Bộ phận y tá chia làm bốn đội: giáp ất bính đinh, từng đội lại phân thành bốn tổ nhỏ: giáp ất bính đinh, tôi bị an bài ở tổ đinh đinh, cũng chính là cái tổ tổng hợp những người có điểm đánh giá thấp nhất.[Sún: giáp ất bính đinh giống như là A, B,C,D]
Kém cõi nhất thì kém cõi nhất, tôi cũng không ngại, trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn , mọi người xung quanh ai cũng như nhau, đại khái là không có áp lực.
Tôi cầm bản báo cáo đến tổ đinh đinh báo cáo.
Khi tôi đi vào, nhìn đến thấy một phụ nữ béo trên dưới bốn mươi tuổi, một tay bà ta chống nạnh làm thành hình ấm trà, dúng ngón tay giống như củ cải chỉ chỉ vào trán một cô y tá mắng: “Nói cô đi học trực một đêm mà thôi, cô còn bịa ra nhiều lý do, cái gì không có thời gian, còn nói thời gian tựa như thôi đưa, ráng làm kiếm tiền tu bổ dáng người của cô kìa.”
Nghe nói như thế, tôi theo bản năng nhìn về phía bộ ngực bằng phẳng như bay sân của mình, trong lòng yên lặng thở dài một hơi: tất cả mọi thứ không thể quá tuyệt đối.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Bà ta bỗng nhiên quay đầu và nhìn tôi hỏi.
Tôi bị khí thế của bà ta làm hoảng sợ, nhịn không được nhìn thêm bà ta mấy lần nữa, hình dáng lê hoa, đầu bông cải, mũi hèm rượu, chân củ cải. . . . . . Hay bà ta chính là ——
Trong truyền thuyết năm đó, trong trận luận võ thiên hạ đệ nhất ở Hoa Sơn có một người được xưng ‘thần công tái thế’, anh dũng vô cùng, mạnh mẽ vô cùng, chẳng lẽ người đó là y tá trưởng tổ đinh đinh ——- Bao Xuân Hoa?
Khi bà ta quay lại để lộ ra một cái nốt ruồi cực lớn trên cổ bà ta, toàn thân tôi lập tức chấn động, yeah yeah yeah yeah. . . . . . Quả nhiên là bà ta!
Tôi lập tức hắn giọng, giả bộ bộ dáng tôn tử, khen ra tám cái răng cửa và mỉm cười: “Xin chào, tôi gọi là Tiêu Chu, là nhân viên mới đến, hôm nay là ngày đầu tiên đến đi làm.”
“Thì ra là cô.” Nghe thấy tên của tôi, hai mắt đậu xanh của bà ta lập tức tập trung trên mặt tôi, ánh mắt lạnh như băng liên tiếp phóng tới hướng tôi.
“Phải . . . . . Là tôi.” Đột nhiên toàn thân tôi tóc gáy dựng thẳng, giọng nói cũng run lên, nghe nói bà ta đứng đầu trong tứ đại ác nhân ở bệnh viện, ai mà đắc tội với bà ta thì chưa có một ngày sống yên lành!
Nhưng làm tôi cảm thấy khó hiểu là, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, tôi không có khả năng đắc tội với bà ta, vậy tại sao ánh mắt của bà ta nhìn tôi giống như con diều hâu nhìn thấy gà con, hận không thể một vuốt đem tôi xé nát ra vậy?!
“Tôi chờ cô đã lâu, Tiêu tiểu thư. Hoan nghênh cô đến tổ đinh đinh, hy vọng về sau chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nói xong vươn bộ móng vuốt đầy thịt bắt tay với tôi.
“Vui vẻ vui vẻ, đương nhiên vui vẻ.” Mọi người vui vẻ mới thật là tốt.
Tôi kích động vạn phần nắm tay bà ta, ngay sau đó mặt trở nên đỏ bừng, bà nội nó, bà ta sử dụng nội công, khi buông ra, tay của tôi đỏ một vòng to.
Bà ta chậm rãi đến trước mặt cô y tá kia: “Tiểu Uyển, cô không phải nói đêm nay không rảnh tăng ca sao?”
Y tá kia gật đầu như giả tỏi.
“Nếu hôm nay có đồng sự mới đến đây, tôi đây sẽ ngoại lệ đáp ứng cho cô một lần, đêm nay Tiểu Chu sẽ trực đêm, Tiểu Chu, cô hẳn là không có ý kiến gì chứ?” Bao Xuân Hoa quay đầu lại hỏi ý kiến của tôi, mắt mỉm cười, trong đó hàm ý đe dọa rõ ràng, đúng là miệng nam mô Phật, bụng một bồ dao găm.
“Không ý kiến! Một chút ý kiến cũng không có! Tôi biết y tá trưởng cũng là vì tốt cho tôi, làm một con người mới, tôi cần phải học tập nhiều điều, cho nên tôi sẽ có thái độ đúng đắn, tôn trọng lãnh đạo, cẩn thận lắng nghe các đề nghị của lãnh đạo, nắm bắt mọi cơ hội để rèn luyện, cải thiện năng lực công tác của bản thân!” Tôi copy mấy câu trong vài cuốn tiểu thuyết đã đọc, nước miếng bay tứ tung.
“Tốt, rất tốt!” Bà ta nặng nề vỗ bả hai vai của tôi, “Tôi thật sự đánh giá cao thái độ này của cô, đây đúng thái độ mà một con người cần có khi đi làm việc, cô đã nghĩ muốn học tập cùng rèn luyện chính mình như vậy, thế thì tăng ca trực đêm từ giờ đến cuối tuần đều giao cho cô.”
Cái gì kêu là nâng đá tự đập chân mình? Đây chứ gì!!
Tôi nhất thời phun một búng máu, nghẹn ngào không nói một câu nên lời.
“Không cần kích động, về sau cơ hội này còn nhiều mà, làm cho tốt đấy nhé, không được cô phụ kỳ vọng của tôi đối với cô, biết không?”
“. . . . . .”
Tôi gật đầu mà nước mắt như mưa, mặt bà ta vui phơi phới mỉm cười, phân phó công việc cho tôi xong, sau đó rời khỏi văn phòng.
Bà tổn thương tôi mà còn cười được. . . . . .
Tôi nước mắt lưng tròng, ông trời có đánh tôi năm cái cũng không biểu đạt được tâm tình tôi giờ phút này, thật sự là cái thế giới đau buồn ah, Bao Xuân Hoa bà ta tuyệt đối cố ý muốn chỉnh tôi! !
Điều làm tôi buồn bực chính là, đến bây giờ tôi cũng không rõ vì sao bà ta thấy tôi không vừa mắt, hay là. . . . . . Chẳng lẽ bà ta cũng thích Diệp Tử Ninh, cho nên sau khi nghe được lời đồn chuẩn bị lấy chuyện công trả thù tư?
Oan uổng quá, oan uổng Đậu Nga mà. . . . . . Tôi có thể thề với trời, tôi cùng Diệp yêu nghiệt tuyệt đối là trong sạch, tuyết trắng, vô tôi ah! Khuôn mặt tôi nửa là tươi sáng nửa là ưu thương, hai mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà, rốt cục cũng hiểu được Mã giáo chủ vì sao kích động luôn như thế, đó là bởi vì thế giới này rất TMD, rất đáng khinh! !
Bàn công tác nhỏ của tôi ở bên cạnh gian nước trà, bình thường ngoại trừ làm công tác y tá, còn kiêm luôn chân chạy, tiểu muội, công việc lặt vặt, cho nên nói trắng ra, tôi chính là một tờ giấy tiện lợi!
Haizz. . . . . . giấy tiện lợi thì giấy tiện lợi đi, hiện tại kinh tế toàn cầu đình trệ, công việc khó tìm, ngay cả thạc sĩ cũng đều nguyện ý làm nhân viên vệ sinh, tôi có cớ gì mà oán giận ? Huống hồ anh tôi cũng không cho tôi từ chức .
Tuy rằng tôi cố gắng làm việc, hạ thấp bản thân, đi làm được khoảng một tuần, ngoại trừ Bao Xuân Hoa ra, những người khác mà thấy tôi thì sẽ tránh ra xa, tôi căn bản không thể hòa nhập vào thế giới của các người ấy.
Haizz, tôi bị xa lánh .
Cơm trưa, tôi một mình đi đến cantin nhân viên.
Một đường đi qua rất nhiều người, bác sĩ cùng y tá, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân, đôi mắt tôi không ngừng tìm kiếm các chàng trong đám đông, hi vọng có thể tìm thấy một người như thiên tài Naoki đẹp trai giàu có, chính là ——
Trong phạm vi thị lực tôi quét qua, đàn ông nhìn thấy đều giống như sóng thần, diện mạo kia, khí chất kia. . . . . . Chậc chậc, thật sự là khó có thể mở miệng.
Nếu xét theo ngoại hình, đàn ông có thể chia thành các loại sau đây:
Một, dạng thông minh tuyệt đỉnh: nói bác sĩ áp lực rất lớn, quả nhiên không phải nói xạo, quay đầu nhìn lại, nhân tài trong đây giống như nước biển của Đại Trung Hải.
Hai, dạng tướng quân: bụng so với phụ nữ mang thai năm tháng còn muốn to hơn, làm cho người ta nhịn không được muốn đến đỡ giúp một phen.
Ba, dạng Napoleong: thân cao không đủ một thước sáu, khi đi qua bên người ta làm người ta thấy họ giống con Godzilla.
Nhưng những người này là đồng nghiệp của tôi, tôi không thể quá nghiêm khắc, cho nên vẫn không phân tích thêm nữa.
Tôi bước vào căntin liền lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, sau đó bắt đầu châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.
Tôi chọn đồ ăn rồi bưng ra bàn nhưng nghĩ mọi người không muốn ngồi với tôi, vô luận tôi đi đến bàn nào cô ta cũng nói nơi này có người ngồi, hoặc lấy đồ đạc gì đó giữ chỗ, không muốn dùng cơm với tôi.
Tình cảnh này thật sự xấu hổ, tôi hắc hắc vài tiếng tiếp tục đi tìm chỗ ngồi khác.
Tôi cố gắng tươi cười, cúi đầu đấu đá lung tung, cuối cùng tìm cái góc ngồi xuống, trong lòng cảm thấy thất bại vô cùng.
Mao Chủ Tịch lão nhân gia từng nói, khi rơi vào hoàn cảnh bị xa lánh, tinh thần không được sa sút, không ngừng cố gắng, tích cực công tác, học tập chăm chỉ.
Mặc dù tôi ở trong lòng nói cho mình không cần quan tâm đến bọn họ, nhưng trong lòng vẫn là cảm thấy hơi khó chịu, mũi dâng lên một cảm giác ghen tị.
Tôi một mình nhàm chán nhai đồ ăn, bỗng nhiên ——
“Ý. . . . . . Một người ăn cơm à?” “Cạch” một tiếng, một con Cửu âm bạch cốt trảo đột nhiên xuất hiện ở bàn cơm, tiếp theo đó là một cái khay ăn.
Tôi vừa nghe đến cái chữ “Ý” kia đã biết người tới là ai, mặt nhất thời toát ra ba đường hắc tuyến.
Mọi người trong bệnh viện này bị gì vậy? Càng ngày càng cảm giác kỳ quái, rõ ràng là một câu thực bình thường, cô ta lại cố tình thêm một tiếng ‘Ý’ ở đầu câu, vừa khoa trương lại trào phúng.
****
Tôi còn chưa kịp trả lời, “Ý tỷ tỷ” đã ngồi vào bên cạnh tôi.
“Cô có biết tình cảnh của cô hiện tại rất nguy hiểm không?”
Hốc mắt tôi hồng hồng, một giọt rồi một giọt nước mắt lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống, tôi yên lặng gật đầu.
“Vậy cô phải đặc biệt cẩn thận với y tá trưởng Bao Xuân Hoa các ngươi mới được.”
“Chẳng lẽ cô biết vì sao bà ta chỉnh tôi?” Tôi giống như người chết đuối với được chiếc phao.
“Ý. . . . . . Thì ra cô đã gặp được độc thủ, đã xảy ra chuyện bi thảm gì rồi, mau kể đi để tỷ tỷ nghe coi.” “Ý tỷ tỷ” đem năm cái móng gà của cô ta trảo trên vai tôi, hai mắt hưng phấn tỏa sáng.
= =||| tôi câm miệng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Em gái muốn biết cái gì?” Thấy tôi không để ý tới mình, cô ta tự động đem móng vuốt bỏ xuống.
Tôi gật đầu, tôi đương nhiên muốn biết, sự tò mò đã sắp bay tới đụng trần nhà rồi.
“Chị đây sẽ nói cho em biết, em có thấy người bên không? Cái người tóc dài da trắng kia kìa.”
Tôi nhìn theo ngón tay của cô ta, nhìn thấy một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành .
Có một số cô gái trời sinh là dùng để làm cho cô gái khác tự ti, thậm chí tuyệt vọng, có một số cô gái trời sinh là dùng để làm cho người ta dốc lòng gia tăng tin tưởng, hiển nhiên, cô ta là người trước, tôi là người sau.
Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy “Khuynh quốc khuynh thành”, tôi nhất thời cảm thấy được mình biến hình, cảm giác đối phương là một đóa hoa lài làm cho người ta thương tiếc nâng niu, còn tôi chính là phân trâu để cô ta cắm lên, vô cùng xấu xí, vô cùng hôi thối!
“Rất đẹp phải không?”
Tôi bình tĩnh gật đầu, trong lòng làm bắt chức Mã đại ca điên cuồng ( mãnh liệt bắt lấy bả vai của Thượng Đế mà lắc lắc ): Vì cái gì vì cái gì vì cái gì, Thượng Đế lão gia nhân người rất bất công, cùng là người, vì sao cô ta là Snow White, tôi là Godzilla? Vì sao vì sao vì sao? ? ? [Sun: Snow White là công chúa bạch tuyết, Godzilla là con tinh tinh đấy ^__^]
“Cô ta là cháu gái của Bao Xuân Hoa, là hoa khôi của bệnh viện Cẩm Tú, cũng là thanh mai trúc mã của phó viện trưởng chúng ta, trước khi cô tới thì mọi người còn bàn xem bọn họ khi nào thì kết hôn, cô vừa đến đã phá hủy hết thảy, cô nói xem Bao Xuân Hoa có thể không chỉnh chết cô sao? Còn có. . . . . .”
Đừng nói nữa, tim tôi không những bị nát, ngay cả răng cũng bị mẻ rồi! >”
Trong tim bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác kì quái rồi biến mất, nhanh đến nỗi tôi cơ hồ cũng không kịp phát hiện.
Tôi đứng lên chuẩn bị trở về đi làm.
Tôi cúi đầu đi về phía trước, tự hỏi phải làm thế nào hóa giải hiểu lầm của Bao Xuân Hoa với tôi, thình lình ——
“Rầm” một tiếng, tôi đụng vào một bức tường người, người phía trước tránh không kịp, ăn luôn bát canh tôi còn thừa, quần áo màu trắng dính đầy nước canh và đồ ăn dư.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Diệp Tử Ninh, ánh mắt sắc lạnh, có thể đông cứng người ta chứ chả chơi, bên cạnh còn có “Tròn vo”, “Mặt tam giác” cùng vài người khác.
Thế giới lặng im. . . . . .
Bộ dáng hiện tại của tôi là: Mắt! Trừng! Miệng! Ngốc! Trong đầu nhảy ra hai heo con, khóc thét đuổi theo cái đuôi đối phương chạy tới chạy lui: Yeah, Yeah Yeah. . . . . . Tiểu Trư mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi. . . . . .
Heo con A: “Hỏi vua có thể bao nhiêu sầu, đúng như thái giám mà vào thanh lâu! Tiểu Trư, sau khi mày chết tao sẽ tưởng niệm mày, thực sự. . . . . .”
Tôi: “Các ngươi rất vô đạo đức, các ngươi trơ mắt nhìn ta đi vào chỗ chết sao?”
Heo con B: “Mày nghĩ rằng tao và nó sẽ trơ mắt nhìn mày đi vào chỗ chết sao? Không, mày sai lầm rồi, tao sẽ nhắm mắt lại.” [Pó tay hai con heo này >”
Tôi thật sự rất muốn khóc, thật không may mắn! ! A a a a a. . . . . .
Tôi cúi đầu khom lưng: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi thật sự thật sự không phải cố ý, vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện nên không thấy ngài ở phía trước.”
Anh ta trên cao nhìn xuống: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần tới cảnh sát làm gì?”
Tôi rơi lệ đầy mặt: “Nếu không tôi lau cho ngài?”
Anh ta giả bộ: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Tôi giận, tà ác nhìn cái bàn ăn bên cạnh, tiến lên, đem bàn ăn đập đến mặt anh ta đi, rồi một cước dẫm nát anh ta dưới lòng bàn chân, “Cho anh hãm hại tôi này! Cho anh đối nghịch tôi này! ! Cho anh nói gì là khoan dung này! ! !” Diệp Tử Ninh khóc thét như mưa, vẫn kêu”Đại nhân xin tha mạng, đại nhân xin tha mạng. . . . . .”
Tôi đứng chống nạnh cười điên cuồng: “Ha ha ha ha. . . . . .” Haizz, ảo tưởng kết thúc.
Tôi chân chó sụp đổ: “Thế ngài cảm thấy nên giải quyết thế nào?”
Anh ta nhàn nhã nói: “Chiếc áo sơmi cùng cà- vạt này cũng không mặc được mữa, nếu không như vậy đi, chúng ta tìm một thời điểm tốt để thảo luận về vấn đề bồi thường một chút.”
Tôi gật gật đầu, không dám nói gì. . . . . .
“Vậy sau khi tan làm đêm nay đi.” Khi miệng anh ta nói ra câu đó, dường như ánh mắt hiện chút ý cười bỡn cợt.
“Không được, tôi phải tăng ca.”
“Tăng ca đến mấy giờ?” Anh ta nhíu mày.
“Chín giờ.”
“Tốt lắm, hết tăng ca cô đến văn phòng tôi.”
Đột nhiên nhà ăn vang lên tiếng hút không khí!
Tầm mắt phóng đạn nhất thời lại tụ tập trên người tôi, có tò mò, ghen tị, oán hận, đồng lúc đó cũng có vài mũi tên bắn lén vào lòng tôi , tôi ngã xuống đất hộc máu. . . . . . Mấy lít. . . . . . Phun mấy lít . . . . . .
Anh ta cố ý, tuyệt đối là cố ý đem mọi tội lỗi đổ lên đầu tôi trước mặt mọi người, khiến cho tôi nhận vô số ánh mắt lăng trì! Đột nhiên, tôi ý thức được cho dù giờ phút này tôi nhảy vào Hoàng Hà, cũng không tẩy rõ hiểu lầm của tôi với anh ta ! ! A a a a a a a a a a a……………
Đại BOSS ơi, chừa lại đường sống cho tôi đi, không nên ép tôi vào nằm trong đường ray ah, đường giết người phóng hỏa cướp bóc, làm ra chuyện gì tai hại đến sự phát triển của chủ nghĩa xã hội khoa học, xin không cần cướp đoạt cơ hội tôi làm người tốt! !
——–Ta là Sunny giải thích phân cách tuyến———-
Naoki là nam chính trong bộ truyện ‘Itazura na Kiss’ của Tada Kaoru, là một anh chàng thiên tài, đẹp trai, nhà giàu. Bộ truyện này đã được chuyển thành bộ phim với tên gọi là ‘Thơ ngây’ rất nổi tiếng của Đài Loan