Khách sạn Hồng Nham nằm trong nội thành thành phố Hồng Nham, mà thành phố Hồng Nham là thành phố lớn nhất, xa hoa nhất, trung tâm thương mại quý nhất, là nơi để vứt tiền tốt nhất!
(⊙o⊙)~ a. . . . . .
Nơi này thật sự là rất xa hoa, cực kì sa hoa đó ~~!
Tôi nhắm mắt theo đuôi theo sát bên người mĩ nam, đi đến chỗ nào mọi người đều gật đầu chào hỏi với anh ta, tôi không khỏi có chút cáo mượn oai hùm. Ha ha ha …..
Nhớ khi tôi còn học đại học, cùng bạn bè tới nơi này window shopping, lúc ấy thái độ của nhân viên trong đây rất kiêu ngạo, quả thực coi chúng tôi là ruồi bọ bay nhầm chỗ, căn bản không thèm liếc con mắt nhìn chúng tôi.
Đi tới đi tới, Bạch Thần bỗng nhiên đi vào một shop rất sang trọng, tôi vừa thấy líu lưỡi, đứng ở cửa không dám đi vào, bởi vì bên trong này bộ quần áo tùy tùy tiện tiện cầm lên giá của nó bằng mấy tháng tiền lương của tôi đó!
Bạch Thần vừa đi vào, nhân viên cửa hàng liền nổ tung, ánh mắt mezai phát huy đến cực điểm, khóe miệng tràn ra nụ cười nhược trí . . . . . . Tất cả đều nhắm tiến đến hướng của Bạch Thần, mà tôi lại đứng ở một bên, không ai phản ứng với tôi, tôi hoàn toàn trong suốt . . . . . . = =|||
“Bạch tiên sinh, rốt cục ngài cũng đến, lần này ngài định mua trang phục loại nào, trang phục bình thường vẫn là trang phục công tác?”
“Bạch tiên sinh, quần áo này thực thích hợp với ngài, nếu không ngài thử xem?”
“Bạch tiên sinh, ngài thử xem cái này, đây là mẫu mới nhất, số lượng toàn cầu chỉ có. . . . . .”
“Bạch tiên sinh, mời ngài xem xem cái này. . . . . .”
Nhân viên cửa hàng mỗi người trong tay mang theo mấy bộ quần áo vây quanh Bạch Thần, ánh mắt giống như gặp được người yêu trong định mệnh, nháy mắt, trong shop trái tim tình yêu bay toán loạn. >”
Chẹp chẹp, tuy nói cuộc sống khó được vài lần si mê, ngẫu nhiên mắt phát hoa si có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nhưng mà các cô cũng phải giữ hình tượng một chút ah, cô, là cô đó, đừng nhìn người khác, chính là nói cô đó, có rảnh thì lau nước miếng ở khóe miệng của cô đi, nó sắp thành sóng thần rồi kìa ! ! Còn có cô nữa, đúng đó, chính là cô đó, bộ cô là bạn học của bà mối sao mà khóe miệng cứ giật giật thế kia, rụt rè a rụt rè, cô làm thế nào mà trước mặt công chúng lại nhìn chằm chằm vào bộ vị kia của đàn ông vậy?!
Độc giả háo sắc: gào khóc gào khóc ngao ngao ngao. . . . . . Bộ vị người nào bộ vị người nào ?
PIA phi một đám nữ sắc lang! Làm gì nhìn chằm chằm vào cái PP đáng yêu của bạn Bạch Thần chúng tôi vậy, bất quá, PP của bạn Bạch Thần thật là đẹp mắt, đứng như vậy thẳng như vậy, thật khiến cho người ta mơ màng a. . . . . . _ [Sunny: PIA phi là đá bay ^^] _
Bạn Bạch Thần mặt đỏ bừng, nhưng khóe miệng thủy chung vẫn mỉm cười, uhm, là tươi cười ngượng ngùng, giống như tiểu bạch thỏ rơi vào động sói, nói bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn hung hăng chà đạp một chút. Anh ta bỗng nhiên theo một đám mêzai đi tới hướng tôi:
“Sao cô không vào?”
Rầm một tiếng, tâm hồn thiếu nữ của tôi tan nát ah~~ đám mezai kia đồng thời mở to hai mắt nhìn, tiếp theo nhíu mày, mở lớn miệng, lại nhất trí đánh giá từ tôi đầu đến chân, cuối cùng đồng thời bĩu môi, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh cùng khinh bỉ, đại khái nội dung của ánh mắt này là: ” Má ơi, làm sao xuất hiện một bãi phân trâu thế này?”
Tôi oán hận nha, cho dù tôi là phân trâu nhưng cũng tốt hơn các ngươi ngay cả phân trâu cũng không có, tôi nuốt nuốt nước miếng, đón nhận ánh mắt chém giết của đám mezai kia bắn tới, cao nhã mỉm cười, “Tốt, em và anh cùng nhau đi vào.”
Tôi cố ý cường điệu bốn chữ “cùng nhau đi vào”, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc cùng ghen tị của đám con gái mezai kia, vênh váo tự đắc, ngẩng đầu ưỡn ngực, không coi ai ra gì, giẫm nát tâm hồn thiếu nữ của các người ấy đi vào, tâm tình rất phấn khích ah.
Bạch Thần mang theo tôi vào khu vực bán trang phục dành cho nữ, tôi tò mò hỏi anh ta: “Anh muốn mua quần áo tặng cho người nào sao?”
Anh ta nhìn tôi lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu, chỉ vào một loạt quần áo hỏi: “Cô thích bộ nào?”
Tôi? ! Tôi lấy tay chỉa chỉa cái mũi của mình, như vậy miễn bàn có bao nhiêu choáng váng.
Anh ta gật gật đầu.
“Anh muốn gọi tôi giúp anh tư vấn đúng không?”
Bạch Thần cười mà không đáp, tôi nghĩ là anh ta cam chịu, vì thế tôi muốn dành cho mĩ nam một ấn tượng tốt, tôi vô cùng nhiệt tình mà chọn quần áo.
“Ách, cô ấy cao như thế nào?”
“Không khác với cô lắm.”
“Thân hình thì sao?”
“Cũng không khác với cô lắm.”
Lòng tôi lại rung rinh, tuy rằng trong miệng anh ta người kia không phải tôi nhưng mà tim vẫn không thể khống chế nhảy trật vài nhịp.
Bạch Thần bỗng nhiên để sát đầu đến xem tôi, cách mặt tôi chỉ có mấy li mà thôi: “Làm sao vậy? Mặt sao lại hồng như thế? Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” -
Tôi cả người run lên, xuân tâm nhộn nhạo, cảm thấy hai cái đùi mình nháy mắt sắp rớt ra: “Không. . . . . . Không có việc gì.”
“Vậy tiếp tục chọn lựa đi.”
Tôi mặt hồng như cái bánh bao, thanh thanh giọng bắt đầu lựa chọn.
“Tôi cảm thấy cái này không tồi.”
“Vậy đi thử đi.”
“Tôi?”
“Ừ, quần áo này là cho cô, nhanh lên, cô thử quần áo phòng này, tôi thử quần áo phòng kia.” Bạch Thần đẩy tôi vào một phòng thử đồ.
Quần áo này là cho tôi? Tôi miệng há hốc, anh ta vì cái gì mua quần áo cho tôi, hơn nữa quan trọng nhất là, chờ một chút ai trả tiền? “Nhưng tôi không có tiền mua những thứ này.”
Anh ta cười, “Tôi có mà.”
Độ kích động mezai tăng thêm một vạn lần! Tôi khờ lăng nhìn anh ta, kích động không hiểu gì hết, hay là. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Mĩ nam nhất kiến chung tình với tôi cho nên mới muốn tặng quần áo cho tôi?
\(≧▽≦)/ \(≧▽≦)/ \(≧▽≦)/
Nhưng câu kế tiếp của anh ta lại giống như một chậu nước lạnh đổ lên đầu tôi, đem tôi kéo sự thật: “Vạt áo của cô có chút ô uế, cho nên nhanh đi thay đi.”
Theo ánh mắt anh ta tôi nhìn xuống, nguyên lai tôi hiện tại mặc một thân quần áo ô uế, biên váy dính vào một chút thức ăn khi nôn—ừ, trông rất ghê tởm, ống quần anh ta dường như cũng bị phun một ít điểm nhỏ, nguyên lai là tôi tự mình đa tình, mĩ nam chẳng qua là có bệnh sạch sẽ mà thôi, haizzz. . . . . .
Quả nhiên là người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân, tôi đến phòng thay đồ, lúc sau tôi không thể tưởng tượng được cái người đang đứng trước kinh kia chính là tôi nữa,má ơi, không ngờ Tiêu Chu tôi tùy ý ăn mặc một chút cũng có thể trở thành tiểu mĩ nhân, tôi đứng trước gương xoay quanh mấy vòng để thưởng thức bộ dáng của mình.
Nhưng mà tôi đắc ý chưa đến một phút đồng hồ đã bị đánh nát, khi Bạch Thần giống như người mẫu quảng cáo từ trong phòng thay đồ đi ra, tôi lập tức trở thành một pho tượng.
Bạch Thần thật là ~ rất ~ đẹp ~ trai ~ ! !
Quần áo này dường như là thiết kế riêng cho anh ta vậy, không chỉ vừa người mà còn làm cho dáng người anh ta càng thêm thon dài, cả người nhìn qua càng thêm anh tuấn bất phàm!
Tôi chưa từng gặp qua một người nào có thể mặc trang phục màu trắng mà phiêu trần xuất sắc như thế, vừa thấy anh ta, tự ti trong tôi bắt đầu cuồn cuộn chạy tới, cả người thu nhỏ lại thu nhỏ lại thu nhỏ lại, cho đến biến thành một hạt bụi luôn.
>o
Nhìn thắt lưng này một cái, cảm giác so với tôi còn muốn nhỏ hơn vài phần; nhìn mông P này một cái, vừa đứng lại vừa thẳng, tuyệt không giống tôi, vừa phẳng vừa biến dạng; nhìn xem chân này, thật sự là vừa thon dài lại vừa thẳng tắp, nhìn hết toàn thân cao thấp chỉ có một cỗ tôi cùng anh ta tương xứng —- thì phải là bộ ngực, đều là bằng nhau! ! !
= =|||
Bạch Thần vừa đi ra, nhân viên cửa hàng cũng bắt đầu nổ tung:
“Bạch tiên sinh mặc vào này quần áo, quả thực là rất đẹp trai, so với siêu sao điện ảnh còn đẹp trai hơn mấy trăm lần đó!” ,
“Đúng vậy, đúng vậy, quần áo này rất hợp với Bạch tiên sinh .”
“Haizz…, nhưng thật đáng tiếc, người đàn ông đẹp trai như vậy bên cạnh lại đi theo một ….lớn như vậy. . . . . .”
. . . . . .
-_-||| vừa nghe đến lời này, của tôi huyết áp lại tăng lên rồi, tuy rằng cô ta cũng không nói rõ ràng nhưng chỉ cần có chút chỉ số thông minh mọi người đều biết cô ta đang châm chọc tôi là một bãi phân trâu! !
Oh~~my~~god, thật là kích thích người! !
Bạch Thần đi tới hướng tôi, “Quần áo này thật thích hợp với cô, cô thay quần áo này nhìn thật đáng yêu.”
Đáng yêu? Đáng thương đáng thương không ai yêu, đúng không? Tôi quyệt miệng nghĩ.
Bạch Thần không nói thêm gì, từ trong túi tiền lấy ra một Black Card đưa cho nhân viên cửa hàng.
Black !Card!
Black Card —— là thẻ tín dụng đặc quyền mà chỉ có giai cấp giàu sang trên toàn cầu mới sở hữu được!
Cái gọi là Black Card, kỳ thật chính là tấm thẻ tín dụng vô hạn, hay nói cách khác chính là một chiếc thẻ không sợ hạn ngạch cạn kiệt, chỉ cần có tấm thẻ này là mình ngươi có thể tùy tiện tiêu tiền. t
Oh – my – god – ! !
Tôi nhất thời kích động vạn phần, ở một bên nhìn không chớp mắt vào tấm Black Card kia, trời ạ, Bạch Thần này rốt cuộc là ai, Diệp Tử Trữ là con của tỉ phú, vậy anh ta là ai? Bất quá mặc kệ là ai, dù sao ai cũng có tiền ~~!
Một con rùa tài sản hùng hậu, được, tốt lắm! Rất kích thích người! >__
Bạch Thần thanh toán xong thì nhìn tôi ảm đạm cười, đưa tay với tôi, “Chúng tôi đi thôi.” tt
Rầm một tiếng, tâm hồn thiếu nữ lại tan nát một lần nữa. . . . . .
Mẹ ôi, Tiêu Chu con sống hơn hai mươi hai năm nhưng không có một đóa hoa đào nào chịu nở, từ trước đến nay mệnh con chỉ có nước làm vật hi sinh cùng làm bóng đèn cho người ta thôi, chính là hôm nay, Ngọc Đế lão nhân rốt cục nhìn thấy sự tồn tại của con rồi! \(^o^)/
Hạnh phúc tới nhanh như vậy, tâm hồn yếu ớt mỏng manh của tôi rốt cuộc chịu không nổi một cú sét như thế, hoàn toàn lâm vào cảnh giới cao nhất của mezai —- si ngốc!
Miệng tôi giống như bị liệt ha hả ngây ngô cười, đưa tay xỏ vào khuỷu tay của anh ta, oanh ————
Một dòng điện từ tay anh ta truyền tới, hai chân tôi như dẫm trên mặt kẹo đường, bay đi bay đi. . . . . .