Làm sao anh ta có thể sống như thế được? Bởi vì tôi cự tuyệt anh ta là anh ta bắt đầu chơi trò ái tình nhân gian ư? Không được, tôi phải ngăn cản anh ta mới được! Nghĩ thế tôi nhanh chóng chạy tới văn phòng của Diệp Tử Ninh!
Thân là một nữ thanh niên có tâm hồn nghệ thuật tôi thật ra không nên khẩn trương như vậy, sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này tôi đều hối hận vô cùng.
Ngày đó tôi thật là ngốc, thật là khờ dại, thật là xúc động, tôi cảm thấy được ngày đó tôi chính là phụ thân của thánh mẫu, trong lòng tôi đều lo lắng vì “Thiên sinh lệ chất”, lo lắng cô ấy sau khi XXOO lại bị tên khốn nạn Diệp Tử Ninh vứt bỏ, đến lúc đó nếu cô ấy không thừa nhận được cú đả kích này, vô cùng có khả năng nhảy lầu tự sát, đến lúc đó tội của tôi thật là nặng, cho nên tôi có trách nhiệm, có nghĩa vụ ngăn cản bi kịch này phát sinh, tôi thật sự là rất người tốt, chính phủ hẳn là thưởng giấy khen công dân tốt cho tôi mới đúng
A a a a a. . . . . . Được rồi được rồi, tôi thừa nhận thật ra tôi không có vĩ đại như vậy, tôi là vì cái ý nghĩ điên cuồng trong đầu tôi, nó giống như tấn công đầu óc tôi, hại tôi phiền lòng ý loạn, không có được một giây yên tỉnh, cho nên tôi muốn đi cho rõ ràng, mà một nguyên nhân khác khiến tôi sợ là sau khi Diệp Tử Ninh vứt bỏ “ Thiên sinh lệ chất” thì bà già Bao Xuân Hoa sẽ đem cục tức này trút hết lên người tôi, đến lúc đó tôi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc. Cho nên trước khi bi kịch này phát sinh, tôi phải nhanh chóng ngăn lại, cứu lấy một cô gái lớn tuổi sắp bị trượt chân và vãn hồi một chàng trai lớn đồi bại về tình dục.
Khi nào thì bạn bực bội nhất? Chính là khi bạn có việc gấp, ví dụ như bạn vội đi WC thì có người nắm bạn kéo lại, dục tốc bất đạt, dục tốc bất đạt nha!
Trên đường phóng tới văn phòng Diệp Tử Ninh, tôi gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, xem, ở đằng trước lại đến một người kìa.
“Này này …… cô kia……..”
Không nghe gì hết, không có nghe gì hết, tôi cái gì cũng chưa nghe được!
“Này, cô hộ sĩ mặc áo màu trắng ở đằng trước khi, cô đứng lại cho tôi.”
Không phải bảo tôi, không phải bảo tôi, cả bệnh viện có rất nhiều hộ sĩ mặc đồ màu trắng, cho nên ai nói ông ta là đang bảo tôi đâu?
“Này, cái cô ở đằng trước, ngũ quan bình thường, dáng người bình thản, tứ chi ngắn nhỏ, mặc trang phục hộ sĩ màu trắng, cô là người của tổ nào, đứng lại cho tôi.”
Hận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi nổi giận, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà biến thành mắt cá vàng, bực mình quá, đầu năm nay người ta thật là trâu bò, người ta thật là kiêu ngạo, người ta thật là quá đáng!!!!!!!
Đây là một cái xã hội gì vậy trời, a a a a a a!
Con mắt nào của ông thấy tôi ngũ quan bình thường, dáng người bình thản, tứ chi ngắn nhỏ??? Tôi chỉ là ngũ quan hơi bẹp một chút, dáng người không có mặt ngoài một chút, tứ chi không có dài một chút, nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng bộ mặt thành phố, ông làm cái gì mà hô to lên như vậy? Chẳng lẽ ông không biết như vậy là vô cùng không tôn trọng người ta hay sao?
Nhưng tôi không có dừng lại mà là tiếp tục đi tới, tôi là đứa có tố chất, có đạo đức, có khí độ, có văn hóa , là nữ thanh niên bốn có chịu sự giáo dục chủ nghĩa xã hội khoa học, tôi sẽ không vì người không có tố chất như vậy mà tức giận hoặc là lãng phí thời gian !
Nhưng có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, bạn cố ý không quan tâm mà có người cố tình không cho bạn làm như vậy! Cái tên đằng sau không có lễ phép, không có tố chất chính là người như vậy!
Tôi một lòng đi phía trước nhưng mà lại không dự đoán được quyết tâm của ông ta còn kiên quyết so với tôi, một phen nắm lấy cổ tôi, nói “Tiểu Dạng, xem cô chạy nơi nào!”`)
Tôi 囧. . . . . . Tôi không phải là Tiểu Dạng, tôi là Tiêu Chu, mau buông ra!
Cái ông ở sau lưng nắm cổ áo tôi, bực bội tôi quay mặt lại xem, đó là một khuôn mặt thật yêu nghiệt, một đôi mắt đào hoa, mang một cái mắt kính gọng vàng, da thịt trắng như tuyết, sống mũi cao tắp, hoàn toàn Irie Naoki trung niên! ! _ [Irie Naoki là nam chính trong bộ truyện Itazura na Kiss, được chuyển thành phim Thơ Ngây, rất nổi tiếng của Đài Loan] _
Tôi vừa thấy mĩ nam, cái đức hạnh vô cùng đáng tự hào là “Người không phong lưu uổng công làm con gái” lại đi ra.
Tôi lập tức thu hồi bộ dạng không kiên nhẫn, lộ ra bốn răng nanh, thẹn thùng hỏi han: "Ajusshi bảo em có chuyện gì không?"
Đại thúc Irie Naoki nheo nheo mí mắt, “ ‘Ajusshi’là cái gì, có thể ăn được không?”
=__= ………. Tôi đần người!!!!
“Không thể ăn, từ đó có nghĩa là ‘ chú ’, nó là tiếng Hàn, chú bảo cháu có chuyện gì không?”
Nghe vậy, ánh mắt của đại thúc Irie Naoki lập tức tối sầm xuống, chuyển thành một bộ dáng đứng đắn, đẩy đẩy gọng mắt kính vàng trên mắt nói: “Cô là hộ sĩ nơi này sao?”
Tôi thục nữ gật đầu: "Đúng ạ đúng ạ, cháu gọi là. . . . . ."
Nói tới đây tôi đột nhiên im bặt, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của đại thúc bỗng nhiên tới gần tôi, càng dựa càng gần, hơi thở của ông ấy cơ hồ tôi cảm nhận được.
Vì thế tôi vô sỉ mà thẹn thùng một chút, hay là gần đây tôi đào hoa quá nhỉ? Mĩ nam một người cứ tiếp một người mà đến!
Tôi là một nữ thanh niên có tâm hồn nghệ thuật, tôi không nên vì nam tử mà đắc chí, nhưng mà được mĩ nam coi trọng cảm giác thật sự không tồi, cái này gọi là thanh xuân hữu hạn, trâu bò vô địch, gian tình vô tội, khiến cho gian tình càng tới càng mãnh liệt đi!
Tay của đại thúc xoa xoa mặt tôi. . . . .
Không đúng, là đặt tay vào gần mắt tôi. . . . . .
"Mặt của cô còn dính ghèn."
". . . . . ."
“Cô không rửa mặt sao ?”
“. . . . . .”
Tôi bị lời nói của đại thúc quýnh cho một phát chết khiếp. . . . . .
Đại thúc bỗng nhiên đem ánh mắt hình viên đạn chỉa vào vào mặt tôi, thực kinh ngạc hỏi han: "Cô làm thế nào mà trà trộn vào được? Là ai cho cô vào, khuôn mặt cô. . . . . ."
Tôi kinh hỉ. . . . . . Hay là sắp khen ngợi tôi bộ dạng xinh đẹp?
" Thiết kế hoàn toàn không dựa theo gien của công trình nhân loại học, mặt cô như vậy sẽ bị đưa tới cho mấy cho chó lưu lạc.”
Tôi ngây người không giờ lẻ một giây, lập tức hiểu được, tôi giận! Ông ta đang nói tôi là mặt bánh bao, mà loại mặt này của tôi chỉ có thể kéo tới mấy con chó hoang mà thôi!
Mụ nội nói, tôi thật là bị nhan sắc của ông ta mà làm cho đại não ngừng hoạt động cho nên mới quên ông ta còn có cái miệng đê tiện, căn bản không phải là người tốt!!!
Tôi vươn ngón giữa với ông ta, fuck you! Mặt của ông mới là không thiết kế dựa theo gien của công trình nhân loại học, mặt cả nhà ông cũng không thiết kế dựa theo gien của công trình nhân loại học!!! Uổng công lớn lên bộ dạng đẹp như thế, tôi khinh bỉ ông!!!
Đại thúc thấy tôi vươn ngón giữa, không giận mà ngược lại hai mắt còn toát ra ánh sáng, giống như nơi tha hương gặp được tri kỷ, trong bệnh viện gặp được đồng đạo ( _ Tác giả: Ờ, đúng rồi, phái đáng khinh đó) _ , hai tay nắm lấy tay tôi chân, khuôn mặt kinh hỉ: "Con gái thô tục giống như cô vậy, trong bệnh viện gặp được nào có mấy lần? ! Ta phải dẫn cô đi gặp tri kỷ!"
O(╯□╰)o bây giờ người ta nói chuyện quá hàm súc hay là rốt cuộc vẫn đang tổn hại tôi đó? ! Bởi vì không có phán đoán, vì thế tôi tự nhiên đem nó quy về người trước, xem đi, đây là chuyện đáng tự hào cỡ nào nha, mị lực của Tiêu Chu tôi khôn cùng, không đến một phút đồng hồ mà tôi đã chinh phục được một mĩ nam!
Bất quá ý nghĩ của mĩ nam này không giống người thường, không phải là từ bệnh viện tâm thần viện trốn viện chạy tới chứ??? Toàn thân tôi lâm vào cảnh giác cao độ.
Đang lúc tôi lo lắng phải làm thế nào mới thoát khỏi cái ông thần kinh này thì một bác sĩ mặc Blouse trắng đi qua, đại thúc buông tôi ra rồi giống như vừa rồi nắm lấy cổ áo của người kia, nói: "Việc tôi bảo làm tốt chưa?"
Vị bác sĩ kia bị nắm cổ như vậy vốn là rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy mặt đại thúc, thái độ trên mặt trở nên rất phức tạp, giống như là thật tôn trọng người đi trước, lại giống như là sợ hãi, nhưng nhiều nhất hình như là bất đắc dĩ: "Đã làm rồi, tôi đang muốn đưa lại cho ngài đây."
Tôi như con mèo dỏng lổ tai lên nhiều chuyện, đây không phải là mĩ nam Tiểu Q son môi của khoa lâm sàng sao?? Vì sao anh ta lại sợ đại thúc đến như vậy, vị đại thúc này xem ra cũng chỉ là người trong bệnh viện, chỉ là không giống người khác là ông ấy không có mang thẻ nhân viên cho nên không biết ông ấy là người khoa nào, bất quả thấy Tiểu Q cung kính với ông ta như vậy chắc cũng là người chức vị cao trong bệnh viện. Ánh mắt của tôi không tự chủ dời đến đũng quần của Tiểu Q, anh ta thân cao một thước tám, dựa theo tỉ lệ mà nói, nơi đó vốn không thể chỉ lớn bằng ngón cái như vậy !
Tôi bỗng nhiên cảm thấy đồng tình với anh ta, lớn lên bộ dạng đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc !
Đại thúc làm bộ nghiêm túc gật đầu, sau đó cầm lấy bộ xương lên, căm giận nói: "Làm sao nơi này không có bằng phẳng thế?"
"Có sao? Nhưng mà tôi là dựa theo khuôn mẫu để làm cơ mà, vô cùng bằng phẳng."
Tôi xem bọn họ tranh chấp, không đếm xỉa gì tới tôi, vì thế đang muốn thừa dịp phía sau trộm chạy trốn.
Đại thúc có chút không kiên nhẫn , nói “Anh nghĩ rằng ngốc giống như anh sao, cái này làm sao mà bảo là bằng được? Cô!” Đại thúc bỗng nhiên chỉ vào tôi đang chuẩn bị đào tẩu, nói: “Đứng tựa vào vách tường đi.”
Tôi không rõ chuyện gì nhưng đoán thấy thân phận của ông ta cũng cao lớn, tôi lại không thể cự tuyệt, miễn cho bát cơm khó giữ được, vì thế đành phải ngoan ngoãn tựa vào vách tường theo lời ông ta nói.
“Ưỡn ngực hóp bụng.”
Mụ nội nó, là một nữ thanh niên có tâm hồn nghệ thuật, tôi vốn là không nên chửi bậy nhưng mà giờ phút này tôi cơ hồ giống như thùng boom sắp nổ rồi, nội tâm của tôi lặp lại mấy vấn đề dày vò:
Thứ nhất: hiện tại Diệp Tử Ninh có phải đang XXOO với “Thiên sinh lệ chất” ở văn phòng không?
Thứ hai: nếu đúng, bọn họ sẽ làm tư thế gì: đại hán đẩy xe? Khẩu thiên huyền địa? Tiêu chuẩn ngủ nằm? Hay là giống ngày đó ở trong phòng tắm ? Nếu không phải, vậy là cái gì đây?
Thứ ba, cái ông đại thúc này rốt cuộc là muốn làm gì đây??? Tưởng tượng đến Diệp Tử Ninh hiện tại vô cùng có khả năng XXOO, lòng tôi liền xoắn như dây thừng, tìm không thấy xuất đầu, lòng tôi gấp a a a a
Chính là làm một nữ thanh niên đầy hứa hẹn “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, tôi làm theo, đứng thẳng, ưỡn ngực hóp bụng, đại thúc vừa lòng gật đầu, chỉa vào người của tôi ngực tôi nói với mĩ nam son môi: “Thấy được chưa? “
Có điều mĩ nam son môi cẩn thận nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng xoay người lắc đầu với đại thúc bị bệnh thần kinh.
Đại thúc gật đầu, thái độ tràn ngập sắc thái bi kịch, chỉa vào ngực tôi rồi nói: “Đúng rồi, cái này mới kêu là bằng phẳng đó, cầm đi làm lại đi!”
=_=!
Hận !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Muốn tổn hại người cũng không cần dùng phương pháp đáng ghét như vậy chứ???? Đại thúc tôi với ông không thù không oán, cớ làm sao mà ông tổn hại tôi đến như vậy??????
Tôi thật sự nổi giận, nhưng cái làm tôi tức nhất chính là vẻ mặt của đại thúc từ đầu đến giờ đều vô cùng chân thành, giống như không phải ác ý làm tổn hại tôi mà là đang nói một chuyện vô cùng thản nhiên ấy, cái này mới là làm tôi tức nhất, ” ‘Thái bằng’công chúa” thì như thế nào chứ, có tội, hay là ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố, hay là phải xin lỗi nữ nhân tên này????
Hơn nữa, làm ‘Bò sữa’ có cái gì tốt, bộ dáng nơi đó như vậy luôn làm cho người ta chú ý, luôn kéo tới ánh mắt hèn hạ của đàn ông, tôi có một đứa bạn cúp 34D, khi dậy thì rất tự ti, sao hai cái ngọn núi “Hy Mã Lạp Sơn” của nó bắt đầu phát triển, lại tự ti là vì sao nó khác người ta thế, mà chuyện làm nó thống hận nhất nghiến răng nghiến lợi nhất chính là đàn ông nhìn thấy nó là bắt đầu có phản ứng, nhưng nó bất lực không thể làm gì được!!! Cho nên nếu mà so sánh thì vẫn là ” ‘Thái bằng’ công chúa” của tôi tốt hơn, nói theo một góc độ nào đó thì ít nhất chúng tôi cũng sống tự tại, đàn ông hèn hạ muốn hèn hạ chúng tôi cũng không có chỗ mà hèn hạ!!! _ [Tác giả: = =. . . . . . tinh thần của Tiểu Trư có thể so với AQ rồi đó mọi người! ) _
Tôi không muốn lại nói vấn đề này với đại thúc bệnh thần kinh nữa nên quay đầu bước đi, có điều không nghĩ tới đại thúc lại đi sau theo lưng tôi, hô to:
“Tiểu Bằng chờ ta với……….”
“. . . . . .” Tiểu Bằng là ai?
Ông ta chân dài, rất nhanh đã đi tới bên cạnh vỗ vai tôi, “Chân của cô nhìn ngắn như vậy mà không ngờ lại đi nhanh thế.”
“……….” Trời ơi, ông sai Thiên Lôi xuống đánh chết tôi đi hay là đánh chết ông ta đi cho rồi, tôi chịu không nổi nữa rồi!!!!!
“Tiểu Bình cô muốn đi đâu thế?”
“Sao cô không để ý tới ta?”
“Tiểu Bằng ………. Sao cô không nói chuyện?”
“Tiểu Bằng ……….”
Tôi chịu không nổi : "Ai là Tiểu Bằng?
“Cô đó.”
"Tôi không gọi là Tiểu Bằng."
"Vậy cô gọi là gì?"
“Tiêu Chu.”
“………..” Đại thúc bị thần kinh bỗng nhiên không nói nữa, giây lát sau chợt cười như điên, “Ha ha ha, cha mẹ cô thật sự rất có năng khiếu tiên tri, đặt cho cô cái tên như vậy, ha ha ha …….”
Theo báo cáo của các nhà khoa học cho thấy, một người khi bị sét đánh, đại não sẽ bị đứt trong một thời gian ngắn hoặc là chết lặng, khiến cho thần kinh không thể hoạt động, giống như là não tàn, si ngốc, không thể nói ra tiếng nào, trợn mắt há mồm, người ngón tay giật giật giống như điên, mà tôi, lúc này chính là bị vậy trong trạng thái đó, khóc không ra nước mắt. Aaaaaaaaaaaa!!!
Ngay sau đó, chúng tôi đi tới trước của văn phòng của Diệp Tử Ninh.
Cửa đã bị khóa!
Bình thường anh ta không đóng cửa, hơn nữa thư kí bên ngoài không biết đã chạy nơi đâu, một cái bóng quỷ cũng không thấy!
Thật sự rất quỷ dị, hay là thư kí đã bị điều đi nơi khác để tránh bị phát hiện khi XXOO phát ra âm thanh?? Để”Thiên sinh lệ chất” có thể càng thêm vô cùng nhuần nhuyễn kêu to?
Nghĩ vậy, cho dù làm một nữ thanh niên đầy hứa hẹn của thế kỉ hai mươi mốt tôi cũng không có cách nào để bình tĩnh, tôi đem lổ tai mình dựa sát vào cánh cửa hòng nghe trộm một chút gì đó, nhưng mà cửa ở đây cách âm vô cùng tốt, căn bản nghe không được một chút âm thanh nào bên trong cả!
Đại thúc bị thần kinh liếc mắt nhìn tôi, “Tiểu Bình, không đúng, con chó nhỏ, cũng không đúng, Tiểu Trư, cô tới nơi này làm gì?”`
= =#, gió tiếp tục thổi, Thiên Lôi cũng tiếp tục mà……… quýnh tôi……….
Tôi thật sự đã không muốn để ý đại thúc bị thần kinh này, trong lòng tôi đã nhận định, ông ấy chính là bệnh tâm thần trong viện trộm trốn ra .
Tôi đứng ở trước cửa, trong lòng khua chiên gõ trống, rốt cuộc là phải tìm cớ gì để vào mới ổn đây? Nếu anh ta hỏi tôi tới làm gì, tôi phải trả lời như thế nào? Nếu anh ta vẫn không để ý tới tôi, tôi lại phải làm cái gì bây giờ?
Bản chất của tôi là thấy biến không sợ, gặp nguy không loạn, nữ thanh niên thích xem tiểu thuyết — H, nhưng mà cảm thấy giờ phút này tôi có hơi mất đi khống chế, được rồi, tôi hoàn toàn mất đi khống chế, lòng tôi tựa như trục lăn của máy giặt, điên cuồng mà quấy, rối thành một cục, rốt cuộc bọn họ ở bên trong làm cái gì, chẳng lẽ đã hoàn thành rồi sao? Tôi lo âu đến bàng quang cũng sắp nổ mạnh, trong đầu tôi nghĩ ra N cái hình ảnh không trong sáng, tôi sắp nổ bung ra rồi…….
Ngay sau đó, đại thúc bị thần kinh cũng bắt chước bộ dáng của tôi, cũng dán lỗ tai trên cửa nghe trộm: “Bé Heo, cô đang nghe cái gì vậy? Bên trong xảy ra chuyện gì lớn sao?”
Bé Heo??? = =!!!.
Đại thúc ơi, buông tha tôi đi, van cầu ông . . . . . .
Bỗng nhiên bên trong một tiếng động vang lên, giống như có cái đồ vật gì đó bị đụng ngã!
(⊙o⊙) A! Bọn họ còn ở bên trong!
Nhưng mà đang động!
Tôi khẩn trương tay cũng muốn đổ mồ hôi ra, mẹ nó, bọn họ ở bên trong làm cái gì thế hả? Làm gì mà phải khóa trái cửa! Còn lệnh thư kí đi chỗ khác!
“Bé Heo, cô không phải là muốn vào trong chứ?”
Tôi gật gật đầu, “Đại thúc, ông đi tìm người khác chơi đi, trong bệnh viện có trăm ngàn ‘cô nương Tiểu Bình’ lận, tôi có chuyện quan trọng phải làm, không rảnh chơi cùng với ông.”
Đại thúc không giận mà lại làm giống như kẻ trộm, nhìn trước nhìn sau, sau đó tới gần hướng tôi, thấp giọng, thần bí nói: “Ta có biện pháp đi vào đó!”
Tôi thuận miệng hỏi: “Biện pháp gì?”
Đại thúc bỏ tay vào trong túi tìm một trận, cuối cùng cũng lấy ra một cái chìa khóa, nhìn tôi cười tít mắt, trông rất giống con nít nghịch ngợm, nói: "Xem, ta có chìa khóa!"
Tôi kinh hỉ, cũng quên hỏi ông ta ở đâu mà có chìa khóa, tôi đoạt lấy chìa khóa trong tay ông ta bắt đầu mở khóa.
Mụ nội nó, khóa trái !
Có cái chìa khóa cũng vô dụng ! Tôi tuyệt vọng!
“Bé Heo, cô sẽ không phải muốn khóc chứ?”
Tôi không nói chuyện, tiếp tục dán lỗ tai trên cửa nghe trộm động tĩnh bên trong.
“Bé Heo, cô còn chưa có nói cho tôi biết vì sao cô muốn đi vào bên trong? Bên trong có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ừ.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hai mắt đại thúc sáng long lanh , so với sao buổi tối còn muốn sáng hơn!
"Ai nha, không phải tôi đã bảo ông đi rồi sao?"
Đại thúc lộ ra một bộ dáng thương tâm: "Bé Heo, ta yêu cô như vậy, vì cái gì cô lại chán ghét ta?
Ầm ầm ầm. . . . . . Một luồng điện 10 vạn vôn giáng xuống, thẳng tắp bổ trúng tôi. .
Lời này nghe sao mà mất hồn quá thế không biết……………
Ngay sau đó, cửa mở ra, bởi vì tôi vẫn còn đang ở trạng thái mất hồn, ngốc nghếch nên khi cửa mở ra, lỗ tai tôi còn dán ở cửa, thế nên thuận thế ngã xuống ………..
“Bang” một tiếng, toàn thân tôi ngã xuống, đầu đập xuống đất, trước mắt sao Kim bay loạn xạ……..
Một ông sao, hai ông sao…….. tôi đang mờ mắt đếm sao, bỗng nhìn thấy Diệp Tử Ninh đứng ở trên cao nhìn xuống tôi………….