Xong rồi!
Xong rồi xong rồi! !
Cái gì cũng xong hết rồi! ! !
Sáng sớm từ trong mộng tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, mà nằm bên cạnh còn có một con cầm thú! Tất cả trí nhớ lập tức trở lại, tối — qua – tôi – bị – ăn – hết – cả – rồi, xương – cốt – cũng – không – còn – a! !
A a a a a a a. . . . . . Bây giờ tôi phải làm gì bây giờ ? ! Làm thế nào mà phát sinh chuyện như vậy chứ? ! Tôi thống khổ vùi mặt vào trong gối.
Hu hu hu hu hu hu. . . . . . cái gì cũng xong hết rồi, trước khi gặp Diệp Tử Ninh, tôi còn là bạch thái khuê nữ, sau lại bị nhìn hết thân thể tôi biến thành hoàng hoa khuê nữ, nhưng mà. . . . . . bây giờ cái gì cũng xong rồi, tôi triệt hoàn toàn trở thành ‘đồ ăn’ khuê nữ! ! Nhưng là đồ ăn bị người ăn đến nửa đường rồi lại nhổ ra! ! >”
Cuộc sống nếu như lúc ban đầu gặp, từng bạch thái khuê nữ; rồi biến thành hoàng hoa khuê nữ lại người ta xem hết, rồi lại nói là làm đồ ăn không đáng giá tiền. Không đáng giá tiền đấy!
Tôi như vậy mà bị Diệp Tử Ninh đại ma quỷ lừa lên giường, hơn nữa toàn thân đều bị ăn sạch, ngay cả nơi đó cũng. . . . . . tôi đem gối đè lên đầu mình, như vậy mà chết ngộp tôi cũng không sợ!
Bỗng nhiên ————
Cảm giác sau lưng có một luồn khí lạnh lẽo, cả người tôi run lên, một cái gì đó đen tuyền ép lại đây, “Trư Trư, em đang làm cái gì thế? Nếu còn như vậy có khi chết ngộp cũng không chừng.”
“Không cần anh quản.” Tôi buồn bực hờn dỗi nói.
Đi đi đi! Không có chuyện gì thì cút đi xa thật là xa đi!
“Trư Trư, không cần thẹn thùng, anh sẽ không cười em đâu.” Bên tai truyền đến âm thanh nghẹn cười của Diệp Tử Ninh .
“Anh mới thẹn thùng, cả nhà anh đều thẹn thùng!” Tôi tiếp tục chui đầu vào trong, chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng ít, đầu óc choáng váng .
Xác thực là tôi không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào nữa, chúng tôi hiện tại tính là quan hệ gì nhỉ? Chúng tôi không phải quan hệ bạn nam bạn nữ, tôi cũng không phải tình phụ của anh ta, thế. . . . . . cũng chỉ còn lại 4-1-9 !
4-1-9, Four one night , không nghĩ tới Tiêu Chu tôi thế nhưng cũng sẽ một ngày có 4-1-9!
Bất quá nếu nói là một đêm tình thì bây giờ trời đã sáng, mọi người nên ‘say goodbye’, sau đó cho rằng chuyện gì cũng không phát sinh, tốt nhất là suốt đời không cần gặp lại, bất quá tôi cùng Diệp Tử Ninh có quan hệ cấp trên cấp dưới, chúng tôi tạm thời còn phải gặp mặt, vậy chỉ có thể làm bộ như chuyện gì cũng không có xảy sinh.
Ok, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy!
Nói được làm được, hiểu rõ rồi chứ, tôi mạnh ngẩng đầu từ trong gối ra, đầu va vào cằm Diệp Tử Ninh, hai người đồng thời kêu ‘ui đa’.
Cho xin đi! Không có việc gì sao lại để mặt trên đầu tôi làm chi vậy? !
Bất quá tôi không muốn nói chuyện cùng Diệp Tử Ninh, lăn xuống giường sẽ đi ra ngoài, Diệp Tử Ninh tò mò nhìn tôi, tôi bay a bay a, mắt thấy sẽ bay tới cửa, bỗng nhiên ——
Sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lẽo : “Trư Trư, cái quần nei đặc biệt của em lộ ra kìa.”
>_
Tôi nhìn lại, 囧, phía sau váy ngủ bị vướng vào trong quần bé bên trong, cho nên cái quần bé có in hình phim hoạt hình Gorillaz của tôi cứ như vậy vinh vinh quang quang hiển lộ đi ngoài.
Tôi nhanh chóng kéo áo ngủ xả xuống dưới, còn tặng kèm một đôi mắt hình viên đạn cho Diệp Tử Ninh, ở trong lòng “Sh*t” một tiếng.
Diệp Tử Ninh ở phía sau cười ha hả không ngừng: “Quần bé của em sẽ không phải đều là phim hoạt hình chứ?”
Mặt tôi nghẹn thành màu cà tím, phim hoạt hình thì như thế nào nào, không được à? ! Ai quy định sau mười tám tuổi phải mặc Victoria Secret hoặc là T-BACK nào, tôi cố tình không thích quần bé hoa lý xinh đẹp đấy, tôi thích quần bé Ultraman thiết kế đơn giản tinh khiết thôi đấy, chẳng được à?!
“Quả nhiên bị anh đoán trúng rồi, quần bé phim hoạt hình, ha ha ha. . . . . .”
Tôi 囧, oh~~my~~god, còn làm cho người ta sống không hả? ! Tôi rốt cục cũng hiểu vì sao quần bé Ultraman của tôi sau lưng có vô số tiểu quái thú , a a a a a a. . . . . .
Chính là tôi còn không muốn cùng Diệp Tử Ninh nói chuyện, vì thế tôi lại nhịn xuống, tiếp tục bay ra ngoài, trở về phòng thay quần áo chuẩn bị sớm một chút, ăn xong sớm một chút, bởi vì bên cạnh không có công cộng giao thôn cho nên tôi chỉ có thể ủy khuất cùng anh ta đi làm.
Bên trong xe.
Không khí thật nặng nề, thật quỷ dị, vô luận Diệp Tử Ninh hỏi tôi cái gì, tôi cũng kiên quyết không mở miệng.
“Trư Trư, tối hôm nay anh chở em đến nhà hàng Bra-xin ăn cơm, thế nào?”
“. . . . . .” Không trả lời.
“Trư Trư, anh đang hỏi em, em có nghe không?”
“. . . . . .” Vẫn không trả lời
“Trư Trư, em vì thẹn thùng mới không dám nói chuyện với anh?” Diệp Tử Ninh lại hỏi.
“. . . . . .” Chết cũng không mở miệng nói chuyện với dê xồm. >”
Một tiếng vang chói tai, Diệp Tử Ninh mạnh mẽ dừng xe bên đường, anh ta xoay người, mắt phượng nhíu lại, hai mắt thật sâu nhìn tôi.
Tôi dán mặt vào kính thủy tinh, làm bộ như rất nhàn nhã xem phong cảnh bên ngoài, nhưng, nhưng mà, kỳ thật —— lòng đang phát run. . . . . . Chúa cứu thế thúc thúc mau tới cứu mạng con với . . . . . .
Tôi thật nhu nhược, ngay khoảnh khắc ánh mắt giết người của Diệp Tử Ninh chíu tới, cả người tôi run lên, cảm giác hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đi ôm chân anh ta kêu to”Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” >”
“Quay mặt sang nhìn anh.”
Nghe không được, nghe không được, tôi cái gì cũng nghe không được!
“Anh đếm ba tiếng, một, hai. . . . . .”
Bên ngoài bay qua một con đà điểu, lại một con đà điểu, lại thêm một con đà điểu nữa. . . . . . _ [Sunny: ba con đà điểu chạy qua coi như hết ba tiếng rồi >”
Sự thật chứng minh tôi chỉ là một con hổ giấy, tiếng “Ba” của Diệp Tử Ninh vừa rơi xuống, tôi lập tức chuyển qua đối diện với anh ta.
“Ngẩng đầu lên.”
Tôi chậm chậm ngẩng đầu, vừa vặn gặp phải ánh mắt Diệp Tử Ninh, nhịn không được lui về phía sau một chút, dựa vào cửa xe nuốt ngụm nước miếng, cố gắng giả bộ như không có việc gì nói: “Thiếu gia, ngài có gì phân phó?”
“Em làm sao vậy?” Diệp Tử Ninh nhíu mày hỏi.
“Cái gì là làm sao ạ?” Tôi đảo mắt vòng vo bốn phía nhưng vẫn như cũ chỉ nhìn ra bên ngoài, tuyệt đối không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Tử Ninh.
Diệp Tử Ninh quay mình lại đây, một tay cầm lấy cằm của tôi, khuôn mặt anh ta dần phóng đại trước mặt tôi, phóng đại phóng đại lại phóng đại.
Ách. . . . . . Có thể đem mặt na ra xa một chút không vậy, để gần như thế tôi sẽ rất có áp lực, sẽ thật ~~ thật ~~ thật ~~ tự ti đấy! Bà nội nó, khoảng cách gần như vậy, tôi chẳng không thấy chút tỳ vết nào trên mặt anh ta mà khuôn mặt đẹp trai của anh ta càng có vẻ thêm chói sáng! >”
Tiêu Chu ơi là Tiêu Chu, đầu óc của mày làm bằng gì vậy, bây giờ mà mày còn dám ngồi đây ngắm trai đẹp? ! Tuy rằng nhan sắc của Diệp ma quỷ rất không tồi, chính là mày cũng không thể bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc choáng váng a, phải biết rằng anh ta tuyệt đối là một con cầm thú đấy, không phải tối hôm qua mày đã lĩnh giáo qua rồi sao? !
Tôi dại ra, “Thiếu gia. . . . . . Nếu không đi, sẽ đến muộn.”
“Anh là ông chủ, anh muốn muộn bao lâu thì muộn bấy lâu.”
Quả nhiên là tư bản đáng ghét mà! >”
Anh ta dùng giọng nói dụ con nít, hỏi tôi: “Vì sao không nói chuyện với anh?”
Giọng của tôi càng ngày càng nhỏ, “Oan uổng quá, tôi đây chẳng phải đang nói với anh sao?”
Nghe vậy, Diệp Tử Ninh nhích lại đây gần một chút, ách. . . . . . mặt lại phóng đại một ít. . . . .
Có sát khí!
Hơi thở nguy hiểm của Diệp Tử Ninh đập vào mặt mà đến, tôi nuốt nuốt nước miếng, tận lực nhích về phía sau, nhưng phía sau đã muốn không có không gian, lưng tôi đang gắt gao dán tại cửa xe.
Tôi run rẩy mở miệng: “Anh anh. . . . . . anh muốn làm gì?”
Tôi hai tay để trong ngực anh ta, ý đồ muốn đẩy anh ta ra xa một chút, chính là này động tác hoàn toàn chọc giận Diệp ma quỷ, mắt phượng anh ta nhíu lại, kéo mạnh một cái đem tôi lôi đến trước mặt anh ta, mắt thấy đôi môi quyến rũ của anh ta sẽ đụng tới môi tôi.
Trong phút chốc, một màn tối hôm qua nảy lên trong óc tôi, tôi nhất thời cảm thấy được cả người mình giống như bị hỏa thiêu. . . . . . Ách. . . . . . Anh ta sẽ không muốn ở trong này làm lại đây một lần chứ? !
Nghĩ vậy, tôi cả người sợ run, nhích thân mình ra để rớt ra khoảng cách của hai người, thành công tránh được anh ta hôn, “Thiếu gia. . . . . . anh. . . . . . anh sẽ không muốn. . . . . . hôn tôi chứ? !”
“Không thể sao?” Diệp Tử Ninh ôm lấy eo tôi, không cho tôi tiếp tục trượt.
“Đương nhiên không thể!” Vô nghĩa, cái này cũng hỏi?! Tôi nhịn không được hí mắt lại.
“Vì cái gì không thể?” Diệp Tử Ninh khàn khàn hỏi ngược lại.
Vì cái gì không thể? ! Vậy anh dựa vào cái gì thì có thể vậy? ! Tôi giận, anh ta sao lại có thể mặt dày như thế chứ?!
Diệp Tử Ninh tiếp tục khiêu khích tôi, “Tối hôm qua anh cái gì nên sờ cũng sờ, cái gì không nên sờ cũng sờ rồi, nên hôn thì cũng hôn, nên ‘ tiến ’ thì cũng tiến rồi, em nói, chúng tôi đã thân mật đến trình độ này, anh hôn em còn có cái gì đáng ngạc nhiên không?”
Ách. . . . . . Nên ‘ tiến ’ cũng tiến rồi, đây đây thật sự là thái thái thái thái quá quá quá rồi! Uổng công anh ta còn nói ra được! !
Mắt phượng anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, tôi đỏ mặt, run rẩy một câu cũng nói không nên lời!
Có lẽ bộ dáng tôi lấy lòng được anh ta, Diệp Tử Ninh nhìn tôi chằm chằm cỡ nửa ngày, bỗng nhiên “Cười khúc khích” một tiếng.
Cười đi, anh cười đi, tốt nhất cười chết luôn đi! Tôi bị tiếng cười anh ta kích thích đến trứng cũng đều đau. _ (Tác giả chen vào: = =||| con gái à, con là nữ, con làm gì có trứng mà đòi đau ~~? ) _
“Buông!” Tôi dùng sức giãy dụa, chính là cơ thể Diệp Tử Ninh rắn chắc, tôi căn bản không phải đối thủ của anh ta, vì thế tôi giận, ác ý cúi đầu, há mồm cắn lên cánh tay anh ta.
Diệp Tử Ninh không rên một tiếng cứ để tôi cắn, tôi cắn đến răng cũng đau, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng buông anh ta ra, tay anh ta bị tôi cắn một cái dấu răng thật sâu, mặt trên còn có một chút máu.
“Sao không cắn nữa?” Diệp Tử Ninh nhíu mi nhìn tôi.
Tôi hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
“Bây giờ hết giận chưa?” Anh ta sờ sờ đầu tôi, giống như tôi là con chó anh ta nuôi không bằng.
Tôi lại hừ một tiếng, “Anh là đồ đê tiện ,vô sỉ, hạ lưu, lang tâm cẩu phế, là đồ cầm thú trời tru đất diệt, tối hôm qua anh làm gì mà ôm tôi cho tới trên giường anh chứ?!”
“Trư Trư, tối hôm qua là em tự mình đi đến giường anh mà, còn sờ loạn trên anh nữa.” Diệp Tử Ninh ủy khuất biện giải cho mình.
“Anh nói dối, tôi thế nào có thể làm như vậy? !”
“Anh mặc dù có chìa khóa phòng em, nhưng buổi tối em đều khóa trái bên trong, nếu không phải tự em đã chạy tới, anh làm thế nào mở cửa phòng em ra được?” _ [Sunny: thế ra chìa khóa này là dồ hỏng à, khóa trong mà ko mở được thì dùng làm cái gì >”
Nghe vậy, tôi hóa đá! >”
Anh ta nói đúng vậy, vì đề phòng anh ta, mỗi đêm tôi đều là khóa trái bên trong cửa, lại còn kiểm tra lại tới mấy lần, tối hôm qua tôi cũng khóa lại , cho nên. . . . . . Nói cách khác. . . . . . Là tôi tự mình chạy đến trên giường anh ta! >”
A a a a a a. . . . . . Sự thật như thế nào phủ phàng như vậy? !
Nếu giả sử sự thật đúng như theo như lời anh ta nói, tôi thật là tự động đưa lên cửa làm cho người ta ăn rồi, à không, cái này là tôi chủ động, anh ta là bị động, như vậy nói cho đúng người bị – nhục – trong – sạch là anh ta, mà không phải tôi , vậy. . . . . . Tôi đây chẳng phải phải chịu trách nhiệm với anh ta sao. . . . . . Không được đâu! Tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu, tôi không có tiền!
Tôi từ trạng thái tảng đá biến trở về, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, muỗi đã nói thì ruồi cũng phải mở miệng: “Cái kia. . . . . . Nếu là hiểu lầm. . . . . . Ách. . . . . . Như vậy chúng ta khiến cho chuyện cũ ở lại trong gió, cùng nhau đem chuyện tối qua quên đi, coi như tất cả đều không có phát sinh nhé. ^^”
Haizz~~, coi như tối qua tôi nằm ác mộng hoặc là bị chó cắn một chút vậy.
Nghe vậy, Diệp Tử Ninh yên lặng nhìn tôi, sau đó thở dài, vẻ mặt khó xử nói: “Cái này chỉ sợ không được.”
“Vì cái gì không được?” Tôi giận, chuyện này chỉ có tôi cùng anh ta hai người đương sự mới biết, lúc ấy căn bản không có bên thứ ba ở đây, cho nên chỉ cần về sau chúng ta ai cũng không nhắc tới là được, có cái gì mà khó đâu? _ [Sunny: khó chớ a~~, dễ gì lừa được con heo này lên giường chứ a~~ che miệng cười gian] _ _ _