Người mới đến là Giáo quân Đinh Mộ Bạch. Hắn đang đi tuần doanh thì nghe tiếng thét của nô lệ phía sau lều đội Nhất liền tức tốc đến nơi. Hắn quét cặp mắt tinh tường của mình ở ba con người trước mặt. Một người đứng sững sờ, mặt không cắc máu. Một người đang nửa ngồi nửa nằm, máu me đầy mặt. Kẻ còn lại thì kiếm đã ra khỏi vỏ, máu tươi vẫn còn đọng ở đầu lưỡi kiếm.
Không cần phân minh hắn cũng đoán ra được phần nào câu chuyện ồn ào dẫn đến phong sát như vầy.
Ánh mắt hắn quét đến chỗ nàng. Hắn nhớ rõ khuôn mặt thanh mảnh với đôi mắt trong suốt to tròn cùng những hàng mi cong vút ấy. Nếu trên người nô lệ đó không phải là bộ y phục nam tử nhem nhuốc thì hắn còn nhầm lẫn nô lệ đó là một tiểu nữ tử, mi thanh ngài tú tuyệt sắc. Hắn là tên nô lệ bị đưa lên đài tỷ võ trong buổi yến khao quân. Trong lúc bị ném như món đồ, bị giành giật đến sống chết trên võ đài thì tiểu tử ấy tâm không hề loạn, ngược lại rất biết cách xoay chuyển tình thế và đối diện kẻ thù không hề khiếp sợ.
Nhưng tình huống hôm nay lại khiến hắn trở nên hoài nghi với nhận định đó của mình.
Rốt cuộc là ai trong số hai người này đã khiến tên nô lệ đó mất bình tĩnh như vậy?
"Ngươi, nói! Sự việc là thế nào?"
Cặp mắt Giáo quân Đinh Mộ Bạch dừng rất lâu trên người Khải Ca, sau đó mới nghiêm mặt lên tiếng.
"Bẩm Giáo đầu, Đội trưởng đội Nhị muốn ức hiếp tiện nô nên huynh ấy, à không, Thục đội trưởng mới đến giải vây cho ta. Tất cả đều do tiện nô mà ra. Nguyện xin chịu sự trách phạt."
"Bẩm Giáo đầu, Khải Ca là người bị hại. Lý nào trách phạt người bị hại bao giờ? Rút kiếm đả thương người là ta. Ta xin nhận mọi kỷ luật."
"Đã gây náo loạn quân doanh còn tranh nhau nhận kỷ luật? Các ngươi nghĩ quân kỷ là trò chơi ư? Còn ngươi? Tất cả không phải từ ngươi mà ra? Sao không thấy lên tiếng?"
A Ngưu mặt mũi méo xệch, giọng ủ dột như người bị oan ức:
"Giáo đầu, người xem ta cũng là người bị hại mà, đúng không?"
"Thân là Đội trưởng, biết quân pháp mà vẫn vi phạm! Người đâu, lôi Thục Phán ra chém đầu thị chúng. Nhiễu loạn quân doanh, gây nên tranh chấp tội cũng không tha, A Ngưu bị giáng chức làm thân binh, người cấp dưới kế nhiệm được đôn lên làm Đội trưởng thay thế bọn chúng."
"Đinh giáo đầu, Đội trưởng của ta cũng là người bị hại, hắn bị bức ép phải thành thế này. Tuyệt nhiên không muốn vi phạm quân kỷ. Giáo đầu, xin người suy xét."
Khải Ca quỳ trước mặt Đinh Mộ Bạch, bộ dạng thất sắc của nô lệ này đã trở nên nóng vội dồn dập, ánh mắt không còn như trước mà thay vào đó là nỗi sợ u ám dâng trào.
"Khải Ca, đừng làm khó Giáo đầu nữa. Ta vi phạm quân kỷ, bị trách phạt không hối tiếc. Ngươi bảo trọng."
"Không, nếu không phải là ta thì hắn sẽ không làm như vậy. Tất cả đều do ta mà ra. Thục Phán, hậu vận tương lai của huynh đang rất tốt. Là ta đã khiến huynh bị liên luy. Xin lỗi."
Thục Phán ôn nhu cười với nàng như lần nàng vừa tỉnh dậy sau trận cháy thừa sống thiếu chết ở trại nô lệ. Nụ cười dịu dàng, bình yên như dòng Phổ Mai ngày thu, không chiến tranh, không chết chóc và tang thương như hiện tại.
"Thừ người đó làm gì? Lôi chúng đi!"
"Dừng lại! Ta muốn gặp Thành chủ."
Đinh Mộ Bạch nhìn nàng đầy khó hiểu, vừa nghi hoặc vừa cảm khái thái độ không biết sợ trời, sợ đất của nàng.
"Một nô lệ dám ngang nhiên muốn gặp Thành chủ? Ngươi ăn bao nhiêu lá gan rồi?"
Viên lính vệ túm lấy đuôi tóc nàng giựt về phía sau, gằn giọng tra hỏi, ngữ khí phần nhiều thị uy khinh rẽ thì đúng hơn. Lúc này Bát Dật, tiểu Ngô và đám người của đội Nhất đã đứng vây xung quanh. Ai nấy mặt xám tro, môi không tấc sắc.
Bát Dật than khẽ:
"Khải Ca, ngươi bị điên hả?"
"Không, ta không hề điên! Đinh giáo đầu, có phải người từng nói, những người gia nhập binh đoàn Nam Cương nếu ra trận kiến công lập trạng đều được ban thưởng, dù là nô lệ chăng nữa? Đúng không?"
Đinh Mộ Bạch gật gù, hai mày châu càng thêm sâu sắc.
"Vậy thì, ta muốn xin thưởng công trạng từ Thành chủ!"
"Uhm, chuyện ngươi từng xả thân cứu nguy Thành chủ trong cuộc vây hãm của Sách Tu La, ta có biết. Nhưng hiện giờ, sức khoẻ Thành chủ không tốt, chuyện ban quân trạng tạm thời không ai nhắc đến. Cho nên vẫn chưa thông báo ngươi biết. Nếu vậy bây giờ ngươi biết cũng không muộn, tránh phải mong đợi. Ngươi yên tâm, chuyện quân trạng là nên làm minh bạch với chúng tướng sỹ. Quân lệnh như núi, quyết không hai lời! Chuyện này lúc sau tự khắc có người đến thông báo với ngươi. Còn bây giờ ta phải xử lý chuyện náo loạn quân doanh. Các ngươi không mau mang hắn đi?"
Đinh Mộ Bạch tuy trả lời rành mạch với nàng nhưng lời nói uy nghiêm, sắc mặt kiên định, xử lý chuyện quân sự chưa bao giờ thất trách. Các nô lệ trong đội Nhất tuy yêu thích và ngưỡng mộ con người Thục Phán nhưng bọn họ đã hết lòng cầu tình, nhưng biết quân lệnh không thể thay đổi, một lời Đinh Mộ Bạch đã quyết thì không thể làm trái. Càng làm lớn chuyện đến tai các thủ lĩnh khác thì số phận Thục Phán càng thảm hại hơn, e rằng chết không toàn thây là điều khó tránh!
"Chuyện ta sắp thỉnh cầu với Thành chủ có liên quan đến hắn. Mong ngươi thành toàn!"
"Ngươi?"
Thục Phán bấy giờ lắc đầu nhìn nàng buồn bã ngầm bảo nàng đừng làm càn. Bốn mắt nhìn nhau, không cần lời qua ý lại, chỉ một cái cong mắt gật đầu nhẹ thì đối phương cũng hiểu được tâm ý của nàng.
"Ta nhất định sẽ cứu được huynh. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"
"Được, dẫn bọn chúng đến doanh trướng Thành chủ."
Thường phó quân tuy không phải là người ưa náo nhiệt nhưng chuyện này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Thành chủ, e rằng sẽ liên luỵ đến Đinh Mộ Bạch nên hắn không thể làm ngơ để mọi chuyện diễn ra tệ càng tệ hơn. Mất đi một Thục Phán có là gì, nhưng một Giáo đầu quân, A lạc khiết của Hà Quảng bộ lại là đằng khác.
"Bẩm Giáo đầu, làm kinh động đến Thành chủ, nếu không hay sẽ gặp phiền phức lớn cho người, thậm chí là Mã đại thủ gia và Tiên phong quân. Ta khuyên người đừng nghe lời nô lệ này, bỏ đi phiền phức nhỏ, chấp hành quân kỷ là điều tất yếu, miễn bàn cãi!"
"Thường phó nói không sai. Nhưng các ngươi có biết vì sao quân lệnh như núi không?
Bởi vì làm sai quân kỷ có thể khiến toàn quân mất mạng, tộc dân lầm than. Suy cho cùng là bảo vệ con người. Là một quân nhân, đặt cược sinh mệnh trên đầu ngọn kiếm, sống chết với kẻ thù đến khi hết hơi thở sau cùng thì đôi tay mới thôi chiến đấu, đôi chân mới ngừng đạp trên lưng ngựa.
Tuy nhiên, một người không thể làm nên quân đội, một cây không thể kết thành rừng.
Người khiến kẻ thù khiếp sợ không bởi đường kiếm phong vũ của một người, cái họ sợ là sự kiên cường, quả cảm và dũng mãnh của đoàn quân thiện chiến.
Cho nên, trên quân lệnh như núi đó là những chiến hữu đồng cam cộng khổ cùng ngươi. Ngươi không quý trọng sinh mệnh chiến sỹ của mình thì ngươi sẽ rất cô độc, thậm chí đường xuống hoàng tuyền không ai đưa tiễn khóc thương. Là một người như vậy, có đáng thương không?"
Thường phó quân nghe mấy lời trải lòng của Đinh Mộ Bạch thì cảm động chân tâm, thấy mình hổ thẹn vô cùng liền quỳ xuống tự trách mình:
"Thuộc hạ nhận thức yếu kém, xin lĩnh hội Giáo đầu chỉ dẫn."
"Thường phó đứng lên đi. Ta không có ý khiển trách ngươi, chỉ mượn tình thế này mà chỉ vẽ đôi điều. Hi vọng các ngươi sau này nhớ kỹ, chớ suy nghĩ như vậy để kẻ thù có cơ hội chia rẽ nội bộ. Tất cả rõ?"
"Chúng ta đã rõ! Đa tạ Đinh giáo đầu giáo huấn."
"Uhm, giải tán. Còn hai ngươi theo ta."
Đinh Mộ Bạch dẫn theo Thục Phán và Khải Ca thẳng doanh trướng của Tày Hương mà kiến gặp trong khi những nô lệ khi nãy đứng xem vẫn còn thì thầm kháo tai nhau khen vị Giáo đầu công tư phân minh, là người học cao hiểu rộng, đặc biệt, là người thấu tình đạt lý vô cùng.
Người Đại nội vụ đang trên đường đi, thấy Đinh Mộ Bạch khuẩn trương đến liền vội ra chào.
"Xin chào Đinh giáo đầu, người tìm đến có việc gì chăng?"
"Phiền chấp sự vào báo với Thành chủ có ta cầu kiến."
"May quá, Thành chủ vừa thức giấc thì người đến rồi. Vậy đợi ta vào báo một tiếng với Thành chủ thì các người hãy vào."
Bên trong doanh trướng, Tày Hương một thân bạch y tối giản đang ngồi ở chính trướng, mặt hắn có chút xanh xao và thiếu sắc, còn lại đều hồi phục lại như thường ngày. Các hạ nhân đang thu dọn án thư trước bàn, một số khác thì thay hương thảo mới trên các cột quanh trướng.
"Thảo mộc mới?"
"Bẩm Thành chủ, vừa đến sáng nay. Nô tỳ thấy sức khoẻ của người chưa hồi phục hẳn nên thay mới luôn hôm nay, chứ như mọi khi phải thêm dăm hôm nữa mới đến lúc."
Tày Hương vừa nghe tỳ nữ thuật chuyện thay thảo mộc vừa nhắm hờ đôi mắt, thả lỏng cơ thể trôi theo mùi hương thảo tươi mới gặt thấy lòng khoan khoái, những cơn đau nhức trên người bỗng dưng nhẹ nhàng biến mất, để lại cảm giác êm ái trên từng hơi thở.
"Bẩm, có Đinh giáo đầu cầu kiến." Nội vụ sự đến gần án thư nói khẽ bên tai Tày Hương.
"Tìm ta? Có việc gì?"
Tày Hương mở mắt, ngạc nhiên hỏi lại thì Nội vụ sự lắc đầu trần tình. Tuy kẻ không mời mà đến làm mất nhã hứng "khởi động" của hắn đôi chút nhưng dù sao đã nằm liền mấy hôm, việc quân ứ động cũng không phải là chuyện tốt. Đã đến trước cửa, không muốn vẫn phải miễn cưỡng cho vào.
"Truyền!"
Nghe tiếng Đại nội vụ hô to bên trong, Đinh Mộ Bạch đi trước mở đường cho nàng và Thục Phán nối gót theo.
"Mạt tướng thỉnh an Thành chủ. Thương thế của người đã khá hơn chưa?"
Tày Hương ôn nhu cười nhìn hắn, giọng trở nên khàn đục:
"Điệt nhi đến đó à? Bổn chủ có tuổi rồi nên sức lực hồi phục không thể nhanh hơn như thiếu niên các ngươi. Vẫn đi lại được đã là chiếu cố của Giàng thiên tại thượng."
"Thành chủ là Đại thủ lĩnh Nam Cương, là nhân vật đại cát đại lợi, minh phú của chúng ta. Giàng thiên sẽ không bỏ rơi người, chúng ta cũng vậy. Một lòng tín nghĩa, trung thành với người suốt đời!"
Tày Hương chợt phá lên cười khanh khách, ngữ khí xúc động tràn trề, tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
"Ôi, có được điệt nhi thông tuệ như ngươi, bổn chủ còn gì vui mừng hơn chứ? Phúc của liên minh Nam Cương chính là đây! Khà khà!"
Tày Hương đương thời vui vẻ thì nhìn thấy hai nô lệ nhếch nhác đứng sau lưng Đinh Mộ Bạch, bất giác dò hỏi:
"Còn bọn họ?"
"Bẩm Thành chủ, mạt tướng hôm nay đến đây cũng vì chuyện này, liên quan đến bọn họ và cả Thành chủ."
"Bổn chủ?"
Đinh Mộ Bạch rảo bước qua lại trước mặt Tày Hương, vừa ung dung kể lại câu chuyện cứu người lúc nguy khốn cận kề của Khải Ca. Nếu không nhờ thủ xạ xuất quỷ nhập thần của nàng, thì Tày Hương hôm nay đã không thể thao thao bất tuyệt, vui vẻ thưởng ngoạn hương thảo mới hái trong doanh.
"Thì ra ngươi chính là nô lệ đó? Đa tạ ơn cứu mạng. Xin lỗi, bổn chủ bị trọng thương nên đã lãng mất thời gian đến tìm ngươi báo đáp ân tình."
Tày Hương đứng dậy đi về phía nàng, ánh mắt ân cần, vạn lời cảm kích dâng trào trong đáy mắt!
Khải Ca thấy vậy liền quỳ xuống làm lễ quân nhân đáp lại, Tày Hương vội vàng đỡ dậy, siết chặt tay nàng không dứt.
"Đứng lên, đứng lên cả đi."
"Thành chủ thiên cát! Tiện nô tên Khải Ca, có cơ hội tận sức cùng đại quân Nam Cương là một vinh hạnh. Chỉ có thể lấy sức báo đáp sự che chở của Thành chủ và khối liên minh, nào dám mong sự hậu đãi của Thành chủ. Tiện nô không dám khuẩn cầu, dù một chút ân huệ!"
"Ngươi đáng, xứng đáng được trọng thưởng! Đừng khiêm tốn nữa! Mộ Bạch, điệt nhi nói xem, phần thưởng nào cao quý mà ta có thể ban cho một nô lệ?"
Đinh Mộ Bạch trầm ngâm giây lát thì cung kính thưa:
"Bẩm, tước bỏ nô tịch, trở thành Thiện nhân Nam Cương hoàn mỹ, là một vinh dự cho hắn."
Hai mắt Thành chủ bừng sáng, vỗ tay liên tiếp.
"Nhưng mạt tướng lại e ngại bên Tào chủ, nô lệ vẫn là người của ngài ấy. Chuyện phong thưởng này có thoả đáng không?" Đinh Mộ Bạch có phần trầm tư lo lắng.
"Chuyện này ngươi không cần tính toán. Nô lệ tất nhiên đều do Tào A Sến câu quản. Nhưng nếu hắn đã lập công trạng trong đại quân thì đã ngoài tầm kiểm soát của Tào A Sến. Trong yến khao quân bổn chủ đã nói rõ: phàm ai lập công trạng đều được quân đội liên minh Nam Cương quyết định phân thưởng. Tào A Sến tất nhiên sẽ hiểu rõ điều này."
Đinh Mộ Bạch dường như tháo gỡ lo lắng trong lòng thì vui mừng thay cho nàng. Phần thưởng này đối với nô lệ là vô cùng cao quý, nên không lý nào nàng không đón nhận.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Đinh Mộ Bạch! Thục Phán cũng không ngoại lệ. Hắn vui mừng khôn xiết khi người bạn nối khố cùng mình cũng có ngày cởi bỏ nô tịch, một thân đường hoàng bước trên nhân lộ chính nghĩa, trở thành con người thật sự. Cầm tờ thông tịch đề chữ "Thiện nhân Nam Cương" đi bất kỳ đâu ở Lạc Hồng, không ai dám xem nàng là nô lệ hay bắt cóc, mua bán, chà đạp nhân phẩm nàng như trước kia.
Nàng có một tương lai tươi sáng như vầy, nơi chín suối hắn cũng được thơm lây!
"Được Thành chủ chiếu cố, tiện nô cảm kích muôn phần. Có điều, ta muốn xin đổi thông tịch thành quân bài "Miễn tử" cho Thục Phán. Hắn vì ta mà vi phạm quân kỷ, tội chết không thể tránh. Thiết nghĩ Thục Phán là một nhân tài có thể bồi đắp cho đại quân Nam Cương. Hắn cũng đã tận trung vì Thành chủ không ít, lại nhiều lần bảo vệ chiến hữu đội Nhất của chúng ta thoát cơn thập tử nhất sinh. Thiện nhân Nam Cương là phần thưởng cao quý, thiếu một Thiện nhân ở Nam Cương cũng không hề hấn gì, nhưng đội Nhất của chúng ta không thể thiếu hắn!"
Thục Phán giật mình không ngờ nàng lại nói ra những lời trôi chảy vậy, nên bước đến trước Khải Ca mà xen ngang:
"Khải Ca tuổi trẻ nông cạn, không biết định lượng cân nhắc vẹn toàn, nên nói lời xằng bậy. Mong Thành chủ thành toàn cho hắn được trở thành Thiện nhân Nam Cương đường đường chính chính. Thục Phán cảm kích muôn phần nơi hoàng tuyền. Đinh giáo đầu, thủ cấp Thục Phán xin cứ lấy!"
Khải Ca giật lấy người Thục Phán quay lại phía mình, lời nói kiên định, rõ ràng từng chữ:
"Ta làm vậy không vì tình riêng cứu huynh, mà vì đội Nhất chúng ta. Là bọn họ cần huynh. Thiện nhân Nam Cương gì chứ? Tước bỏ nô tịch gì chứ? Không có ta, tất cả vẫn sống tốt. Nhưng đội Nhất không thể mất huynh. Huynh chính là Đội trưởng Tiên phong quân duy nhất trong lòng chúng ta, huynh có hiểu không?"
"Nhưng ta không thể để ngươi chịu thiệt, một Thục Phán có là gì để ngươi phải đánh đổi như vậy?"
Nàng gào lên đến khản cả giọng, uất ức muốn vỡ oà mọi thứ:
"Ngươi là tên khốn nên ta cần phải bảo vệ! Đã hài lòng chưa?"
"..."