Chương 19: JQ mộng du

Tôi quay mình qua tiếp tục ngủ ai ngờ lại đập đầu vô một bức tường người! Trợn mắt nhìn lên, mẹ yêu của con ơi, đây đây đây không phải là Diệp Tử Ninh thì là ai?

Tôi sờ sờ cơ ngực của anh ta, ừ, rất cứng, rất có cảm giác chân thật, lại xoa bóp mặt mình, dùng sức, rất đau, cho nên nói đây không phải mộng rồi, vậy vì sao anh ta lại xuất hiện trên giường tôi?!

Tôi bị dọa hoảng lập tức với tay lên mở đèn ngủ ở đầu giường, chính là Diệp ma quỷ lại trở mình, sau đó một cánh tay cứ như vậy đè xuống dưới, lập tức đem tôi ôm vào trong lòng anh ta, gắt gao không nhúc nhích được.

Oh – my – god – !

Mặt của tôi đụng vào cằm anh ta, khoảng cách hai người chỉ có 0. 001 li.

“Bùm bùm, bùm bùm. . . . . .” Tôi cảm thấy tim của tôi dường như chịu không nổi mà điên cuồng nhảy lên, run rẩy.

Tôi lại bị dọa nữa , cô nam quả nữ, mĩ nam trước mặt, tôi sẽ bảo trì không được, sau đó liền. . . . . . cừu đói thịt sói, đến lúc đó ly nước tràn khó hốt!

Chính là thằng nhãi này giờ này phút đang ngủ say, miệng mỏng hơi hơi hé mở, giống như đang mơ thấy mộng đẹp gì thì phải, cái mũi nhìn gần thấy đặc biệt cao.

Tôi lấy tay đẩy anh ta một phen, “Không cần giả bộ ngủ, tôi biết anh tỉnh, buông ra nhanh lên, nếu không tôi sẽ không khách khí !”

Tôi nói xong, Diệp Tử Ninh nửa ngày cũng không có phản ứng, tôi giận, giãy dụa giãy dụa lại giãy dụa, một con cá chép cố gắng giãy, lại một con cá chép cố gắng giãy, lại một con cá chép cố gắng giãy, nhưng cố gắng giãy mà không đứng dậy được!

Tôi ngọ ngoạy đến cả người phát đau, cảm giác mình tựa như bị nguyên cái mai rùa đè bẹp. . . . . .

“Diệp Tử Ninh!”

“Diệp ma quỷ!”

“Diệp ngu ngốc!”

“Diệp bao cỏ!”

“Tiểu Diệp. . . . . . Công công. . . . . . Ha hả. . . . . .” Tôi càng mắng càng hăng say, mắng đến cuối cùng nhớ tới giấc mộng vừa rồi, nếu thật sự có con cua đồng rơi xuống trên mông anh ta, chỉ sợ anh ta giờ phút này thật sự bị đưa đi làm thái giám rồi, nghĩ vậy, tôi”Ha ha” nở nụ cười.

Không khí bỗng nhiên lạnh như băng, tôi lặng lẽ ngẩng đầu hướng lên trên vừa thấy, biểu tình trên mặt lập tức hóa đá.

Diệp Tử Ninh không biết khi nào thì tỉnh, giờ phút này đang nhìn chăm chú không hề chớp mắt vào tôi, mắt phượng khẽ nhếch, trong đêm tối đen, chiết xạ ra hai đạo quang mang chói mắt, khuôn mặt như bạch ngọc đang rất là khó coi.

“Công công?” Anh ta cười lạnh một tiếng.

“Hắc hắc. . . . . . Ngài tỉnh?” Tôi lại thói quen tính trưng ra nụ cười chân chó nịnh nọt cười, khí thế vừa rồi bất tri bất giác liền mất đi một nửa ( Tư Đồ nói đúng, thói quen thành tự nhiên rồi. . . . . . ).

“Cô vừa rồi nguyền rủa tôi là công công?” Tay anh ta vẫn như cũ không buông ra tôi, ngược lại là đem mặt hướng gần lại tôi.

Không khí quái dị quá. >”

“Hình như là. . . . . . Không, giống như không vậy. . . . . .” Tôi gật gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu.

Phải bình tĩnh phải bình tĩnh, đánh chết cũng không thừa nhận!

“Thật?” Âm cuối anh ta nhấn mạnh, mắt phượng lại mở một chút, hai mắt sáng giống như ánh trăng phản chiếu xuống dòng sông, đầu tôi bị thiên lôi đánh “Bang” một tiếng, cái mũi có chút cảm giác ngưa ngứa.

“Thế vì sao trong mơ mơ hồ hồ tôi nghe bên tai có người mắng tôi bao cỏ, ngu ngốc, còn gọi cái gì là Tiểu Diệp, nơi này trừ tôi cùng tôi, không có người thứ ba, cho nên trừ cô ra còn có thể là ai?”

Lý trí tôi nhất thời tìm về, chỉ vào mũi anh ta mắng: “Anh còn có mặt mũi nói à, nửa đêm anh vô duyên vô cớ chạy đến của tôi phòng làm gì?”

Tôi thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát rèn sắt khi còn nóng tiếp tục mắng: “Anh không cần giải thích, chẳng lẽ tôi không biết lòng muông dạ thú của anh sao? Không cần mở miệng, chờ tôi nói xong, anh chính là cái sói đội lốt cừu, một con cầm thú, nửa đêm chạy đến trong phòng tiểu thư khuê các, anh thật là bụng dạ khó lường!”

Tôi mắng xong một hơi, muốn nhìn Diệp Tử Ninh có giải thích gì không, chỉ thấy anh ta mỉm cười: “Nơi này là phòng của tôi.”

Làm sao có thể như thế? !

Tôi nâng lên nữa cái đầu nhìn khắp phòng, Diệp Tử Ninh tay dài chân dài với qua đầu của tôi đi mở đèn trên đầu giường, đèn sáng ngời, tôi lập tức ngây ngẩn cả người, đây. . . . . . đây chính xác không phải phòng của tôi mà là phòng của Diệp ma quỷ!

A a a a. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? !

Hay là tôi mộng du? Phẩm chất ngủ của tôi ngủ xác thật không tốt, khi ngủ, đầu nằm hướng đông, tỉnh lại thường thường chính là chân nằm hướng đông, bằng không chính là thường xuyên ngã nhào từ trên giường đến trên mặt đất, mùa đông thường xuyên bởi vậy mà cảm mạo, điều kỳ quái nhất chính là có một lần nửa đêm đi WC, đi rất mệt nhọc, sau đó. . . . . . Ở bồn cầu ngủ luôn, chuyện này còn trở thành chuyện cười của toàn bộ bạn học, lúc ấy tôi danh chấn một phương, ngay cả học đệ học muội cách tôi hai lớp cũng biết lịch sử quang vinh của tôi!

Nói về sự tích ngủ ô long của tôi thì ba ngày ba đêm cũng nói không rõ, chính là tôi không vì mình chỗ nào cũng không đi lại cố tình đem chính mình đưa đến trên giường anh ta! >”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng vừa rồi, tôi mộng đi rình coi Diệp Tử Ninh tắm rửa, hay là ban ngày tôi có chút suy nghĩ nên ban đêm có mộng đó, cho nên thuận tiện hành động giống như trong mộng luôn?

Tôi nhất thời xấu hổ, cảm thấy mình biến thành xấu, thế nhưng trở nên cầm thú như vậy! Tuy rằng người ta đẹp trai một chút, chân có dài một chút, cơ ngực rắn chắc một chút, nhưng tôi cũng không cầm thú thể như vậy, không biết xấu hổ chạy đến trên giường người ta? !

Chính là muốn tôi thừa nhận hành vi cầm thú của mình, đó là trăm lần không có khả năng đâu, vì thế tôi quyết định ———— Tiên! Phát! Chế! Nhân!

Tôi hùng hồn đầy lý lẽ mắng: “Nói, có phải anh trộm chạy đến phòng của tôi đem tôi ôm lại đây bên này không? !”

“Lý do?” Diệp Tử Ninh cũng không giận, nhàn nhã nhìn tôi, mắt phượng hơi hơi nhíu lại, bộ dạng rất quyến rũ.

“Cái gì?” Tôi sửng sốt một chút, theo không kịp đối thoại cùng anh ta.

” Lý do tôi làm như vậy là cái gì?” Tay anh ta bỗng nhiên vén một vài cọng tóc ra sau tai tôi.

Ánh mắt ẩn tình, động tác ôn nhu, giống như tôi chính là thê tử anh ta tìm kiếm ngàn năm đau khổ không bằng, tôi giật cả người, gắt gao rùng mình một cái.

Khoảng cách hai người thật sự gần, chỉ cách một chất vật liệu may mặc mỏng manh là đụng tới thân thể anh ta, không biết là nhiệt độ của ai lại nóng như thế nữa. >”

Khóe miệng Diệp Tử Ninh hơi hơi tà, đôi mắt có chút cảm giác ngả ngớn, bàn tay nhẹ nhàng sờ mặt của tôi, “Làm thế nào mặt đỏ như vậy, rất nóng sao?”

“Anh anh anh anh anh anh. . . . . . anh không nên động tay động chân, tôi nói cho anh biết…….!” Tôi run run ngay cả nói cũng không rõ ràng.

Tôi khẩn trương qua, hai tay đánh loạn lên mặt anh ta một trận, ngay sau đó, tay của tôi liền bị hai bàn tay to của Diệp Tử Ninh bắt được, thân mình anh ta lật lại đem tôi đặt ở dưới thân.

Má ơi, đây không phải muốn tiêu diệt cái mạng già của tôi sao? Anh ta anh ta anh ta đây là muốn làm à?

Cường gian?

Nháy mắt này hai chữ vọt vào trong óc, lòng tôi nhất thời cả kinh, sợ tới mức nói không ra lời, hai con heo con đáng ghét lại lên sân khấu, dùng cái mông heo của mình mà đá vào mông đối phương, điên cuồng mà quay tròn quay tròn: “Không khí siêu cấp ái muội nha nha da da, không khí siêu cấp ái muội nha nha da da, không khí siêu cấp ái muội nha nha da da. . . . . . Tiểu Trư cũng bị cường gian, Tiểu Trư cũng bị cường gian, Tiểu Trư cũng bị cường gian . . . . . . yeah~yeah~yeah!”

“Trư Trư đang sợ?” Anh ta buồn cười nhìn biểu tình của tôi, giống như cố ý đùa giỡn.

“Anh mau buông ra! Nếu không tôi sẽ cáo anh cường gian!” Tôi ở dưới thân anh ta kịch liệt giãy dụa.

“Không được lộn xộn.” Giọng nói Diệp Tử Ninh nghe có chút khàn khàn.