Chương 12: Kẻ Đến Từ Thế Giới Khác( hàng trộm)

Một sự thật rằng khả năng tiến bộ của Ngọc Thiên là không tưởng, tốc độ phát triển về nội lực và gân cốt của hắn so với người thường khủng khiếp đến mức không thể tưởng tượng được. Bao nhiêu nội công, khinh công võ công ngoại trừ phép thuật ra của Lệ Băng trong sáu tháng hắn học bằng sạch. Thậm chí nếu không so về phép thuật hắn còn mạnh hơn nàng gấp nhiều lần. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người luyện nội công cao đến mấy không dùng phép thuật mà đánh với người dùng phép thuật thì cũng không thể thắng được. Sở dĩ yếu tố tạo thành phép thuật là linh lực chính là dạng tiến hóa của nội công và tinh hoa ngũ hành mà thành. Phép thuật cơ bản có hai loại gọi là tường chắn và thức thần. Tường chắn có thể chặn mọi loại nội công dù mạnh hay yếu, sở dĩ biết thế vì chưa từng có ai dùng nội công mà phá được tường chắn cả. Còn thức thần chính là tâm thức hợp nhất giúp người ta tăng cường giác quan và chuyển động linh hoạt, thậm chí người đạt đến cảnh giới cao còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi hay nhìn xa trăm mét với tốc độ khó thấy bằng mắt thường.

Đối với Ngọc Thiên hiện giờ không có phép thuật nhưng tốc độ và giác quan của hắn cũng nhanh ngang ngửa với thức thần, không biết nếu học thức thần thì hắn sẽ mạnh cỡ nào. Sáu tháng tập luyện gian khổ cuối cùng cũng trôi qua, Ngọc Thiên tạm biệt Lệ Băng và rời đi trong lòng có chút luyến tiếc. Lệ Băng dúi vào tay hắn một lọ đan dược mà nàng làm ra cho hắn phòng khi bị thương.

– Nhớ cẩn thận nhé, đến đó khoảng năm ngày đường với người thường nhưng giờ với ngươi chắc chưa đến nửa ngày đâu. – Lệ Băng hai mắt long lanh đầy vẻ quyến rũ nói với hắn.

– Ta sẽ trở về sớm thôi, nàng đừng buồn.

– Hứ! Ta có gì mà phải buồn chứ, ngươi đi rồi ta càng đỡ phiền phức.

Ngọc Thiên cúi người hôn và miệng Lệ Băng, nàng cũng đáp trả lại hắn nhiệt tình.

– Ta hứa ta sẽ mạnh hơn nữa để bảo vệ nàng.

– Ngươi nhớ nhé.

Ngọc Thiến buông Lệ Băng ra rồi nhắm về hướng Thiên Hoa môn mà phi thân lao lên không quên quay đầu ngoảnh lại nhìn Lệ Băng lần cuối. Lệ Băng đứng nhìn bóng hắn xa dần rồi mất hẳn, nàng cứ lặng lẽ đứng yên không cảm xúc, không rơi lệ nhưng hiện giờ trong lòng nàng một cảm xúc buồn bã, khó tả như mất mát thứ gì đó quan trọng mà chỉ có nàng mới hiểu được.

– Ta sẽ đợi ngươi! Nhớ trở về nhé, phu quân.

Ngọc Thiên đi một lúc đã đến một rừng tre, tại đây hắn gặp không biết bao nhiêu người tay xách tay nải, vũ khí đeo hông nam có nữ độ tuổi ngang với hắn có đang đi về phía Thiên Hoa môn. Ai nấy dưới ánh mặt trời cũng đổ mồ hôi đầm đìa, duy chỉ có vài người có tính trước mang ô theo. Ngọc Thiên nghĩ chắc họ cũng đến Thiên Hoa môn dự thi. “Huỵch” đang mải nghĩ hắn va phải một cô gái khá xinh y phục màu trắng đang che ô đi trên đường cùng với một nha hoàn. Ngọc Thiên thấy mình chẳng may va phải liền xin lỗi:

– Xin lỗi cô nương, tại hạ nhất thời không để ý lên mạo phạm, có gì cô nương bỏ qua.

Tiểu nha hoàn thấy chủ nhân của mình bị Ngọc Thiên sơ ý mạo phạm thì nghĩ hắn có ý đồ xấu lên lớn tiếng chửi mắng:

– Ngươi không có mắt à, ngươi biết tiểu thư nhà ta là ai không, tiểu thư của ta mà có chuyện gì thì ngươi đừng mong sống khỏi, tiểu thư nhà ta là một trong những mỹ nhân xinh đẹp nhất của hoàng đô, nay lại bị một tên không biết tốt xấu trêu chọc. Ngươi khôn hồn thì mau quỳ xuống dập đầu thì may ra bọn ta tạm thời tha thứ.

Ngọc Thiên nghe thế cảm thấy máu trong người mình bắt đầu sôi lên, giận dữ nhưng cũng biết kiềm chế. Cô gái kia thấy nha hoàn của mình cư xử có phần lỗ mãng liền mắng:

– Tiểu Thúy, sao lúc nào em cũng thích gây gổ đến đàn ông như thế vậy. Công tử, nha hoàn của tiểu nữ có gì đó mạo phạm mong…. – Cô gái vừa nói vừa quay sang Ngọc Thiên thì thấy hắn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn phi phàm thì nhất thời đứng sững lại không nói được câu gì chỉ biết đỏ mặt ấp úng.

– Không sao cũng là nhất thời là do tại hạ lỗ mãng mong cô nương bỏ qua. – Ngọc Thiên bề ngoài nói thế nhưng trong lòng vô cùng tức giận. “Hừ! cái gì mà xinh đẹp như hoa, chủ nhân ngươi nhan sắc cũng chỉ bằng Tiểu Ngọc của ta thôi còn chưa bằng một góc của Lệ Băng nữa mà còn hống hách “. Ngọc Thiên trong lòng nghĩ ngợi.

– Không… không sao công tử cứ đi trước đi.

– Vậy tại hạ cáo từ.

Ngọc Thiên lao nhanh đi về phía trước để mặc hai thiếu nữ phía sau. Nửa ngày sau mọi người đã thoát khỏi rừng tre thì trời cũng đã tối, ai nấy tìm khách điếm nghỉ ngơi qua đêm. Sáng hôm sau mọi người lại tiếp tục lên đường, đoàn người vừa đi vừa cười nói rôm rả nào là đủ thứ chuyện.

– Ta chắc chắn sẽ đỗ cho mà coi.

– Ngươi nghĩ ngươi có khả năng sao, ta mới đúng.

– Ta nè.

– Không là ta.

– Haha.

Mọi người lại cười phá lên. Ngọc Thiên thì nghe ba cái chuyện xàm thì cũng không có hứng. “Ở thế giới này không được lướt web hay face công nhận cũng bất tiện bù lại có vợ với phép thuật hẵn còn tốt chán, cô gái xinh đẹp đã đưa ta đến đây ơi, cảm ơn nhé”. Ngọc Thiên nghĩ thầm .

– Chào công tử.

Ngọc Thiên nhận ra cô gái hôm qua mà hắn đã đụng phải lại còn bị nha hoàn cô ta mắng té tát.

– Cô nương có việc gì tìm ta sao. – Ngọc Thiên nhìn cô gái hỏi.

– Chuyện hôm qua công tử cho muội xin lỗi nhé tại nha hoàn của muội cư xử có phần vô lễ.

– Không có gì chuyện đó ta đâu có để trong lòng, cô nương không cần nói vậy.

– Muội là Dương Bích Giao, đang trên đường đến Thiên Hoa môn, huynh chắc cũng đến đó phải không? Nếu vậy chúng ta cùng đi nhé?

– Ta chỉ là một kẻ nông cạn ăn mặc nghèo nàn sao dám cùng đi với cô nương chứ, cô nương cũng đừng lo lắng cho ta làm gì cả. – Ngọc Thiên đáp.

– Nhưng nhưng…..

Nói rồi Ngọc Thiên chạy nhanh về phía trước bỏ xa đám người kia mặc cho Bích Dao chưa kịp dứt lời. Hắn vừa đi khỏi thì ả nha hoàn lại mạnh miệng.

– Tên đáng ghét không biết tốt xấu, được tiểu thư nhà ta coi trọng mà không biết điều. Loại tiểu nhân này tiểu thư không cần để tâm.

– Tiểu Thuý, muội không nên xem thường người khác như thế, y có lẽ sẽ làm được điều gì mà chúng ta không ngờ được tới. – Bích Dao nhắc nhở.

– Hắn á! Người có đùa không vậy, mười đứa như hắn còn không bằng một con chó nuôi ở nhà tiểu thơ nói chi đến thành tựu.

– Càng ngày ta càng cảm thấy muội quá đáng lắm rồi Tiểu Thuý ạ.

Nói rồi Bích Dao chạy đi bỏ mặc tiểu thuý ở lại miệng ú ớ:

– Tiểu thư chờ muội với, muội đâu có chạy nhanh được như thế chứ.