Chương 71: Chương 71: Vị Giáo Sư và chàng trai đơn điệu.

Hình ảnh bà cô giáo sư với điếu thuốc trong mồm lại hiện lên, và giờ thì bả đang cười nhăn nhở:

“Bởi vì ta sẽ trả lời chính xác câu hỏi của cậu, hãy bỏ qua cho ta về chuyện vừa rồi. Trước hết, tại sao ta lại biết về cậu? Đó là vì ta có một dụng cụ có khả năng nhìn vào tương lai.”

Một dụng cụ có khả năng nhìn vào tương lai? Phải chăng đó là một cổ vật? Dẫu cho bản thân là một con người gàn dở. Cô ta lại là một thiên tài mới có thể tạo ra những thứ như vậy…

“Được kết hợp giữa phép thuật thời-không và ánh sáng, đó là một loại phép thuật vô thuộc tính… Mà, bỏ qua những chi tiết vụn vặt, dù sao đi nữa, đó là một công cụ có thể trù liệu trước tương lai. Tuy nhiên, thật không may là ta chỉ có thể nhìn thấy được một vài mảnh nhỏ trong tương lai, nó vẫn có một vài khuyết điểm liên quan độ chính xác dưới sự ảnh hưởng bởi khoảng thời gian sử dụng. Nó là một hệ thống dự báo, thứ cho phép người sử dụng vượt qua thời gian để theo dõi một người nào đó có cùng mức sóng sinh mệnh với người sử dụng. Dù cho ta có khả năng sử dụng toàn bộ thuộc tính phép thuật, tuy nhiên chính nó lại trở thành thảm họa đối với ta. Ta không thể nhìn vào tương lai của bất kỳ ai khác ngoài trừ cậu – người sống ở một thời kỳ quá xa xôi.”

Vậy là mức sóng sinh mệnh của tôi trùng với con người này, nó… Chỉ là tôi chẳng thể nào mừng nổi khi biết được điều này. Cứnghĩ tới việc bị so sánh ngang hàng với cô ta… Kể từ khi cả hai ta đều hoàn toàn khác nhau. Dù cô có nói rằng chúng ta sỡ hữu những thuộc tính tương tự nhau, nó cũng chẳng có nghĩa lý gì hết!

“Dù sao thì, ta đã phát hiện ra cậu sau khi sử dụng đó. Cậu biết đấy, ban đầu nó cũng chỉ là một sự thích thú nho nhỏ, nhưng theo thời gian, nó dần trở thành một thứ rất thú vị. Ta đã rất vui khi theo dõi những chuyến phiêu lưu của cậu và những người bạn đồng hành, nhưng rồi một ngày kia, ta bỗng dưng không thể nhìn thấy nó nữa. Cậu đang hỏi tại sao, phải không? Đó là vì tương lai đã thay đổi. Không, thay vì nói là thay đổi, chính xác hơn thì nó đã trở thành một thứ vô định.”

Vô định…? Ý của cô là sao?

A (Quá khứ) ─────── B (Tương lai)

Trong dòng chảy thời gian này, nếu như điểm thay đổi {C} xuất hiện, tương lai sẽ không còn tiến tới điểm {B}, mà thay vào đó sẽ là {B’}.

Nếu tôi giả định cái tương lai mà giáo sư nhìn thấy cho đến nay là {B}, sau đó thì một thứ gì đó đã bắt đầu xảy ra ở trong điểm thay đổi {C}, khiến cho tương lai bị lay chuyển và hướng tới {B’}… Nó có nghĩa là gì?

“Sự sụp đổ của Paruteno… Thì, đây chính là thứ quyết định, ta nghĩ thế. Trên thực tế, sự thật là nền văn minh của bọn ta đã bị hủy diệt trong khoảng thời gian của cậu. Dưới mọi hình thức, cái tương lai mà ta thấy được đã bị xen lẫn với sự sụp đổ của Paruteno, gây ra bởi Fureizu –kẻ thù chung của nhân loại.”

Fureizu… Cô ta nhắc đến Fureizu……! Đó chính là sự xuất hiện của tinh thể mà Rin đã đề cập đến! Nó chính là con quái vật đã tàn phát nên văn minh cổ trong 5000 năm trước!

“Chúng tôi cũng đã phát hiện ra điều này, nhưng sự sụp đổ, thứ gây ra bởi hơn mười ngàn con Fureizu lại không thể nào tránh được. Và vì thế, do chúng đã phân tán khắp mọi nơi trên thế giới, sự sụp đổ của cả thể giới đã đến rất gần. Rất có thể là sẽ chẳng còn tương lai nào nữa. Đó cũng chính là lý do mà ta không thể thấy được nó.”

Dòng thời gian từ {A} (Quá khứ mà Giáo sư tồn tại) đến {B} (tương lai của chúng tôi), trong khi sự thay đổi đến {B’} (Tương lai mà thế giới đã bị tàn phá bởi Fureizu) xảy ra, việc này có nghĩa là gì? Tuy vậy…

(TN: Tui dịch xong cũng chẳng biết gì luôn :v

Edit: Đại loại là sự kiện {Fureizu} có ảnh hưởng rất nặng đến sự tiếp diễn của không – thời gian)

“Phải, đúng như thứ mà cậu đã nhận ra, tại sao mà sự sụp đổ của thể giới lại không xảy ra. Vào lúc đó, toàn bộ Fureizu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới đến địa giới. Ta không biết lý do vì sao. Nhưng nhờ vào việc đó, một lần nữa ta đã có thể nhìn vào tương lại của cậu.”

Cô ta đang nói rằng, cái tương lai {B’} đó đã không xảy ra. Ơn trời. Nếu như nó xảy ra, chắc hẳn tôi đã bị ném tới một thế giới khác. Và rất có thể là tôi sẽ không thể gặp được những người khác.

Tuy nhiên, tôi tự hỏi tại sao bọn Fureizu lại bất ngờ biến mất khỏi thế giới này…? Giống như một cậu chuyện viễn tưởng cũ, tôi đoán rằng một trận dịch của thứ gì đó tương tự virus đã diễn ra, và nạn nhân duy nhất của nó là Fureizu.

“Nói cách khác, đó chính là lý do mà tôi biết về cậu. Hiển nhiên, di sản của tôi, [Babylon] đã được để lại cho cậu. Cậu có thể thoải mái sử dụng nó. Tôi cũng đã tạo ra đám nhóc dựa trên sở thích của cậu, do đó mà nếu muốn thì cậu cũng có thể tùy ý sử dụng chúng luôn.”

Hình ảnh phản chiếu ba chiều giữ một nụ cười thâm hiểm trên miệng. Kuu, tôi tự hỏi tại sao nó lại như thế! Cái điều cười [Tôi hiểu, nó không thể nào tránh được, cậu biết đấy, phải không. Vì cậu là một đứa con trai] đó! Cứ như một bà chị cả đang trêu chọc đứa em trai của mình vậy!

“Ta đã nghĩ rằng sẽ không tốt một chút nào nếu như [Babylon] lọt vào tay bất kỳ ai khác ngoài cậu, vì thế nên ta đã chia nó thành nhiều phần, dù sao thì, nó cũng chẳng có vấn đề gì sẽ xảy ra dù cho cậu có tìm thấy những cái còn lại hay không. Nếu cảm thấy cần thì cậu có thể tìm chúng. Vì có vẻ như cậu cũng chẳng cần quá nhiều sức mạnh trong thời kỳ đó.”

Thật tùy tiện! Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết rằng con người này có thật sự là thiên tài hay không.

“Giờ thì, nó đã trở nên rất dài, nhưng đây là lúc kết thúc lời nhắn. Nhân tiện, ngay khi lời nhắn này kết thúc, Francesca sẽ hoàn toàn khỏa thân.”

“UeEEee!?”

“Đùa thôi. Gặp lại cậu sau.”

Một lần nữa, tôi ném cái điện thoại lên trên nệm. Kuaaaaa! Trêu chọc tôi cho đến phút cuối, bà tiến sĩ biến thái đó! Tại sao chuyện này lại xảy ra!? Có phải đây là người, dù thích trêu chọc tôi, đã tạo ra [Bebylon]!?

“…Tôi có nên cởi đồ không?”

“Tất nhiên là không rồi!”

Tôi cảnh báo Shisuka, người đang giơ hai tay chuẩn bị cởi đồ.

Dù sao thì, giáo sư đã nhìn vào đây từ khoảng thời gian của cô ta, và bắt đầu biết về chúng tôi. Xét theo điều đó, tôi không nghĩ rằng cô ta đã nhìn thấy quá nhiều thứ ở tương lai để có thể chuẩn bị trước ma trận chuyển giao ở đáy biển Ishen, tương tự với việc tách [Babylon] ra.

Nếu như bạn chỉ có thể nhìn thấy những mảnh hình ảnh của tương lai, thì việc sắp đặt trước mọi thứ gần như là không thể. Dù sao thì, chỉ nghĩ đến việc đang bị ai đó theo dõi từ quá khứ cũng đủ để khiến tôi rùng mình. Cầu mong cho suy nghĩ của tôi là chính xác.

Còn một thứ khác khiến tôi bận tâm, đó là Fureizu. Rất có thể rằng giáo sư [không thể thấy] được tương lai của Fureizu.

Phải chăng Fureizu dạng côn trùng, thứ mà chúng tôi đụng độ tạithủ đô hoàng gia cũ, đã bị phong ấn bằng cách nào đó. Rất có thể là sự xâm lược của Fureizu đã thật sự xảy ra vào 1000 năm trước. Và cũng chính vì thế, thủ đô hoàng gia cũ bị bỏ hoang và một cái mới đã được dựng lên ở nơi khác…… Mọi thứ sẽ rất hợp lý nếu như suy nghĩ theo hướng đó.

Con Fureizu sống sót qua thời kỳ đó, đã bị chúng tôi phát hiện… Nó rất có thể đã bị bắt giữ để phục vụ cho việc nghiên cứu các yếu điểm hay một thứ gì đó.

Nhưng… Nếu thật sự là thế, vậy… Còn con Fureizu dạng rắn mà Rin và những người khác đã chạm trán thì sao? Chẳng phải đó là một dấu hiệu cho thấy rằng những thứ diễn ra vào 5000 trước đã lại xảy ra cách đây 1000 năm?

5000 năm trước, sự sụp đổ của thế giới đã không xảy ra. Thay vào đó là việc thủ đô hoàng gia đã bị phá hủy vào 1000 năm trước, có thể nói rằng quy mô đã giảm. Dù cho việc tương tự có xảy ra vào lúc này, nó cũng không thể gây được bất cứ thiệt hại nào đến mức độ đó, rất có khả năng là như vậy… Những gì mà tôi đang suy nghĩ khá là lạc quan, phải không?

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Không… không có gì cả.”

Tất cả đều chỉ là giả thuyết. Sẽ thật tốt nếu như đó chỉ là tưởng tượng của tôi. Tuy nhiên, nếu nó thật sự xảy ra…

“…Chẳng có ích gì khi suy nghĩ về việc này. Nó cũng chỉ tổ khiến cho mọi người lo lắng, do đó mà chúng ta nên giữ yên lặng về chuyện này.”

“Về chuyến viếng thăm vào ban đêm của tôi?”

“Không phải nó! Tuy nhiên, hãy giữ bí mật chuyện đó luôn!”

“Vâng, chủ nhân.”

Nếu việc ngoại tình hay những thứ tương tự bị truyền ra vào ngày đính hôn, chắc chắn rằng sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra. Tôi vội vã đẩy Shisuka ra ngoài (tất nhiên là cô ấy cũng đã có một căn phòng của riêng mình) và trườn lên giường ngủ.

Ngày hôm sau, tôi một mình đến khu thương mại, nó nằm ở khu vực phía nam của thủ đô hoàng gia.

Điểm đến là cửa tiệm đá qúy. Aà, đó là vì nhẫn đính hôn, tôi nghĩ rằng đã đến lúc phải mua chúng.

Mà, tôi nghĩ rằng tôi có thể sử dụng [Tạo hình] để tự làm chúng, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ bị cho là một kẻ keo kiệt khi tặng chúng cho các vị hôn thê của mình.

Song với đó, tôi cũng chẳng biết chút gì về giá cả thị trường của những thứ này. Nghe đâu muốn có [Nhẫn đính hôn phải tốn tới ba tháng lương] haygì đó tương tự, nhưng tôi cũng nghe nói rằng đó chỉ là khẩu hiệu tuyên truyền của các hội buôn trang sức. Dù sao thì, thu nhập của tôi cũng không đến từ lương bổng…

Trong khi tôi đang kiểm tra một vài thông tin trên mạng, có vẻ như nhẫn đính hôn sẽ được tặng cho người phụ nữ khi cô ta đính hôn với một người đàn ông. Nó chính là thứ có giá trị bằng ba tháng lương hay cái gì đó. Sau đó thì cặp vợ chồng sẽ trao đổi nhẫn cưới cho nhau để đeo nó vào trong lễ thành hôn. Vì họ sẽ bắt đầu cuộc sống hôn nhân ngay sau đó, nên cũng không nhất thiết phải là một thứ tốn kếm. Có vẻ như việc không có đá quý đính trên nhẫn cũng chẳng phải là chuyện gì đó lạ thường.

Nếu như đây là một cuộc hôn nhân bình thường, tôi sẽ cần phải mua tổng cộng ba chiếc nhẫn, nhưng trong trương hợp của tôi –người có bốn cô dâu, để đáp ứng cho lễ đính hôn và đám cưới thì tôi cần phải có tổng cộng 9 cái…

(TN: 1 cái cho đính hôn và 2 cái cho đám cưới? Có vẻ như ảnh nghĩ rằng có bốn vợ thì phải đeo 4 nhẫn ở ngón áp út XD)

Ơơơ? Tôi vừa nhận ra, đó chỉ là thông lệ ở thế giới của tôi. Ở đây rất có thể sẽ có sự khác biệt.

Dù sao thì để cho chắc, tôi nên thử xác nhận nó với người phụ tá của cửa tiệm đá quý.

Trong khi đang suy nghĩ về việc đó, tôi đã đi tới khu vực mua bán ở phía nam, tôi nghe thấy có tiếng tranh cãi. Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Khi tôi thử đi tới gian hàng đồ ăn, nơi giọng nói phát ra, người chủ gian hàng đang khoanh tay và nhìn chằm chằm vào vị khách.

“Nghe đây, an-chan. Tôi không biết loại tiền này xuất xứ ở đâu, nhưng cậu không thể sử dụng chúng ở đây. Hiểu không?”

“Thật rắc rối. Tôi chỉ có loại tiền này thôi…”

Tôi nghĩ rằng cậu ta trông cũng cùng trang lứa với tôi. Khoác một cái áo khoác đen ở bên ngoài cái áo sơ mi trắng, khăn quàng cổ trắng và quần đen, một cậu trai xinh đẹp nhưng đơn điệu gãi đầu trông như đang gặp rắc rối. Cậu ta đang cầm hai cái bánh crepe đã bị ăn dở trong tay.

“Trong trường hợp cậu bỏ đi khi không trả tiền. Tôi không còn cách nào khác ngoài nộp cậu cho lính canh.”

“Eeeh, như đã nói, tôi không thể trả với loại tiền này sao? Nó cũng là tiền mà, phải không?”

“Tôi nói rồi, trong đất nước này, cậu không thể sử dụng nó…!”

“Ừm~…”

Không thể chịu đựng nó thêm, tôi xen giọng vào giữa họ. Mọi thứ diễn ra giống hệt như suy nghĩ của tôi, cậu ta đã ăn đồ ăn ở đây nhưng lại không có tiền của đất nước này.

“Gì, cậu là ai vậy?”

“Tôi chỉ là một người đi ngang qua, nhưng tôi sẽ trả tiền cho cậu ấy. Nó có ổn không?”

“Chỉ cần tôi nhận được tiền, không còn gì để phàn nàn cả…”

Tôi trả một đồng tiền, và nhận thêm hai cái bánh crepe nữa. Một đồng cho bốn cái, khá là rẻ. Tôi rời khỏi quầy hàng đồ ăn với cậu ta.

“Cảm ơn. Cậu đã cứu tôi một phen rồi.”

“Không có gì, giúp người gặp khó khăn cũng chỉ là một lẽ thường tình. Nhân tiện, cậu không có tiền tệ chung sao?”

Tôi thử hỏi cậu ta, người đang bày tỏ lòng biết ơn. Cậu ta có thể đến từ miền qua nào nhỉ. Ngay cả một nơi xa xôi như Ishen cũng dùng loại tiền tệ chung này.

“Trước đây, tôi có thể trả tiền cho hàng hóa với thứ này.”

Cậu trai với cái khăn quàng cổ lấy ra một đồng bạc trong túi và đưa cho tôi xem.

“Hình dạng có vẻ khác nhau.”

Tiền tệ chung, các đồng xu vàng hay bạc mà chúng tôi vẫn thường dùng có hình tròn. Một vòng tròn hoàn hảo. Nhưng đồng xu này lại có hình bát giác. Lạ thật. Lấy đồng xu trong tay cậu ta, tôi đưa nó lại gần để kiểm tra.

“Nếu cậu thích, tôi có thể đưa nó cho cậu. Cũng để đáp lễ cho việc vừa rồi. Dù sao thì, nó cũng chẳng thể sử dụng được ở đây.”

“Thật sao? Vậy thì, tôi sẽ nhận lấy nó thay cho mấy cái bánh crepe.”

Sự thật là, tôi chẵng làm gì to tát cả, nhưng nếu cậu ta đã muốn như thế thì tôi sẽ nhận lấy nó, dù sao thì cũng chẳng hại gì.

“Tôi là Touya. Mochizuki Touya. Còn cậu?”

“End. Rất vui được gặp cậu, Touya.”

Tôi bắt lấy tay cậu ta, người vừa tự gọi mình là End. Vì lý do gì đó, tôi bổng dưng nghĩ rằng tay của cậu ta thật lạnh. Đó chính là lần đầu chạm trán của tôi với End.