Chương 38: Hai quân giằng co

Mặt trời vừa lên cao trên đầu thôn đã thấy toán binh sỹ mặc cẩm y phục huênh hoang lần lượt đi vào. Bọn chúng thừa nước đục thả câu sẵn tay ném ngã nghiêng những kệ chứa hoa tam giác vừa cắt xong rơi vãi ra đất. Ném đá, chọi gà, giật sào đang phơi mạch hoa tuỳ hứng không thương tiếc. Mặt người nào người nấy đều hầm hổ như phường hắc sơn mã lộ.

"Ai trong số các người bắt giữ Giáo quân của chúng ta? Ai? Mau ra đây?"

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài thì nông dân trong nhà liền bật cửa ló đầu ra xem, nào ngờ bị đám hắc quân thô bạo nắm cổ áo lôi ra ngoài lộ. Nữ nhân, trẻ nhỏ hoảng hốt bèn mở cửa đi ra cũng bị tóm gọn nốt.

"Bắt hết đến đây."

Vũ Thác Bạt chỉ vào mấy nhà còn đóng im ỉm mà quát lớn. Không biết tiếng quát của hắn khiến nông dân hoảng sợ tháo chạy ra ngoài, hay vốn sợ bị vu oan giá hoạ nên kháo nhau ra hết để phân trần.

Vũ Thác Bạt liếc mắt ngó quanh dọc theo cả thôn, nhắm chừng cả thảy cũng tầm mười mấy người thì châu mày.

Hắn giơ tay trái đang cầm kiếm lên định bụng dùng tay phải rút ra quát vào một người trong số nông dân kia thì chỉ thấy cánh tay khiếm khuyết của mình. Nỗi hận cũ dâng lên sống mũi, suýt chút nữa không kiềm chế mà phát tiết ra ngoài.

Hắn biết ả đang ẩn nấp quanh Tam Giác thôn, kẻ thù không đội trời chung với hắn cuộc đời này: Sách Thái Hà!

Từ khi bị mất bàn tay phải, hắn chuyển qua luyện tập dùng binh khí tay trái. Vì chỉ có một tay nên không thể dùng kiếm được nữa, đành phải chọn những loại khác thay thế. Roi nhung có vẻ thích hợp với đạo lực võ công hắn đang sử dụng. Cho nên, hắn chọn nó thay cho loại binh khí cũ.

Dù sao, chỉ mới thời gian ngắn, hắn không thể luyện tập nó thành thạo một sớm một chiều được. Nên thỉnh thoảng sẽ gặp những thói quen không mấy vui vẻ như nãy.

"Những người khác đâu? Cả thôn chỉ có bấy nhiêu ư?"

Nam nhân nông thôn giọng run rẩy, vừa hoảng sợ vừa lạnh trên người do lập cập ra đường vội nên chỉ mang mỗi chiếc áo cộc ngắn phong phanh.

"Bẩm tướng quân, họ lên ... lên ... Đồng Văn với Pá Vi giao bán hoa ... hoa ấy. Tất cả ... đi rồi."

"Đi gần hết cả thôn? Ngươi đùa ta?"

Vũ Thác Bạt đá hắn ngã nhào, máu mũi văng phọt ra ngoài.

"Thật, thật. Những lời ta nói đều là thật. Sau khi bán cho quan nhân ở thượng kinh xong thì số còn lại chúng ta mang vào thành bán tiếp. Hoa tam giác thu hoạch được rất nhiều. Thượng kinh không thể mua hết ngần ấy hoa nên chúng ta phải tự đi buôn ở nơi khác mới đủ số."

"Dụng hình xem cứng mồm đến đâu."

Lính vệ lôi ra chừng sáu bảy người trong số nông dân kia, bắt đứng hàng ngang giữa lộ. Vài lính vệ khác mang ra mấy chậu nước để trước mặt.

Vũ Thác Bạt giở mặt đểu cáng, ngoan độc, lời lẽ rất gian tà đảo quanh đám người bị bắt lên:

"Nào, chúng ta chơi một trò nhé. Trò này tên gọi gì nhỉ?"

Thân binh mới lên của hắn đứng gần liền đáp:

"Bẩm, là cá lội trên bờ."

Vũ Thác Bạt vỗ tay khen ngợi:

"Tên hay! Cá lội trên bờ lâu quá nên xuống nước lấy sức. Xem ai lên bờ sớm nhất. Nào, một, hai, ba."

Lính vệ ấn đầu những người nông thôn vào chậu nước, dùng tay ấn mạnh khiến bọn họ vùng vẫy cực hạn, miệng chỉ ú ớ những lời không rõ tiếng, nước bay toé ra ngoài bẫy cả một vùng.

Nông dân còn lại đang quỳ phía sau mặt tái nhợt, có người nước mắt lưng tròng, ôm mặt khóc nức nở.

"Tướng quân xin hãy tha cho bọn họ. Những lời khi nãy đều không sai chữ nào. Người trong thôn đều đã đi hết rồi, dăm hôm nữa mới về. Tướng quân, phụ thân ta đã có tuổi, người không chịu nổi cực hình như vậy? Ta xin người, tướng quân!"

Hài tử của Mục Đầu chạy đến ôm chân Vũ Thác Bạt khóc mặt mũi tèm nhem, hai má ửng đỏ, rõ là kích động vô cùng.

"Xin tha cho phụ thân ta đi. Tướng quân, chúng ta không hề nói dối các ngươi. Cầu xin người mà, hu hu hu hu."

Vũ Thác Bạt gạt tay hài tử ra, điên cuồng hét vào không trung:

"Sách Thái Hà, ngươi có nghe thấy tiếng khóc của bọn chúng? Còn không mau mang người ra?

"Tiện nhân, ngươi đã làm nhục bổn thế thủ, còn định làm rùa rút đầu, sợ chết sao?"

"Xem ngươi chịu đựng đến bao giờ?"

Đứng trên triền dốc cao gần đó, Sách Thái Hà nghe rõ mồn một từng lời Vũ Thác Bạt, hai tay siết chặt thành nắm đấm sậm màu. Nàng thấy trong số nông dân bị cực hình kia, có người đã nằm im bất động trong biển nước, lồng ngực dồn nén đến khó thở vô cùng.

Bách Lý Hoàng Tôn đoán được tâm ý liền nắm chặt tay Sách Thái Hà trấn tĩnh nàng lại.

"Hắn chỉ khích để ngươi không chịu được mà xông ra ngoài. Lấy đại cuộc làm trọng, đừng manh động nhất thời."

Sách Thái Hà không trả lời, lặng lẽ thu liễm nắm tay siết chặt của mình quay người bỏ đi.

Bách Lý Hoàng Tôn nhìn theo bóng lưng nàng, cô độc nhưng mạnh mẽ, lạnh lùng đến đáng sợ!

...

Ngoài dự đoán của quân Nam Cương, hôm sau Bách Lý Hoàng Tôn mang theo binh lính đến trước quân doanh Nam Cương khiêu chiến. Nghe tiếng khèn hú từ quân tiền trạm mà Mã Đề ngạc nhiên vô cùng, bèn tức tốc đến đại doanh Tày Hương nghị luận cùng các thống lĩnh chi bộ khác.

"Bọn chúng không thả người mà ngang nhiên đến khiêu chiến? Chẳng lẽ muốn thử sức chịu đựng của chúng ta ư?"

Cầu Ban tính vốn nóng nảy nên nghĩ gì nói đấy, không kịp suy nghĩ thấu đáo nhất trong chín người thủ lĩnh Nam Cương.

"Ta hoài nghi kế binh trá của ông có sơ hở rồi."

Tày Hương hiểu chuyện nên lên tiếng quở trách Cầu Ban ngay:

"Tính nào tật nấy, ông kiềm chế lại một chút được không? Ta thấy kế sách của Mã đại thủ không tồi. Chỉ tiếc bọn chúng nhẫn tâm hơn chúng ta nghĩ nhiều, dám mang tính mạng thôn dân ra thử thách sự kiên nhẫn của chúng ta. Nếu đã vậy thì miễn tiếp chiến, sai người báo với Vũ Thác Bạt tăng dụng hình lên, xem bọn chúng chịu được đến đâu?"

Mã Đề có ý không vui, ánh mắt buồn bã. Thấy vậy, Tày Hương liền thăm dò:

"Mã đại thủ vẫn còn để bụng lời Cầu đại thủ sao? Ta tin ngươi mưu trí hơn người, mưu kế không thuận lợi như mong đợi, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để xoay chuyển càn khôn mà, đúng không?"

"Bẩm Thành chủ, ta không có ý đó. Nghĩ đến thôn dân vô tội bị mang ra giao tranh giữa cuộc chiến thì lòng không khỏi xót xa muôn phần."

Ha ha ha ha. Cầu Ban chợt cười lớn nhìn Tày Hương, xong quay qua Mã Đề nói:

"Thành chủ bảo ta tính tình bộc phát thiếu kiềm chế. Còn ông thì sao? Mềm yếu như nữ nhân, sao làm chuyện đại sự?

Thôn Tam Giác từ đầu chí cuối đã không thể giữ được!

Chúng ta không dùng kế trá binh dẫn dụ Sách Thái Hà bắt nội gián của mình về quân doanh chúng thì cũng san bằng thôn Tam Giác mà dẫn đại quân thẳng tiến đến Pái Lúng. Kế này chỉ tạm duy trì bình yên của thôn dân trong thời gian ngắn, sớm muộn họ cũng sẽ bị tiêu diệt mà thôi.

Cũng vì kế sách của ông, chúng ta đường hoàng đổ tội danh bỏ mặc dân chúng, an nguy bá tánh lên đầu Sách Tu La và Giang Chí Hùng. Với tội danh thiên cổ này, xem quốc thể bọn chúng còn ngẩng cao đầu giữa Tây hoang lục địa này không? Ha ha. Ông bớt tổn hao tâm trí lên người bọn chúng đi. Lời nói thật lòng đấy!"

Tày Hương bước đến vỗ vai an ủi Mã Đề, đoạn chìa một chiến thư ra cho mọi người xem. Cầu An Bảo thấy thế liền bước đến nhận lấy rồi mở ra đọc lên giữa chúng tướng.

Đề thư từ Nồi Hầu, Đại thủ gia Thái Bình ghi rằng:

"Thủ quân mắt nhắm chiến sự, tướng lĩnh làm loạn,

Đồng Văn đồ thán!

Đạo bất đồng, một đường đơn mã đến Mèo Vạc thành đợi sẵn."

Mặc dù đã biết trước nội dung chiến thư nhưng khi nghe lại Tày Hương vẫn tức giận vô cùng.

"Đại quân chỗ Vũ đại thủ chỉ còn hai vạn người, liệu có đủ công thành Pá Vi? Thành này dễ thủ, khó công, e rằng Nồi đại thủ cũng biết vậy nên để ông ta tự mình lo liệu đại cục." Cầu Ban nói.

"Nồi Hầu tính cương trực, ngay thẳng, khó tránh hắn lại quyết định như vậy. Âu cũng do ta suy nghĩ không thấu đáo để bọn họ dẫn binh cùng nhau." Tày Hương than dài.

"Có nên cho người tiếp ứng Vũ đại thủ gia? Pá Vi gần với Pái Lúng, nếu quân thắng ắt tương trợ đại quân chúng ta rất dễ dàng." Cần An Bảo góp lời.

Mã Đề đã thu hết cảm giác đau lòng vì thôn dân Tam Giác khi nãy, liền một mạch trần tình thiệt hơn:

"Xét về vị thế, từ bình nguyên Liêng Hoa đến Pá Vi là gần nhất, viện binh ắt không vấn đề. Nhưng tình hình hiện tại, Sách tặc biến trá khó lường, chúng ta không thể khinh suất cắt người chi viện Pá Vi. Cho nên đành để viện quân ở Khau Lừa đến tiếp ứng bọn họ vậy. Dù thời gian có lâu đi nữa, hoạ này do Vũ đại thủ gây ra, hắn chịu mất vài binh lính Quy Sơn của mình cũng không thể trách ai được!"

"Mã đại thủ nói chí phải. Lần này ta toàn tâm toàn ý ủng hộ ông đó."

Thống lĩnh lục đục, quân đội chia rẽ là hoạ binh đao. Nghĩ đến đây, Tày Hương không khỏi buồn rầu hơn. Tạm thời, kế sách hoãn binh chỉ có thể như Mã Đề bàn luận. Hắn chỉ mong ngày đại quân chạm đến Pá Vi thành thì gánh nặng này mới được nhẹ hơn đôi phần. Nghĩ đoạn, hắn ngồi vào án thư viết vài dòng chữ cẩn mật, sau đó đóng lên nó dấu ấn hoa ban vuông vắn màu đỏ tươi.

"Nội vụ, ngươi cho người mang chiến thư này đến Khau Lừa, giao cho Lạc khiết, Tày Mô. Quân tình cấp bách, mong chóng lên đường."

"Bẩm, nội vụ y lệnh."

Bách Lý Hoàng Tôn thấy quân Nam Cương treo chiến bài miễn chiến thì quày ngựa trở về. Tày Hương nghĩ họ bất quá gây rối vài hôm sẽ không đánh mà lui đến khi không còn sức đấu trí với quân Nam Cương nữa ắt sẽ mang người đến cầu hoà.

Nào ngờ, quân Mèo vô cùng kiên nhẫn, cứ cách ba hôm lại mang quân đến cửa khiêu chiến, chửi mèo mắng cẩu, cố ý nhục mạ quân Nam Cương hèn nhát, không dám xuất chinh, toàn lũ người tham sống sợ chết.

Nam Cương đại hợp nhất gì chứ? Đại hợp đại nhát thì có!

Đại cẩu, đại hèn!

Đại bản doanh Tày Hương nằm giữa trung khu đại quân nên không nghe rõ những lời chối tai sỉ nhục kia nhưng mấy quân doanh nằm ngoài cùng thì đều rõ mồn một, tức đầy trăm bụng nhưng phải cắn răng chịu đựng cho đến lúc không thể cắn răng được nữa thì đi hối thúc phụ tử Cầu Ban, vốn quân doanh của họ nằm ở biên ngoài đại quân lúc bấy giờ.

Cầu Ban vốn nóng tính sẵn trong người, nghe lời chúng tướng rỉ tai bèn đến đại doanh trướng Tày Hương xin gặp mấy lần để dẫn binh xuất chinh nhưng đều bị từ chối gặp, đành mang nỗi bực tức trở về.

Tiên phong quân được dịp thao luyện võ công liên tục hơn lúc trước, đến cả người mồ hôi mẹ, mồ hôi con tuôn xuống như vừa tắm nước lau chưa khô, miếng vải quấn ngang ngực của nàng cũng suýt bị lộ mấy lần.

Nàng đương tuổi thiếu niên nên cơ thể đã có sự biến đổi nhất định, phần ngực và mông trở nên lớn hơn bình thường, vóc dáng cũng cao lên thấy rõ. So với cuộc sống kham khổ ở trại nô lệ, trong quân đội càng khắc khổ hơn gấp bội. Nhưng bù lại phải đến thao trường luyện binh mỗi ngày nên cơ thể tăng trưởng lên nhanh chóng, chiều cao, sức nặng, cả những bộ phận nhạy cảm trên người cũng dần thay đổi rõ rệt.

Đinh giáo đầu bị Sách Thái Hà bắt mấy ngày nay nên quanh đi ngó lại ở Tiên phong quân lại thấy thiếu thiếu bóng dáng nghiêm túc của hắn.

"Giáo đầu ngày thường hay la mắng, chẳng hề thấy cười lấy nửa câu. Nhưng giờ không thấy nữa lại thấy nhớ người quá."

Nàng cười nhìn tiểu Ngô, xoa cái đầu bù xù ướt nhẹp mồ hôi của nó. Tiểu Ngô cũng cao lớn hơn rất nhiều, da thịt đã săn chắc, bóng lưỡng màu nắng mưa của quân ngũ. Sau khi Nhu thẩm mất, hắn thôi không lười nhác nữa, mọi chuyện đều muốn tự tay mình làm, phàm bất đắc dĩ mới nhờ nàng hoặc Bát Dật làm giúp, thường những việc hắn nhờ đều ngoài sức lực của hài tử như hắn mà thôi.

"Đệ không sợ Giáo đầu sao?"

Nàng làm bộ dáng nghiêm túc, tấm lưng thẳng thớm, cùng đôi mày hay châu lại mỗi khi suy nghĩ của Đinh Mộ Bạch rồi đi tới đi lui. Tiểu Ngô thấy nàng làm giống đến nỗi ôm bụng cười mém rách quai miệng. Nô lệ trong đội Nhất thấy hai người cười giỡn nghiêng ngã lại thêm bộ dáng giả người của nàng rất giống thì xúm lại ngồi quanh tán gẫu.

Thục Phán từ xa trông thấy cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Hắn có vài quyển sách muốn đổi mà Đinh Mộ Bạch lại không có đây.

"Nhưng Giáo đầu chỉ muốn tốt cho chúng ta nên mới làm vậy."

Tiểu Ngô phân trần sau khi đã cười hết nấc.

"Không ra thao tập, tụ tập đây làm gì?"

Nàng đột ngột đổi giọng quát mắng của Đinh Mộ Bạch khiến tiểu Ngô giật cả hồn. Đám đông hứng chí vỗ tay rần rần.

"Tiên phong quân, đội Nhất, đội Nhị, đội Ba mau chuẩn bị ra ứng chiến cùng Cầu đại thủ gia."

Thường phó quân mặc quân phục chỉnh tề đến giữa các lều của đội Nhất, Nhị, Ba thì la lớn.

A Lục ngạc nhiên chạy đến hỏi Thục Phán, hắn cũng giống như bọn họ không biết tại sao lại có lệnh nghênh chiến đột ngột thế này, nhìn ra đầu cửa đại doanh thì đã nghe tiếng Ngọc Hồn Trấn (1) giục lớn mới biết đây không phải chuyện đùa thì vội vàng mang binh khí lên, dàn đội sẵn sàng xuất trận.

(1) Ngọc Hồn Trấn là tên gọi mới do Tày Hương đặt thay thế cho tên Ngọc Hồn bản gốc ở Văn Lang thánh địa. Nếu dùng từ Ngọc Hồn dễ bị Văn Lang trách tội, mà nói Ngọc Hồn giả thì bỡn cợt với khí linh nên đổi tên thành trống Ngọc Hồn Trấn để thành khác biệt và dễ nghe hơn.

Trong đại bản doanh, Tày Hương mặt đằng sát khí, tức giận không nói lời nào khiến Mã Đề cũng phải dè chừng.

Cầu Ban manh động không chịu được sự sỉ nhục liên tục của Bách Lý Hoàng Tôn nên dẫn theo binh sỹ Thạch Lâm tháo bảng miễn chiến mà ra ứng chiến với Mèo tặc. Tày Hương không còn cách nào khác đành để Tiên phong quân ra trợ sức mở đường. Quân sỹ Thạch Lâm có tổn hao thì cũng là người của Cầu Ban nhưng quân Nam Cương đang liên hợp đại chiến nên nếu binh lực Thạch Lâm bộ bị tổn thất sẽ ảnh hưởng đến đại cục ít nhiều. Cho nên, Tiên phong quân vẫn là con thí mang ra để bảo toàn đại cục.

Khải Ca nghĩ đến đây thì cười khẩy, Tiên phong quân hay thôn Tam Giác trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ là một loại người mà thôi.

Trước khi ra trận, Thục Phán tập hợp người đội Nhất lại dặn dò mấy câu nghiêm túc:

"Sách Thái Hà không chịu thả người, ngược lại để cho Bách Lý Hoàng Tôn đến khiêu khích nhiều lần, trong đây ắt có gian trá. Các người tuỳ cơ ứng biến, tình thế khả nghi không được truy đuổi đến cùng. Hiểu chưa?"

Vừ A Ly đắn đo suy nghĩ bèn đáp lại:

"Nếu Đại thủ gia và tướng quân không ra lệnh thu binh thì Tiên phong quân khó lòng rút lui."

"Các ngươi cứ theo khẩu hiệu của ta mà tiến thoái. Có gì ta sẽ chịu trách nhiệm với Mã đại thủ gia."

Chúng nô lệ đồng loạt phản đối:

"Sao được chứ? Thục trưởng, có khi ngươi lo xa quá không chừng. Ta thấy Sách Tu La đi rồi chỉ để lại vạn binh cho Sách Thái Hà và Bách Lý Hoàng Tôn giương oai múa võ với đại quân thôi. Làm gì mưu kế cao thâm đó chứ? Không đời nào."