Chương 80: Chương 80: Tu sửa căn nhà hoang và Người sống sót.

“Ta thấy nó rồi. Tại hướng Đông Nam của Đế quốc Sandora, trong sa mạc Rabbi”

Khi chúng tôi đang ăn sáng như thường, cửa phòng ăn đột nhiên mở toang và Rin cùng Pola bay vào.Trên mặt cô ấy mang nụ cười như nói [Tôi làm được rồi].

“Trước đây, tại phế tích cổ trong sa mạc, tương tự với phế tích Niruya, có vẻ như đã có người thấy mấy cây cột đá cùng với sáu viên đá ma thuật gắn trên đó. Tuy nhiên bây giờ thì dường như cái phế tích đó bị vùi trong cát sa mạc hết rồi”

“Fu~n, thật tốt”

Trong khi nhai món bánh mì cho bữa sáng, tôi nhờ Lapis-san châm nước trái cây. Bữa sáng cung cấp năng lượng cho cả ngày. Phải ăn thật đầy đủ. Không có thời gian rỗi để nghe mấy thứ rắc rối đó vào sáng sớm thế này đâu.

“……Quần lót khiêu d**”

“Hãy kể tiếp đi ạ. Sa mạc Rabbi?”

Kuu, bả vẫn nhớ nó. Tôi có cảm giác là ánh mắt của mấy người ngồi quanh đây lạnh hẳn đi, nhưng nếu tôi phản ứng lại nó thì tôi sẽ thất bại. Tôi không còn cách nào trừ việc bẻ sang chuyện khác.

“ Đi về phía nam của Misumido, vượt qua biển cây, ở đó có một vương quốc khô hạn, Đế quốc Sandora. Sa mạc Rabbi nằm ở hướng Đông Nam của nó.

“Đầu tiên là biển, giờ là sa mạc… cái bà giáo sư đó, bả đang cố quấy rối tôi bằng cách khác à…?”

Bởi vì bà ta có thể nhìn lén tương lai, có thể là bà ấy cũng đang nhìn lén tôi lúc này luôn. Tôi nhìn chằm chằm trần nhà trống trơn.

Cơ mà, nếu đã qua 5000 năm thì địa hình có thể bị thay đổi, và bà ấy cũng sẽ không làm đến mức đó chỉ để phá tôi, phải chứ… Mặc dù tôi cố nghĩ như vậy nhưng tôi hoàn toàn không tin vào nó. Bởi vì… tiếng cười nhăn nhở của bà giáo sư đó vẫn vang vọng trong đầu tôi.

“Và, chúng ta phải tới đó?”

“Đúng thế, để tìm các di sản của nền văn minh cổ. Sẽ còn tuyệt hơn nếu đó là [Thư viện]”

Rin đang rất háo hứng muốn đi, còn tôi, nói thật thì cũng là bất đắc dĩ thôi. Tôi nhìn về phía Shisuka đang đứng gần đó.

“Chuyện gì thế?”

“Chà, tôi chỉ nghĩ là số người như cô lại tăng thêm một, thì …”

“Một buổi thác loạn, nó nghe hay mà.”

“Dừng! Im!”

Đau đầu thật…

Tôi tự hỏi mình nên làm gì. Tới nay thì, chẳng phải vẫn ổn dù không có nó sao, tôi cho là thế. Tuy nhiên, tôi không thể làm vậy, dù là trong đó có phần do tôi hứa với Rin, còn lại là từ thông điệp mà giáo sư gửi lại về sự sụp đổ của đế quốc cổ đại bởi Fureizu… Mà tôi đang bị cuốn vào chúng.

Khi tôi nghĩ kỹ về nó thì thấy chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu tình thế bắt buộc, có thể ,sức mạnh của [Babylon] sẽ là cần thiết. Tôi không muốn phải hối hận khi thời khắc đó đến…

“Được rồi, vậy thì đi thôi. Shisuka, chuẩn bị [Vườn Trời].”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Rin và Pola trông có vẻ khá vui, những người khác cũng thế, sau đó họ đứng dậy và về phòng để chuẩn bị, tôi nghĩ vậy.

Nhắc mới nhớ, bây giờ trong [Vườn Trời] đang có một căn nhà trống mà tôi chuyển vào từ Leaflet. Tôi nghĩ là có thể dùng làm nhà nghỉ nhưng nó cần sửa chữa đôi chút. Căn nhà không bị hư hao gì, chỉ là nó có thể dùng cho nhiều việc, bởi vì nó khá là lớn.

Ma, chắc là tôi nên tranh thủ lúc đi đường mà làm nhỉ?

=============Chuyển cảnh==============

[Vườn trời] rời khỏi Belfast, thẳng tiến về hướng Nam của Misumido, Đế quốc Sandora.

Tốc độ của [Vườn trời], tôi nghĩ là nó phải ngang với máy bay. Mặc dù thật sự thì tôi vẫn chưa dùng lần nào. Tôi không có chứng sợ độ cao, chỉ là tôi không có cơ hội để đi thôi.

“Sẽ mất khoảng bốn tiếng để đến nơi”

Tôi không chắc là nó nhanh hay chậm, nhưng nó cũng không quá lâu. Vậy, tôi cũng nên sửa sang lại căn nhà đó chứ nhể?

Tôi mở khóa của căn nhà trống, vốn đã được chuyển tới một góc của khu vườn, và đi vào trong. Un, trông cũng ổn. Như vậy thì, tôi chỉ cần dọn sạch và trang trí lại mà thôi.

“Vậy, em sẽ dọn tầng hai”

“… Em sẽ dọn phòng bếp và sảnh ăn”

“Tôi sẽ thu xếp đồ đạc ở phòng khách và tầng một –degozaru”

“Vậy, em sẽ lo lối vào và hành lang. Touya-san, anh hãy sửa những chỗ bị hư và nâng cấp ‘khu vực ẩm’ và ánh sáng và vân vân.”

(TL-Eng: khu vực ẩm là mấy chỗ như nhà bếp, phòng tắm kiểu vậy ấy)

Mọi người nhanh chóng phân công và làm việc. Tôi bị Yumina gọi ra. Aah, đúng rồi, ở đây không có nước. Eh? Chờ đã, nếu tôi nhớ không nhầm thì có một cái kênh nước chảy qua khu vườn. Nếu không thì cây cối trong đây đã khô héo từ lâu rồi.

Tôi tới chỗ phiến đá điều khiển cuả [Vườn trời] và khi tôi hỏi về nó với Shisuka, có vẻ như đó là một tạo tác do giáo sư tạo ra để nước chảy qua.

Khi tôi được dẫn đến đó, có một đài phun nước nhỏ đang phun nước, nước chảy qua con kênh và chuyển đi khắp vườn. Sau đó chỗ nước được lọc lại và chuyển về chỗ cái đài phun, hoặc đại loại vậy.

……Đó là chuyển động vĩnh cửu…? Không, ngừng, ngừng lại nào. Định luật vật lý không có tác dụng trước phép thuật.

“Lượng nước là cố định?”

“Không, bởi vì nước sẽ bay hơi. Nếu lượng nước bị giảm đi, lượng nước ở nguồn sẽ tăng thêm để nó trở về khối lượng ban đầu.”

Nói vậy, sẽ không có vấn đề nếu tôi lấy nước từ đây, phải không?

“Nó có uống được không?”

“Không có bất lợi nào đến cơ thể con người”

Như vậy thì tôi có thể dùng nó rồi. Cùng với cách mà tôi đã làm với suối nước nóng của [Ngân nguyệt], tôi lắp một đường ống ngắn tại đài phun nước. Để chắc ăn thì hãy đặt ống thoát nước ở điểm cuối cùng, chỗ để trả nước về lại con kênh nước của [Vườn trời]. Bởi vì có vẻ như nước được lọc ở đấy.

Một lát sau, tôi đến khu vực xung quanh phòng bếp, chỗ Lindsey đang lau dọn, lấy một cái thùng ra để chứa nước và làm một cái bồn rửa bằng [Tạo mẫu]. Cái bồn sáng chói lên vì nó được làm bằng Mithril. Thêm vào đó, tôi đặt một cái vòi nước và nối nó với đài phun nước bằn [Cánh cổng thần kỳ]. Tất nhiên là lỗ thoát nước cũng được nối với ống thoát nước rồi.

Khi tôi mở vòi nước, nước chảy ra từ đó. Lindsey có vẻ ngạc nhiên vào lúc đầu, nhưng sau khi tự mở và đóng vòi nước, có vẻ là em ấy đã biết cách dùng nó.

Sẵn tiện đó, tôi cũng làm cái nhà vệ sinh luôn. Một cái với cơ chế xả. Không thể bỏ qua nó. Tất nhiên là lỗ thoát nước sẽ không ở đây, nó sẽ được kết nối với cái ở nhà.

Và sau đó phòng tắm cũng được làm nữa. Kể cả vòi nước cũng làm xong. Sẽ ổn thôi, chứ nhỉ ?

Sau đó thì, còn lại ánh sáng nữa. Nếu tôi chỉ để phép [Phát sáng], nó sẽ chỉ chiếu sáng trong vài giờ dựa vào lượng mana rút từ người dùng. Bản thân [Phát sáng] nó không phải là ma pháp, thứ mà tốn mana cực kỳ.

Vào thời điểm hiện tại, liệu như vậy có ổn không? Nhắc mới nhớ, tôi không thấy Rin và Pola, họ đi đâu rồ nhỉi?

Khi tôi thử tìm hai người đó, Rin và Pola, cùng với Kohaku, Sangu, Kyruyou và Shizuka đang đứng trước trụ đá. Mọi người đều đang bình tĩnh nhìn lên mành hình được chiếu bởi cột đá.

“Mọi người đang làm gì vậy?”

“Một thứ khá rắc rối vừa được phát hiện, anh biết chứ? Có lẽ là người sống sót. Chúng ta đang ở Vương quốc Sandora, nơi vốn là vùng sa mạc. Mặc dù không ai nên cố vượt qua sa mạc này, vậy mà…”

Màn hình chiếu cảnh mặt đất. Ngay giữa sa mạc, dẫn đầu đám lạc đà đang chở đồ đạc, có vài người đang mặc những chiếc áo choàng che nắng rách nát trên người đagn bước đi một cách yếu ớt và loạng choạng. Có khoảng mười người thì phải? Hơn nữa tôi có cảm giác rằng họ mang quá ít hành lí thì phải.

“Nếu họ là những người sống sót, chẳng phải là không ổn sao nếu ta không giúp họ?”

“Bằng cách nào? Anh có muốn để lộ [Babylon] không? Đối với những người sống sót ngang qua đó. Nếu họ là người xấu, hoặc đang bị truy nã, thì sao? Việc vượt qua một nơi như thế này không bình thường chút nào. Em muốn nói đây là một tình huống khó xử, anh biết chứ.”

Tôi hiểu rồi. Đúng là một tình huống khó xử, nhỉ? Maa, tôi nghĩ mình có thể đánh giá họ là người tốt hay xấu bằng thuật nhãn của Yumina, nhưng điều đó không có nghĩa tất cả bọn họ đều là người tốt. Mà, nói rằng một trong số họ là người xấu, thì chỉ kẻ đó sẽ bị bỏ lại giữa sa mạc.

“Dù sao đi nữa thì cứ giúp họ đã. Dù ta có đưa họ tới [Khu vườn], ta cũng có thể đưa họ đến Misumido hoặc Belfast bằng [Cánh cổng thần kỳ]”

Nhưng, ta nên gặp họ thế nào đây. Họ sẽ nghi ngờ tôi nếu tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

“Sẽ tốt hơn nếu anh quyết định nhanh lên đó.”

“Eh?”

Trên màn hình, mà Shizuka đang chỉ, con quái vật đã hiện ra từ trong cát trước mặt những người sống sót.

Clgt? Một con côn trùng? Có lẽ nó là một con sâu sừng hoặc một con sâu đất khổng lồ. Phần đầu là cái miệng, trong đó là những chiếc nanh nhọn gần như bao 360 độ quanh miệng.”

“Sa quái [Sand crawler]. Một ma thú, kẻ nuốt chửng cát cùng con mồi của nó.”

Rin lẩm bẩm về đặc tính của con quái vật trong khi nhìn màn hình. Hình ảnh cho thấy ba người trong số họ rút kiếm và rìu ra, và hướng về phía con quái, nhưng tình tình có vẻ tệ. Dường như họ không có phù thủy, và cũng không thể biết kĩ năng của họ có cao không. Tôi đoán việc họ nhận thiệt hại chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Anh đi đây.”

Tôi mở [Cánh cổng thần kỳ], và nhảy qua xuống đất.

Xuất hiện từ phía trên con Sandcrawler, tôi xả mưa đạn bằng Brunhild. Chúng không phải đạn thường. Chúng là vỏ bom, được yểm phép [Phá]. Trong khi chảy ra thứ dịch lạ, con Sandcrawler vặn vẹo người.

Khi tôi hạ cánh xuống sa mạc, tôi tập trung ma lực vào tay phải và đọc thần chú, như Lindsey đã chỉ.

“Hiện ra hỡi nước, lưỡi katana lạnh và sắc, Thủy trảm.”

Một lưỡi kiếm nước phóng về đầu con Sandcrawler. Rõ ràng là tôi làm hơi quá rồi, tởm vkl.

Từ chỗ cắt, những thứ nước màu xanh, trắng bắn tung tóe, và chầm chậm rớt xuống sa mạc. Mặc dù vậy nó không chết ngay, nó liên tục bò theo đường zigzag, nhưng rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Uhee……. Người ta nói rằng ngay cả khi lươn mất đầu, nó vẫn sống được thêm một lúc, nhưng điều bình thường đó có vẻ không áp dụng được rồi. Sau khi hạ được nó, tốt nhất là nên nướng chín nó luôn.

Khi tôi cất Brinhild vào bao súng bên hông và nhăn mặt nhìn cái xác con Sandcrawler, một trong số những người sống sót tiến về phía tôi. Với một thanh đại kiếm trong tay, mặt người đó bị che bởi chiếc mũ của bộ đồ chống nắng. Nhưng, có vẻ đó là một phụ nữ.

“……….Cậu là?”

“Tên tôi là Mochizuki Touya. Tôi tình cờ gặp mọi người, nhưng vì nghĩ rằng mọi việc quá nguy hiểm, tôi đã tự tiên tham gia vào trận chiến.”

“Chà, tôi rất biết ơn. Chúng tôi được cứu là nhờ cậu. Tôi là Rebecca. Một mạo hiểm giả.”

Sau khi bỏ mũ, khuôn mặt cô hiện ra dưới ánh nắng. Trên làn da nâu rám nắng là mái tóc ngắn tới vai màu tro.

“Cậu bá đạo vãi. Tiêu diệt được một con ma thú như thế.”

Sau lưng Rebecca là một người đàn ông cầm rìu chiến đang bỏ mũ ra. Đó là một người cao to vạm vỡ tầm hai mươi tuổi với bộ râu lởm chởm. Cạnh anh ta là một cậu nhóc cầm kiếm có vẻ trẻ hơn tôi, mệt mỏi thở dốc.

Chỉ cần nhìn qua, tôi thấy rằng thứ vũ khí đó không hợp với cậu lắm. Hoặc là cậu nhóc quá nhỏ, hoặc là thanh kiếm quá to.

Và, trong khi tôi đang nghĩ ngợi, cậu nhóc vứt thanh kiếm sang một bên, chạy về phía này và quỳ xuống trước mặt tôi.

“Ah, ano. Cái ma pháp trước đó, nó hệ nước, đúng không? Nếu vậy, anh có thể tạo ra một chút nước không?”

Tôi ngạc nhiên một chút trước lời thỉnh cầu đột ngột, nhưng ngay lập tức hiểu ra. Họ không có nước. Vượt qua sa mạc trong tình trạng này chẳng khác gì tự tử cả.

“Tôi xin cậu. Nếu được, xin hãy cho chúng tôi chút nước. Chúng tôi hiện giờ không có tiền, nhưng chúng tôi chắc chắn sẽ trả ơn. Nên…”

Trong khi tôi chưa đưa ra câu trả lời ngay, Rebecca-san chen ngang trong khi tôi đang suy nghĩ.

“Không, đó không phải là vấn đề. Tôi đang nghĩ xem lấy cái gì để đựng nước ấy mà. Chà, tôi nghĩ là mình nên tự tạo ra một cái.”

“Eh?”

Lấy ra đống sắt to bằng bàn tay từ [Kho tàng], tôi tạo ra một cái chậu kim loại lớn bằng [Tạo mẫu]. Trong cái chậu đó, tôi tạo vài cục băng to bằng nắm tay bằng thủy ma pháp, rồi tôi tạo nước.

“Ooh!”

Nghe tiếng nước chảy, những người khác đồng loạt nhìn về hướng này và bắt đầu lại gần. Bằng đống sắt còn lại, tôi làm thêm vài cái cốc đơn giản và chuyền cho vài người.

Vươn tay ra cố để là người đầu tiên, họ bắt đầu uống nước. Họ thật sự rất chi là khát.

Cuối cùng, tôi để ý một điều khá lạ. Có tổng cộng mười người sống sót. Ngoài cậu nhóc và người đàn ông cầm rìu lúc trước, tất cả bọn họ đều là nữ. Hơn nữa, trừ Rebecca, bảy người phụ nữ còn lại đều có điểm chung. Trên cổ họ có những chiếc vòng đen bóng loáng. C=Lẽ nào…

Khi nhận thấy tôi bối rối nhìn những chiếc vòng cổ, Rebecca nghiêm nghị nói.

“Đúng vậy. Những cô gái này là nô lệ. Chúng tôi giải thoát họ khỏi tay một tên buôn nô lệ.”

……….Are? Dự đoán của Rin là chính xác à? Chẳng phải tôi vừa giúp những tên trộm sao?