Phốc!
Vật thể lạ đột nhiên bay đến nhắm ngay thái dương khiến nô lệ ngã bật về phía sau. Chiếc xe thồ phía trước cũng bị phục kích, một bên xe rớt xuống hố không kéo lên được. Nô lệ thất kinh chưa kịp định thần đã hô toáng:
"Người Mèo đến nữa rồi!"
Xạt! Tiếng roi bạt mạnh vào người nô lệ vừa hét lên:
"Câm miệng chó ngươi lại. Kéo xe lên mau!"
Một đám người lạ mặt xuất hiện, trên tay cầm nhiều gậy và tầm vong nói một loạt những ngôn ngữ khó hiểu. A Ngưu tức giận quát:
"Các người dạo này lớn mật nhỉ!"
"..."
"Chúng nói gì?" A Ngưu quét mắt hỏi nô lệ xung quanh. Một trong số đó nghe được tiếng Mèo nên giải thích:
"Họ nói chỉ cần gỗ, không cần nô lệ."
A Ngưu hằn giọng mỉa mai: "Ngữ khí cũng lớn nhỉ?"
"Các người nghe cho rõ, phải bảo vệ được số gỗ này, dù liều mạng chó các người cũng phải làm."
Hắn huýt sáo lớn ra hiệu sai nô lân cận cùng chạy đến. Trong tức khắc, sai nô đều tề tựu đông đủ xunh quanh. Bên đối diện người Mèo cũng xếp hàng đợi sáp lá cà. Người Mèo đã có sự chuẩn bị từ trước nên bọn họ chia ra hai tốp người: một nhóm tiến lên cản chân sai nô, số còn lại thì giành lấy xe gỗ. Khải Ca cùng một nô lệ đứng sau xe dùng hết lực bình sinh đẩy xe thồ bật lên khỏi miệng hố, còn phía kia thì Thục Phán và nô lệ khác ghì chặt thành xe kéo về phía sau.
"Một, hai, ba. Kéo!" Thục Phán hô to.
Nhóm người Mèo đứng vây quanh hăm doạ:
"..."
"Họ nói đừng gắng sức nửa, số gỗ này họ sẽ giúp chúng ta mang về." Nô lệ phiên dịch lại cho bọn nàng.
"Quân ăn cướp mà còn làm bộ làm tịch." Nàng làu bàu thầm trong miệng.
A Ngưu chạy đến mở đường cho bọn nàng tiếp tục đẩy xe thồ lên, được một lúc thì xe cũng giữ được thăng bằng trên mặt đất, nô lệ thở hổn hển, mồ hôi vã như vừa mới tắm.
"Khải Ca, coi chừng sau lưng!"
Thục Phán hét về phía nàng. Nghe thấy tiếng gió sau lưng, Khải Ca liền né người sang bên, người từ phía sau mất đà liền bay về trước ngã ập lên xe thồ, làm xe mất thăng bằng nên rớt xuống hố lần nữa.
Người Mèo kéo đến đông hơn a Ngưu nghĩ nên chẳng mấy chốc bọn họ cũng chiếm được thế thượng phong. Một tên lượn như khỉ đu mình trên nhánh cây dài, phóng mình từ đằng xa với sợi dây thòng lọng, nhắm đầu a Ngưu kéo lên. Người Mèo dùng kế đánh tướng trước thì những người còn lại sẽ qui hàng, không tốn nhiều binh tướng. Chả trách, a Ngưu bị bọn họ vây khốn vào giữa, xung quanh có đến chục tên người Mèo, chưa tính tên người khỉ trên cây. Hắn nhanh tay chụp lấy một nô lệ bên cạnh khi dây thòng lọng vừa đến trước mặt khiến người nô lệ bị chới với, vùng vẫy tứ chi giữa không trung, trong chốc lát thì đã bất động.
"Đương gia, hay là chúng ta bỏ đi. Tình thế này chống đối với bọn chúng chỉ có thiệt mạng. Trong tay họ có vũ khí nữa là khác."
"Đầu hàng." A Ngưu hạ giọng.
Một người Mèo đi từ hướng sông Phổ Mai lên, hắn nhìn tên cầm đầu khẽ gật đầu làm hiệu. Tên cầm đầu tỏ ra vui mừng liền ra dấu cho thuộc hạ rút lui, trước khi đi không quên mang theo những chiến lợi phẩm vừa cướp được.
A Ngưu cùng nô lệ thất thểu đi về hướng bến thuyền thì phát hiện tất cả thuyền và bè tre đều mất sạch, hắn tức giận đến điếng người:
"Gỗ bị cướp, bè cũng mất. Các người chuẩn bị nhận hình phạt khi về trại đi." A Ngưu quất mạnh roi da xuống đất, cát đá bị văng thành những mảng lớn dưới chân hắn.
"Còn đường nào về trại nữa không?" Hắn hỏi sai nô tuỳ tùng.
"Vẫn còn, nhưng phải đi lên ngọn núi này rồi vòng phía sau thì có đường nhỏ ôm núi, theo đó xuống núi sẽ về đến đồi Thôm Dạng."
"Ash, ngươi đùa ta?" A Ngưu nắm cổ áo sai nô nghĩ rằng hắn đang đùa với mình vì ngọn núi dốc thẳng đứng như vậy thì làm sao có đường ngay trên lưng chừng núi. Mặt sai nô biến sắc:
"Ta nói thật đó. Có điều, nếu đi đường này sẽ qua thị trấn Mả Pì Lèng. Người Mèo, bọn họ không làm khó ta chứ?"
Bốp! A Ngưu chồm lên đánh vào đầu tên tuỳ tùng cho hắn tỉnh người ra, toàn lo nghĩ ngu xuẩn:
"Bọn chúng cần số gỗ kia. Giờ cướp hết rồi làm khó người chi nữa? Bắt người để tốn thêm miệng ăn hả?"
"À, ờ ... đương gia nói chí phải. Hì hì." Hắn cười khổ, xoa xoa chỗ bị đánh.
Dốc núi thẳng đứng như bức tường thành khổng lồ giữa thiên nhiên, cũng may có đường mòn vừa đủ một người leo lên. Ngọn núi có dốc nghiêng đứng hơn mức bình thường, thêm vào sương mù trên đây dầy đặc nên đường núi trơn như vừa trải qua trận mưa rào. Nô lệ hai chân bị dây xích trói nên chỉ bước những khoảng cách vừa đủ chứ không thể sải chân như người bình thường ở những chỗ bám cách xa nhau, vì vậy phải dùng lực ở các ngón chân thật mạnh để bấu vào đất mà giữ lực leo lên. Những chỗ có phần đá nhô ra thì còn có chỗ bám, còn nơi có toàn đất thì trượt té như ngã rạ.
Áaa! Nàng giật mình quay lại thì thấy hắn đang treo mình trên gờ đá bằng một tay, mặt nổi gân xanh.
"Nắm lấy tay ta."
Nàng chìa tay về phía hắn. Trên kia tiếng a Ngưu vọng xuống:
"Ngươi xuống đó làm gì?"
Thấy tên nô lệ không trả lời mình mà những nô lệ đi phía sau mình cũng bị xao động, muốn quay lại cứu nô lệ bị rớt ở dưới cùng thì a Ngưu tức giận hét lớn:
"Không được quay đầu. Tiếp tục mau!"
Thục Phán cười khổ nhìn tiểu tử đang đưa tay định kéo mình lên:
"Cứ mặc ta. Ngươi quay lại đi."
"Đầu tròn, nắm tay ta. Mau lên!"
".."
"Mau! Ta không cầm cự được lâu đâu."
"Đa tạ."
Thục Phán quơ chân đạp vào vách núi để tìm điểm bám, may thay có bụi hoa tam giác mạch lớn mọc ngay lưng chừng núi, hắn dùng chỗ đó làm thế để nâng người mình lên. Trên này, nàng vẫn kiên trì bám trụ hai chân, các mạch máu đã giãn ra hết cỡ, cơ cũng không thể dài thêm được nữa.
Xạttt. Thân người nàng bị đổ về phía dưới một đoạn, chỗ bám ngay chân bị trượt để lại hai đường hẹp dài. Thục Phán thất kinh, mặt nàng thì không còn một tí máu:
"Buông đi. Đừng gắng nữa. Ta không muốn liên luỵ ngươi."
"Câm miệng huynh lại đi. Bám cho chặt vào. Một, hai, ba!" Nàng hích người ngược về phía sau, dùng lực trụ ở cả hai chân làm điểm tựa thì đòn người dài hơn là dùng lực ở hai bàn chân, vì thế lực cũng mạnh hơn khi nãy.
Phù ù. Hắn nhìn nàng cảm kích vô tận khiến nàng phát ngượng.
"Trả nợ ngươi ân tình ngày trước, chúng ta xem như không ai nợ ai."
Hắn cười xì xoà, miệng thở hồng hộc, suýt không ra hơi:
"Ừ, cho ... là vậy đi."
Đêm xuống, a Ngưu cùng đoàn nô lệ tá túc trong sơn động ngay lưng chừng núi. Lương khô mang theo lúc sáng đã cạn sạch, a Ngưu bảo thuộc hạ đi tìm ít trái cây mang về. Bọn chúng chia nhau ăn, còn nô lệ thì bụng đánh trống đùng đùng.
"Ngưu gia cho vài người trong chúng tôi đi tìm chút gì về lót dạ, không biết đường về còn bao xa mà nô lệ bụng đói như vầy e cũng không tốt gì cho các ngài. Huống hồ số người thiệt mạng trong đợt cháy vừa rồi cũng không nhỏ. Ngài thấy sao?"
A Ngưu trầm ngâm một lúc thì gật đầu cho qua, hắn chỉ vào hai tên sai nô ở cửa hang bảo:
"Đi với chúng."
"Chỉ được hai, chọn đi." A Ngưu hất hàm nói về chỗ người nô lệ.
Nô lệ mừng rỡ liền chọn trong đám người ra hai nam nhân lực lưỡng và nhanh nhẹn nhất. Cả hai cùng đi với bọn sai nô đang đứng đợi ngoài cửa hang. Nhóm còn lại thay nhau cơi lửa lớn để hang ấm dần lên. Nàng rúc hai tay mình ngay trước bụng, hai chân co sát người như một khối bất động. Thục Phán bên cạnh nhìn nàng mỉa mai:
"Răng ngươi đánh trống không tệ nhỉ!"
"Đầu tròn thối, ta chẳng còn sức tranh cãi với huynh. Nói nữa, ta ăn luôn huynh một thể."
"Ngữ khí lớn vậy không chết sớm đâu!"
"Huynh còn đó, ta cũng không vội." Nàng cong cớn đáp lời.
Một lúc sau, hai người nô lệ và sai nô tháp tùng cũng vừa đến nơi, trên tay cầm theo ba con gà rừng và một gói lá đựng vài trái cây tươi. A Ngưu nheo mắt nhìn sai nô ra hiệu, tức thì bọn chúng tiến tới giật lấy những con gà trên tay nô lệ.
"Ta liều mạng với ngươi." Người nô lệ tức giận, hai mắt bắn những tia lửa mạnh như muốn giết người. Hắn bay đến định túm áo tên quản nô lệ thì bọn tay chân hắn đã nhanh mắt quất roi da lên người nô lệ. Nô lệ xung quanh tức giận đồng loạt đứng dậy chạy đến giúp người kia nhưng sai nô như ngầm hiểu ý nhau, tất cả dàn ra thành vòng tròn như muốn nuốt chửng đám nô lệ phản nghịch. A Ngưu mở to mắt hoang dại như dã thú, đạp người nô lệ khi nãy té khuỵ xuống đất, hắn đay nghiến người bên dưới bằng đôi giầy bẩn thỉu của mình, lời nói vô cùng ác độc:
"Có tin thi thể ngươi ngày mai ở dưới vách núi?"
Khải Ca đã quên mất cơn đói rã rời, những ngón tay siết chặt, răng cắn vào môi muốn rướm máu. Thục Phán đứng bên cạnh nắm lấy cổ tay nàng, hắn hạ giọng vừa đủ mình nàng nghe thấy:
"Đừng lo chuyện bao đồng. Ngươi không thể làm gì bọn chúng đâu."
"Còn không mau lui ra?" A Ngưu gằn giọng chỉ đám nô lệ.
Nô lệ tức giận vì sự độc ác của bọn sai nô nên kích động cả đám người đứng lên, nhưng biết dù có làm thế nào thì nô lệ vẫn không thể thoát khỏi bọn săn nô lệ này nên cả đám từ từ tản ra, lui về chỗ mình ngồi.
Thời gian dần trôi trong cái đói dài thê lương, tháng năm như ngưng đọng theo mùi thơm thức ăn mà quyện vào nhau thành sự thèm khát đến điên cuồng. Bọn chúng thảy những khúc xương dư về hướng nô lệ, đám đông chạy đến tranh tối tranh sáng, đạp lên người nhau đến sức đầu mẻ trán. Thục Phán và Khải Ca vẫn kiên cường với cái bụng của mình, hai chân không mảy may dịch chuyển. A Ngưu nói nhỏ với tên tuỳ tùng, chỉ tay về khu nàng và Thục Phán đang ngồi. Sai nô đến kéo một người trong số nàng đi ra. Người nữ nô lệ hoảng hốt, thất kinh, kiên trì không chịu đứng lên:
"Không! Ta không đi đâu hết. Không!"
Khải Ca nhất thời không hiểu ý đồ của bọn chúng là gì nên nhìn qua Thục Phán. Một lần nữa, Thục Phán lắc đầu bảo nàng đừng xen vào chuyện người khác thì nàng đột nhiên có một linh cảm không tốt sắp đến.
Hai tên sai nô, mỗi người một đầu, khiêng nàng ấy vào chỗ khuất của hang động. A Ngưu đi vào bên trong.
"Không! Không! Đừng mà! Ta xin ngươi đó! Đừng!"
Một nô lệ mất bình tĩnh chạy thẳng vào chỗ đó thì bị hai tên sai nô kéo lại, giữ chặt tay hắn. Tên khác đi đến nện vào bụng người nô lệ một trận thừa sống thiếu chết, máu phun đầy miệng. Nàng dùng hai tay bịt lấy tai mình, mặt cuối gầm, mắt nhắm nghiền để không còn nghe, còn thấy bất cứ thanh âm nào khác ngoài tiếng lòng phẫn nộ của bản thân.
A Ngưu sửa soạn lại y phục trên người khoan khoái bước ra ngoài, bọn tay chân đon đả đến chăm sóc:
"Dọn chỗ đó cho đương gia nghỉ tạm luôn chứ?"
"Ừ."
Sai nô mang xấp lá rừng cỡ lớn đi vào trong một lúc thì nói vọng ra: "Người chết rồi."
"Ném đi." Tên quản nô lệ nhẹ nhàng đáp.
...
Như lời sai nô, phía sau ngọn núi này có con đường nhỏ ôm sát núi thật. Bên phải là vách núi, bên trái là vực sâu nghìn trượng, chỉ thấy những chóp cây rừng vươn thẳng cao vút vượt mây mù.
"Như ta lạc loài bước chân đến chốn quê người.
Lòng ta buồn tẻ quạnh hiu như bãi đồi hoang."
Tiếng ngân nga của thiếu nữ bên nương ngô ở triền núi đối diện, xua tan khí trời lạnh lẽo, như hơi thở linh thiêng của đất trời chống lại thời tiết khắc nghiệt vùng Tây hoang.
Sương mù đậm hơn hôm qua khi đoàn người vượt núi, nhưng đường trên đây khá bằng phẳng, và theo dốc đi xuống nên vẫn rất dễ dàng di chuyển. Mặt đất ướt sũng như vừa tắm mưa. Sợi dây xích dưới chân nàng bết dính cả tấc đất dầy cộm. Nàng âm thầm nối đuôi theo chân Thục Phán, người đi sau nàng cũng chỉ cách một cái sải tay nhằm giữ an toàn cho nhau và cũng không để ai bị rớt ở phía sau nữa.
Đường ôm núi dẫn đoàn nô lệ vừa đến thị trấn Mả Pì Lèng thì đã trời đã điểm Ngọ, a Ngưu ra hiệu tìm chỗ dừng chân, sẵn tiện dùng bữa luôn thể.
"Có khu đất trống cho bọn chúng không?" A Ngưu hỏi viên chủ quán rồi chỉ tay về phía nô lệ, tầm bốn, năm chục người đang đứng giữa sân.
"Quên mất, các người không biết tiếng Kinh, ngươi, lại dịch cho hắn nghe." Hắn ngoắc sai nô biết thông dịch lúc nãy đi lại. Viên chủ quán thấy vậy thì lên tiếng:
"Ầy dà, không cần, ta biết tiếng các người. Đương gia không sao ha, chỗ cho nô lệ kia không thành vấn đề. Mời vào lối này."
Chủ quán nói nhỏ với tiểu nhị tử vài câu thì thấy tiểu nhị dẫn nô lệ đến khu đất trống cạnh chuồng ngựa, còn mình thì dẫn vị quản nô lệ và tuỳ tùng của hắn vào bên trong quán.
"Khách đến rồi, dọn bàn mau lên." Hắn nhìn thiếu niên đang đứng ở quầy nói giọng rất khuẩn trương, đoạn quay sang tên quản nô lệ thì xì xoà lễ độ hẳn ra:
"Đương gia muốn dùng gì? Trời lạnh thế này nếu dùng thảng cổ (1) và bầu rượu ngô (2) thì sánh gì bằng! Ta lấy cho ngài nhé?"
(1) Một tên gọi khác là thắng cố, tức canh xương, thường nấu bằng thịt ngựa.
(2) Loại rượu được nấu và chưng cất từ ngô.
"Không tệ!" Tên quản nô vui vẻ nói.
"Có gì ngon mang hết lên đây. Bớt phí lời." Tên sai nô thân cận ngồi cùng bàn lên tiếng. Chủ quán thấy vậy thì ngó sang xem phản ứng của tên quản nô lệ thế nào thì thấy hắn không tỏ vẻ phản đối nên mừng rỡ ra mặt, hắn vừa lau bàn vừa hô to vào bên trong:
"Lấy cho đương gia một phần thảng cổ, mèn mén (3) và vài bầu rượu nhanh. Các bàn còn lại thì chia đều bánh ngô và rượu một thể. Đương gia, ngài chờ một chút, thức ăn đến ngay."
(3) Một loại thức ăn làm từ bột ngô, có thể dùng thay cơm để ăn chung với thảng cổ, rau cải.
"À, còn bọn họ thì sao?" Viên chủ quán định quay người đi thì chợt nhớ đám nô lệ bên ngoài nên hỏi tên quản nô lệ lần nữa. Tên quản nô lệ chỉ cười khẩy, lãnh đạm nói:
"Chó thì nên ăn gì?"
Chủ quán vừa nghe liền thất sắc, biết mình lỡ lời nên vội vàng thu vén cảm xúc rồi cáo lui.
"Chà, nhìn miếng thiệt này, ngon không thể tả. Đương gia, ngài ăn miếng này đi."
"Này, kéo thanh gỗ đó ra ngoài chút, lửa lớn làm cạn mất nước, không còn ngon nữa."
Trong góc quán, nơi có ít người tới lui có một bàn nhỏ, bộ trà nhạt cùng vài chiếc bánh tam giác mạch còn bốc khói nóng hổi. Thiếu niên lục bào vừa thưởng trà vừa nghe đoạn đối thoại của đám người mới vào không sót chữ nào. Hắn không buồn không vui, điềm nhiên trò chuyện cùng thiếu niên ngồi bên cạnh. Dường như hai người họ vừa đặt chân đến thị trấn nên trên y phục vẫn còn đọng ít gió sương.
"Quả nhiên, bánh ở đây khẩu vị rất khác!" Thiếu niên lục bào cầm miếng bánh trên tay, nói bâng quơ ra chiều tiêu sái.