hay không.
– Chuyện đó thì có gì sao?. – Ngọc Thiên bình tĩnh hỏi.
” Bốp ” Lại một cái bép vào má Ngọc Thiên.
– Sao đánh ta hoài zậy?
– Nếu như chyện về chàng mà lọt đến tai tà phái thì chúng sẽ cử người đến đây ám sát chàng ngay, Ta thật không nên để chàng sử dụng sức mạnh của mình tý nào khi chàng chưa biết trân trọng nó.
– Lần sau ta hứa sẽ không như thế nữa.
– Sẽ không có lần sau đâu.
– Cái gì?. – Nói rồi cô gái vung tay vuốt qua mắt hắn một cách mờ ảo khiến hắn ngây người chưa kịp hiểu gì xảy ra thì cô gài đã bỏ đi xa dần hắn.
– Rốt cục cô là ai?. – Ngọc Thiên hỏi.
– Thời cơ chưa đến ta chưa thể cho chàng biết, Sức mạnh hiện tại của chàng đã bị ta phong ấn vào rồi nên chỉ phát huy được một phần thôi, điều này cũng đủ để chàng vượt qua thử thách và tu luyện tinh thần ở đây rồi. Mỗi khi ý chỉ chàng mạnh mẽ chàng sẽ phá đi một lớp phong ấn, khi nào chàng phá được toàn bộ phong ấn ta sẽ cho chàng biết ta là ai. Thế nhé, Chàng cứ tạm luyện tập ở nhân giới đi, ta vẫn đang để mắt chàng đấy. – Nói rồi cô gái vụt mất.
Trở về thực tại, Ngọc Thiên choàng tỉnh giấc mơ với những giọt mồ hôi trên trán, ánh mắt đảo quanh bước xuống giường uống tạm một cốc nước. Trong đầu vẫn suy nghĩ về việc đó.
– Đó là thật sao? Sức mạnh trong cơ thể mình đã hoàn toàn bị phong ấn. – Vừa nói hắn vừa nhìn vào hai bàn tay mình.
– Ha ha, đời nào có chuyện đó chứ, chỉ là giấc mơ thôi mà. – Ngọc Thiên lại nằm xuống ngủ bỏ qua những chú ý trong giấc mơ đó.
Sáng hôm sau, mọi người đều còn đang ngái ngủ thì đã bị đánh thức. Tất cả đều có lệnh tập trung trước tiền sảnh, nói là tiền sảnh nhưng theo Ngọc Thiên thấy nó còn to ngang với khuôn viên của tử cấm thành bên Trung Quốc cái mà hắn đã nhìn thấy qua phim ảnh truyền hình.
– Là thật sao?. – Ngọc Thiên hai mắt mở to tự hỏi, những kẻ khác xung quanh cũng có biểu hiện giống với Ngọc Thiên.
– Trước tiền sảnh có khoảng ba ngàn môn đồ đang đứng xếp hàng dáng đứng nghiêm trang, nhóm Ngọc Thiên mới đến cũng bắt trước xếp hàng theo. Phía trên cách họ mười mét là các trưởng bối và trưởng môn đang ngồi trên ghế toạ. Người ngồi giữa có vẻ là trưởng môn nhìn xuống dưới hai tay vuốt chòm râu bạc mở miệng phát biểu:
– Hỡi những môn sinh mới đến, chắc hẳn các trò đã vượt qua nhiều thử thách chông gai để được đặt chân đến đây. Nhưng các trò vẫn còn chưa biết còn hai thử thách đang chờ đón các trò. Vì thế….
Chưa nói hết câu thì từ đâu bay đến một nam nhân mặc y phục trưởng bối nhưng tóc tai có vẻ hơi rối bay đến đứng trước trưởng môn và những người khác. Miệng hắn hướng về trưởng môn vừa cười vừa nói:
– Sư huynh! Có cần phải làm khó lũ trẻ đến thế không? Nếu không thì cứ cho chúng làm đồ đệ ta cũng được hihi.
– Hoạt Thư! Việc ta bảo đệ ra đề khảo sát sự thông minh của chúng sao đệ lại ra nhưng câu hỏi ngu ngốc kì quặc đến vậy chứ. Trưởng môn đáp.
– Sư phụ, người làm nhà bếp bừa bộn như vậy lại đi chọc phá ở đây cũng chưa đủ sao? – Từ xa vọng lại tiếng nói của một nữ nhân, giọng nói càng lúc càng gần.
– Thôi, chào huynh ta có việc rồi đi trước đây. – Hoạt Thư trưởng lão nói xong lại cười bay đi mất.
Lúc này cô nương ấy mới chạy qua chỗ của trưởng môn không quên một lời xin lỗi. Mặt cô ngước qua đoàn người phía dưới trong đó có đám tân sinh Ngọc Thiên. Ngọc Thiên nhìn thấy cô gái cũng dung mạo tuyệt trần ngang ngửa Lệ Băng cũng rất sửng sốt lại muốn kiếm thêm một người nữa vào danh sách. Hắn tự nói thầm: ” Ta phải cưa bằng được cô ấy “. Bích Dao đứng gần nghe thấy hỏi:
– Thiên ca, cưa nghĩa là sao muội không hiểu?
– Ta nói chơi ý mà, muội đừng bận tâm. – Lời nói của hắn bớt nhiều kính ngữ lại thêm phần hiện đại nên đôi khi làm người khác khó hiểu cũng phải.
Không đợi lâu trưởng môn lại tiếp tục phát biểu:
– Thử thách thứ nhất cũng không quá khó:
– Các ngươi phải vượt qua tam giới hồ. Đó là một hồ nhỏ có ba khả năng kiểm tra con người các ngươi, đó là tham Vọng, Tình yêu, ma tâm. Các ngươi sẽ phải lội qua đó, nếu vượt qua được các ngươi sẽ được giữ lại. Nếu hiểu rồi thì trả lời cho ta biết.
– Dạ!. – Nhóm Ngọc Thiên đồng thanh đáp.
Trưởng môn ra lệnh các trưởng lão dẫn đoàn tân sinh đi vào buổi khảo sát còn mình thì đi về phòng.
…
Còn tiếp…
Tác giả: NHĐT Zeroược.